Neu Em La Sai So Cua Thoi Khong
Ánh sáng đầu tiên của bình minh nhẹ nhàng len qua rèm cửa bán trong suốt, chạm lên làn da trắng sứ của Hoàng hậu Ai Cập. Gió từ sông Nile mang theo chút mát lạnh của hơi sương đêm, khiến Ngải Vi khẽ co người trong giấc ngủ nửa tỉnh.Ramses ngồi bên giường, áo choàng thêu chỉ vàng vắt hờ trên vai, ánh mắt trầm lặng như chờ đợi điều gì."Ta phải thượng triều sớm" hắn thì thầm, cúi xuống hôn lên trán nàng, nơi một giọt mồ hôi nhỏ lấp lánh dưới nắng sớm. "Nàng cứ ngủ thêm một chút."Ngải Vi mỉm cười nhợt nhạt, gật khẽ.Hắn rời đi, nhẹ nhàng như sợ đánh thức cả giấc mộng nàng chưa kịp đặt tên.Nhưng chỉ một khắc sau, một cơn buồn nôn dữ dội bỗng trào lên từ sâu trong bụng. Ngải Vi choàng dậy, tay ôm ngực, mặt tái đi như mất máu.Bước chân nàng loạng choạng về phía cánh cửa, hơi thở gấp gáp. Rồi không chịu nổi nữa, cả thân hình mềm nhũn gục xuống sàn đá cẩm thạch lạnh ngắt.Tiếng động làm các cung nữ hốt hoảng. Người gọi lính canh, kẻ chạy đi tìm thái y. Một người thậm chí quỳ rạp giữa sân, vừa khóc vừa gào lên:"Cấp báo! Hoàng hậu... ngất rồi!"Tại đại điện thiết triều, Ramses đang lắng nghe tấu chương từ các đại thần. Bản đồ Canaan trải rộng trên bàn đá, các đại tư tế và tướng lĩnh tranh luận về việc củng cố biên giới phía Đông. Không khí căng thẳng nhưng vẫn giữ vẻ uy nghi thường lệ.Cho đến khi một cung nữ đột ngột chạy thẳng vào điện, quỳ sụp giữa sảnh đường đông người."Bệ hạ... Hoàng hậu... người... người ngất rồi ạ!"Không một ai kịp phản ứng.Ramses đứng phắt dậy, ánh mắt lóe lên như lửa bén dầu. Hắn không nói một lời, ném mạnh ấn ngọc lên bàn khiến mặt đá vỡ một góc, rồi quay người lao khỏi điện.Cung nhân, cận vệ, và cả các đại thần sững sờ. Không ai dám cản bước chân hắn — không phải vì hắn là Pharaoh, mà vì ánh mắt lúc đó chứa cả trời sấm sét.Khi Ramses đến tẩm điện, Ngải Vi đã được đỡ nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, tóc rối vì mồ hôi thấm ướt. Cung nữ vừa khóc vừa lau trán cho nàng, còn vị thái y già đang run rẩy bắt mạch dưới ánh nến còn chưa tan."Chuyện gì đã xảy ra?" Ramses quỳ xuống cạnh giường, nắm tay Ngải Vi, gằn giọng hỏi.Vị thái y già rút tay khỏi cổ tay nàng, khẽ cúi đầu, giọng trầm nhưng rõ: "Bệ hạ... thần xin chúc mừng. Hoàng hậu đã động hỷ mạch."Không khí như đông cứng lại. Ramses nhìn Ngải Vi, trái tim đập dồn như tiếng trống tế lễ. Đôi mắt hắn giãn ra trong khoảnh khắc, như thể vừa thấy mặt trời mọc giữa đêm đen.Nhưng rồi thái y tiếp lời, giọng ông chậm hơn, thấp hơn, như sợ chính mình cũng không đủ bình tĩnh để nói:"Tuy nhiên... mạch hỷ không hoàn toàn ổn định. Có điều bất thường."Ramses lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như kiếm."Nói rõ.""Thần cảm nhận được... có hai mạch sống cùng tồn tại," ông đáp. "Đều non nớt, đập không đồng nhịp... như thể trong cơ thể Hoàng hậu... không chỉ có một sinh linh."Cả gian điện rơi vào tĩnh lặng, không cần nói rõ cũng nhìn thấy ánh mắt những người có mặt đã rối lên trong hàng vạn suy đoán.Ramses nhìn xuống bàn tay Ngải Vi đang nằm yên trong tay hắn, mảnh mai như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể lấy đi. Hắn không hỏi nữa. Nhưng ánh mắt đã thay đổi. Không còn là một Pharaoh bình thường, mà là ánh nhìn của người đàn ông sẵn sàng đốt cả định mệnh... nếu dám đụng đến người hắn yêu."Không được truyền tin ra ngoài!" Hắn nói với thái y, giọng trầm như sóng ngầm. "Chưa có xác minh, tất cả chỉ là gió lướt mặt nước. Ai làm loạn tin này sẽ bị chôn dưới chân đền Karnak.""Thần... tuân chỉ."Thế nhưng trong hoàng cung, sự im lặng chưa bao giờ là thứ có thể giữ được lâu.Chưa đến cuối ngày, tin đồn đã râm ran như ong vỡ tổ: "Hoàng hậu mang thai đôi! Hoàng hậu mang thai đôi!"Người thì đốt nhang trước tượng thần Isis, cầu phúc cho Ai Cập sắp chào đón cặp thiên thần. Người lại nhớ về lời sấm mấy trăm năm trước:"Khi kẻ mang ánh dương sinh đôi huyết thống,
Trật tự lung lay – thần thánh chẳng còn thấy được tương lai."Dù Ramses đã phong kín mọi hành lang đến cung hậu, gấp đôi cận vệ, thậm chí cấm mọi lời đồn đại trong phạm vi triều đình, thì những lời thì thầm vẫn len lỏi vào cả giấc mơ của dân chúng Thebes.Chiều hôm đó, Đại tế ti Litah đến diện kiến.Hắn không nói những lời rào trước đón sau, hắn là người duy nhất còn giữ được vẻ bình tĩnh khi đứng trước Ramses lúc này."Bệ hạ" Hắn nói, "Thần đến vì đoạn văn khắc vừa lộ ra ở Abu Simbel. Nó từng bị vôi trát che phủ, nhưng trận mưa gần đây đã rửa trôi lớp ngoài.""Văn khắc gì?" Ramses hỏi, mắt nhìn về xa xăm."Văn tự khắc: 'Khi hai mạch sống cư ngụ dưới một vầng dương, thời gian sẽ trật nhịp. Lịch sử sẽ trệch đường.'"Ramses không đáp ngay. Hắn đứng im, như thể đang nhìn xuyên qua bức tường, đến tận rìa sa mạc, nơi mặt trời đang chạm đường chân trời."Ý ngươi là gì?" Hắn hỏi chậm rãi. "Là con ta sẽ phá hủy Ai Cập?"Litah lắc đầu. "Không, bệ hạ. Ý của thần là... từ đây, dù kể cả thần linh cũng không còn có thể tiên đoán được nữa."Ramses không nói gì. Hắn đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra sông Nile đang chuyển ánh vàng sang cam."Nếu lịch sử không thể viết tiếp" hắn khẽ nói, "thì ta sẽ khắc nó lên đá bằng chính máu của mình."⸻Xa hơn về phía Bắc, cánh cổng thành Hattusa mở ra khi bóng chiều đổ dài trên mái ngói đá vôi.Kail dừng ngựa, đỡ Yuri xuống từ cỗ xe sau chặng đường dài trở về từ Ai Cập. Tuyết mỏng phủ lên áo choàng họ một lớp bụi lạnh, nhưng tin tức chờ họ trong hoàng cung còn lạnh hơn cả gió cao nguyên Anatolia.Trước đại điện, viên quan khanh già cúi đầu thật sâu:"Thưa điện hạ... bệ hạ đã băng hà. Đêm qua, sau một cơn sốt đột ngột."Không một lời thở than. Không một tiếng gào khóc. Nhưng gương mặt Kail lạnh đi như mặt hồ phủ băng. Dù biết ngày này sẽ đến, hắn vẫn không giấu được cơn đau thoảng qua ánh mắt.Yuri bước lại gần, nắm lấy tay hắn. Nàng không cần hỏi, chỉ nhìn ánh mắt Kail cũng đủ hiểu rằng từ nay, họ không còn thời gian để là người thường nữa."Triệu tập hội đồng trưởng lão" Kail ra lệnh. "Chuẩn bị tang lễ. Và..."Hắn ngẩng đầu, đôi mắt màu xám tro hướng về phương Nam."...gửi thư đến Ai Cập. Chúng ta cần đối thoại trước khi mùa gió đổi chiều.""⸻Đêm đó, khi mọi cánh cửa trong hoàng cung đã khép lại, Ramses ngồi lặng lẽ bên giường Ngải Vi. Nàng đang ngủ, nhưng mày vẫn hơi nhíu như mang theo điều gì chưa dứt ra khỏi mộng.Hắn đặt tay lên bụng nàng, nơi nhịp sống chưa được định danh đang tồn tại như những ngôi sao chưa được đặt tên."Nếu các con thật sự là dấu gạch nối giữa các thời đại," hắn thì thầm, "thì hãy để ta gánh lấy tất cả những gì định mệnh không thể đoán trước. Để mẹ con được bình yên."Ngoài kia, tiếng gió lùa qua tượng thần Ra, như tiếng thở dài của những vì sao đang dõi theo Ai Cập.
Trật tự lung lay – thần thánh chẳng còn thấy được tương lai."Dù Ramses đã phong kín mọi hành lang đến cung hậu, gấp đôi cận vệ, thậm chí cấm mọi lời đồn đại trong phạm vi triều đình, thì những lời thì thầm vẫn len lỏi vào cả giấc mơ của dân chúng Thebes.Chiều hôm đó, Đại tế ti Litah đến diện kiến.Hắn không nói những lời rào trước đón sau, hắn là người duy nhất còn giữ được vẻ bình tĩnh khi đứng trước Ramses lúc này."Bệ hạ" Hắn nói, "Thần đến vì đoạn văn khắc vừa lộ ra ở Abu Simbel. Nó từng bị vôi trát che phủ, nhưng trận mưa gần đây đã rửa trôi lớp ngoài.""Văn khắc gì?" Ramses hỏi, mắt nhìn về xa xăm."Văn tự khắc: 'Khi hai mạch sống cư ngụ dưới một vầng dương, thời gian sẽ trật nhịp. Lịch sử sẽ trệch đường.'"Ramses không đáp ngay. Hắn đứng im, như thể đang nhìn xuyên qua bức tường, đến tận rìa sa mạc, nơi mặt trời đang chạm đường chân trời."Ý ngươi là gì?" Hắn hỏi chậm rãi. "Là con ta sẽ phá hủy Ai Cập?"Litah lắc đầu. "Không, bệ hạ. Ý của thần là... từ đây, dù kể cả thần linh cũng không còn có thể tiên đoán được nữa."Ramses không nói gì. Hắn đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra sông Nile đang chuyển ánh vàng sang cam."Nếu lịch sử không thể viết tiếp" hắn khẽ nói, "thì ta sẽ khắc nó lên đá bằng chính máu của mình."⸻Xa hơn về phía Bắc, cánh cổng thành Hattusa mở ra khi bóng chiều đổ dài trên mái ngói đá vôi.Kail dừng ngựa, đỡ Yuri xuống từ cỗ xe sau chặng đường dài trở về từ Ai Cập. Tuyết mỏng phủ lên áo choàng họ một lớp bụi lạnh, nhưng tin tức chờ họ trong hoàng cung còn lạnh hơn cả gió cao nguyên Anatolia.Trước đại điện, viên quan khanh già cúi đầu thật sâu:"Thưa điện hạ... bệ hạ đã băng hà. Đêm qua, sau một cơn sốt đột ngột."Không một lời thở than. Không một tiếng gào khóc. Nhưng gương mặt Kail lạnh đi như mặt hồ phủ băng. Dù biết ngày này sẽ đến, hắn vẫn không giấu được cơn đau thoảng qua ánh mắt.Yuri bước lại gần, nắm lấy tay hắn. Nàng không cần hỏi, chỉ nhìn ánh mắt Kail cũng đủ hiểu rằng từ nay, họ không còn thời gian để là người thường nữa."Triệu tập hội đồng trưởng lão" Kail ra lệnh. "Chuẩn bị tang lễ. Và..."Hắn ngẩng đầu, đôi mắt màu xám tro hướng về phương Nam."...gửi thư đến Ai Cập. Chúng ta cần đối thoại trước khi mùa gió đổi chiều.""⸻Đêm đó, khi mọi cánh cửa trong hoàng cung đã khép lại, Ramses ngồi lặng lẽ bên giường Ngải Vi. Nàng đang ngủ, nhưng mày vẫn hơi nhíu như mang theo điều gì chưa dứt ra khỏi mộng.Hắn đặt tay lên bụng nàng, nơi nhịp sống chưa được định danh đang tồn tại như những ngôi sao chưa được đặt tên."Nếu các con thật sự là dấu gạch nối giữa các thời đại," hắn thì thầm, "thì hãy để ta gánh lấy tất cả những gì định mệnh không thể đoán trước. Để mẹ con được bình yên."Ngoài kia, tiếng gió lùa qua tượng thần Ra, như tiếng thở dài của những vì sao đang dõi theo Ai Cập.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me