Neu Lo Lem La Dan Ong Chanbaek
Baekhyun cảm thấy có giọng hát hay thật là tốt, không ngờ một ngày có thể dùng nó để tiếp cận tình yêu đích thực của đời mình. Chính là sau ngày hôm đó kế hoạch tiếp cận anh đẹp trai diễn ra vô cùng thuận lợi. Một tuần ba lần, vào mỗi buổi tối thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật đều được đi khắp các quán cafe hát cùng anh đẹp trai Park Chanyeol, thuận tiện chau dồi tình cảm. Mà anh đẹp trai kia cũng không tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc như lần đầu gặp mặt nữa, thái độ đối với Baekhyun vô cùng ôn hòa, mềm mỏng. Còn tận tình dạy cậu chơi trống, chơi ghita, chu đáo hơn cả thầy dạy thanh nhạc ở trường đại học.Giống như hiện tại anh đẹp trai đang từ phía sau nắm lấy tay cầm dùi trống của cậu, nhẹ nhàng đánh lên mặt trống phía trước, đầu còn cúi xuống ghé sát vào mặt Baekhyun, miệng liên tục đếm nhịp trống, hơi thở ấm áp vì thế đều phả vào tai cậu, ngứa ngáy vô cùng.- Chú ý nhịp điệu, tay dùng lực thêm một chút.Anh đẹp trai bên cạnh đem bàn tay to lớn bao trọn lấy tay Baekhyun, dùng sức gõ mạnh lên mặt trống. Baekhyun học không được bao nhiêu nhưng mặt đã sớm đỏ gay gắt như mặt trời tháng sáu. Ở phía dưới ú ớ vâng dạ tỏ ra bản thân là một học trò rất biết tiếp thu.- Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Anh đẹp trai đột nhiên buông tay cậu, đứng thẳng người đi về phía cửa ra, nhìn nghiêng còn thấy mặt anh ấy hơi đỏ, này là do cậu nhìn nhầm hay anh đẹp trai kia thực sự đang đỏ mặt. Baekhyun tò mò không thôi, vội đem túi vải bọc dùi trống lại, khoác balo chạy theo người kia ra bên ngoài.Trời mùa hạ mưa nắng thất thường, thật không ngờ vừa bước chân ra khỏi phòng tập mưa lại đổ xuống rào rào, gió thổi mạnh tới mức mấy thùng rác bên kia đường đã đổ rạp hết, giấy bóng, túi nilon bay tứ tung lại bị mưa xối xuống, nhìn hỗn độn vô cùng. - Cũng đã 10 giờ đêm rồi, nhà tôi ở ngay sau cửa hàng tạp hóa kia, cậu có muốn ghé qua trú mưa một chút không?Anh đẹp trai sau một hồi ngước mắt nhìn trời suy tính liền nói ra một câu như vậy. Mà bạn nhỏ họ Byun được người ta mời về nhà chơi đương nhiên rất vui mừng, sau vài giây suy nghĩ liền cắn môi dè dặt hỏi lại:- Nhưng mà ... ba mẹ anh ...- Tôi sống một mình. - Anh đẹp trai không đợi cậu nói hết câu đã lên tiếng trả lời rất nhanh.Baekhyun chỉ chờ có vậy, không chần chừ nửa giây, gật đầu một cái thật mạnh, cao giọng nói:- Đi thôi!!Nhà anh đẹp trai quả thật nằm ngay phía sau cửa hàng tạp hóa gần phòng tập, là một ngôi nhà hai tầng vô cùng rộng rãi. Tường nhà được sơn màu xanh nhạt trang nhã giống như chủ nhân. Đồ đạc trong nhà không nhiều, một tủ lạnh, một laptop, một tủ kính cao 2 mét đựng sách vở tài liệu. Ở góc nhà bên phải còn treo một chiếc ghita, nhìn nước sơn có thể đoán nó rất cũ rồi. Baekhyun sau khi được anh đẹp trai cho mượn một bộ quần áo đầy hoa cũng tắm táp xong xuôi. Vừa dùng khăn bông lau mái tóc sũng nước vừa đi xuống dưới tầng một, cúi đầu nhìn bộ quần áo toàn hoa trên người trong lòng suy nghĩ không thôi, anh đẹp trai Park Chanyeol sao lại có bộ quần áo sặc sỡ như thế này, hơn nữa còn rất giống quần áo của con gái, lẽ nào anh đẹp trai nuôi tình nhân trong nhà sao?? Băn khoăn đang lên đến đỉnh điểm thì từ dưới bếp đột nhiên truyền tới một giọng nói trầm rất dễ nghe:- Áo quần cậu đang mặc là của mẹ tôi. Tuần trước đến thăm tôi lại để quên.Baekhyun theo tiếng nói chạy vào bếp tìm anh đẹp trai, quả nhiên thấy anh ấy đang nấu mỳ, bộ dáng đeo tạp dề đập trứng nhìn thế nào cũng thấy rất quyến rũ. Baekhyun thất thần tựa cửa nhìn người ta đến quên trời đất, hai mắt giống như camera giám sát, di chuyển theo từng nhất cử nhất động của người kia. Cảm xúc yêu thương bỗng dâng trào không thể kiểm soát, suy nghĩ nếu hiện tại không tỏ tình ngay thì sau này sẽ không bao giờ có can đảm như hiện tại nữa.Nghĩ đến đây lập tức siết chặt tay, lấy hết can đảm hùng hổ xông tới trước mặt anh đẹp trai nọ, mạnh mẽ nói:- Park Chanyeol! Em có chuyện muốn nói!- Chuyện gì để vừa ăn vừa nói - anh đẹp trai không quan tâm lắm, đem bát mỳ đặt vào tay Baekhyun ý muốn nhờ cậu đem ra ngoài.Baekhyun nghĩ lại thấy anh ấy nói cũng đúng, thời gian ăn mỳ còn dài, lúc ấy muốn nói bao nhiêu câu "em thích anh" cũng được. Liền xoay người, ngoan ngoãn bê bát mì kia đặt lên bàn tròn ngoài phòng khách. Mà anh đẹp trai sau khi dọn dẹp phòng bếp cũng rất nhanh bước tới ngồi xuống đối diện cậu, Baekhyun cảm thấy nói ra lời tỏ tình lúc này là thích hợp nhất, liền nắm chặt tay, nhìn sâu vào mắt anh ấy run run nói:- Chuyện này ... thực ra ... em muốn nói với anh từ lâu rồi ... em thích ... ơ ... anh từng sống ở Bucheon sao?Baekhyun còn đang định nói ra ba chữ kia lại đột nhiên nhìn thấy một tấm ảnh trên tủ kính ngay đối diện cậu, trong ảnh là một cậu bé khoảng 5,6 tuổi nhìn giống hệt anh đẹp trai đang nở nụ cười đặc biệt vui vẻ, mà quan trọng hơn khung cảnh phía sau cậu bé đó lại là ở Bucheon.- Không phải, nhà bạn của mẹ tôi ở đó, mỗi dịp hè mẹ đều đưa tôi đến Buncheon chơi - giọng anh đẹp trai bỗng trở nên vô cùng khác lạ, nghe kỹ còn phảng phất ý cười.Baekhyun nhìn cậu bé trong bức ảnh phía trước không hiểu sao lại thấy rất quen, vội đứng dậy chạy tới gần tủ kính kia quan sát cho rõ. Nhưng mà dù nhìn thế nào cũng không nghĩ ra, liền quét tầm mắt qua tấm bằng khen bên cạnh. À! Thì ra là bằng tốt nghiệp cấp 3 của anh đẹp trai, xem nào, tốt nghiệp đạt loại giỏi hơn nữa năm tốt nghiệp cũng cùng năm tốt nghiệp cấp 3 của cậu.Nhưng mà... khoan đã!Baekhyun giật mình, dụi mắt nhìn lại năm tốt nghiệp được ghi trên tấm bằng kia, không sai! Chính là tốt nghiệp cùng năm với cậu, này không phải là bằng tuổi nhau sao?? Baekhyun càng nhìn càng hoang mang, cất giọng run run hỏi người phía sau:- Anh năm nay bao nhiêu tuổi?Không ngờ người kia chẳng chút do dự, thản nhiên lên tiếng trả lời ngay:- Hai mươi mốt.- Vậy không phải chúng ta bằng tuổi nhau sao?? Tại sao tớ gọi cậu là anh cậu lại không ngăn cản! - Baekhyun trừng mắt quay lại nhìn người kia, nhưng mà lập tức bị chấn động, bởi vì nét mặt lạnh lùng, nghiêm túc của anh đẹp trai nào đó đã biến mất không một dấu tích, thay vào đó lạ nụ cười nửa miệng lưu manh vô cùng.Người kia thong thả chống tay lên cằm, nheo mắt nhìn Baekhyun chậm rãi nói:- Bỗng nhiên có người chạy theo gọi là anh, tôi cũng không muốn ngu ngốc để mất quyền lợi. - Cậu... - Baekhyun tức giận quyết định không thèm nhìn cậu ta nữa, lại xoay đầu quan sát tủ kính trước mặt, ánh mắt lập tức chạm phải một chiếc guốc mộc được đặt vô cùng cẩn thận trên một bệ gỗ lót đệm đỏ trong ngăn trên cùng của tủ kính. Không hiểu sao bỗng rùng mình một cái, hoảng sợ kiễng chân, vươn tay lấy nó xuống quan sát thật kỹ.Chiếc guốc mộc này là chiếc bên trái của một đôi guốc, chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay người lớn, kiểu dáng rất cũ, có lẽ được sản xuất từ rất lâu rồi, tuy vậy nước sơn vẫn còn khá mới, chứng tỏ nó được giữ gìn rất cẩn thận. Baekhyun càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, quen tới mức lạnh xương sống, run rẩy lật chiếc guốc mộc lại, dòng chữ được khắc dưới đáy hiện ra thật rõ ràng "Tặng bảo bối mắt hí của mẹ - Byun Baekhyun 0605"Cạch!Chiếc guốc mộc từ trên tay ai đó rơi xuống phát ra âm thanh vô cùng chói tai. Không gian xung quanh tiếp đó cũng rơi vào một khoảng tĩnh lặng đến rợn người.Baekhyun kinh hoàng đưa mắt nhìn lại bức ảnh kia một lần nữa, dần nhận ra nụ cười toàn răng của cậu bé trong ảnh quả thật cậu đã từng trực tiếp nhìn một lần rồi.Giữa khoảnh khắc tĩnh lặng đó, từ phía sau lưng Baekhyun lại truyền đến giọng nói xen lẫn tiếng cười vô cùng đáng sợ:- Chỉ cần đội thêm mũ thắt nơ rộng vành, cậu của hiện tại cũng sẽ rất giống vườn hoa di động.Trong đầu nổ sấm đùng đoàng, Baekhyun sợ tới mức muốn ngất đi, không ngờ đã 16 năm trôi qua thằng nhóc toàn răng đó lại một lần nữa đứng trước mặt mình, bao nhiêu chuyện xấu hổ cùng lúc ùa về như thác lũ. Khó khăn xoay người lại đối diện với cậu ta, lắp bắp hỏi:- Cậu... cậu ... nhận ra tôi từ khi nào?Người kia bước một bước đến trước mặt Baekhyun, nụ cười xấu xa trên môi càng lúc càng đậm, thong thả đáp:- Từ buổi thử giọng, cậu quên balo ở phòng tập, vô tình nhìn được chiếc guốc mộc treo trên móc khóa.Baekhyun cảm giác não mình sắp hết oxi đến nơi, mím môi cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh, hạ giọng nói với người phía trước:- Tạnh mưa rồi, tôi về đây.Dứt lời định cắm cổ bỏ chạy, không ngờ lại bị người phía sau kéo lại, trong một giây thái độ cậu ta thay đổi rất nhanh, ánh mắt trở nên dịu dàng, thâm tình như nước:- Tôi đã tìm cậu mười sáu năm...Giọng nói êm tai lại chất chưa bao nhiêu tình cảm sâu nặng lọt vào tai Baekhyun, nhưng mà còn chưa kịp xúc động, cậu ta lại bồi thêm một câu nữa:- Bởi vì mẹ tôi nói, đã lỡ nhìn thấy "chỗ đó" của một người thì cả đời phải chịu trách nhiệm với người ấy.Ha!Ha! Hay lắm!!- PARK CHANYEOL!!! CẬU ĐI CHẾT ĐI!!!!!!
***Như bất kỳ câu chuyện cổ tích nào cuối cùng sau bao sóng gió, cách trở hai người bọn họ cũng nhận ra đối phương và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.Tuy nhiên trên thực tế Lọ Lem của chúng ta có hơi bất hạnh một chút,Bởi vì ...Hoàng tử ấm áp thực ra là Quỷ vương lưu manh!Ông trời ơi! Tại sao Lọ Lem phiên bản đàn ông này lại nghiệt ngã đến vậy!!!Cho nên mọi người hãy mau tỉnh mộng đi, mấy câu chuyện cổ tích lừa người đó thựa ra không có một chút đáng tin nào hết!! Không một chút đáng tin nào hết!! Byun Baekhyun đang nhắc nhở mấy người đó!!
~~ Hết rồi ~~
***Như bất kỳ câu chuyện cổ tích nào cuối cùng sau bao sóng gió, cách trở hai người bọn họ cũng nhận ra đối phương và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.Tuy nhiên trên thực tế Lọ Lem của chúng ta có hơi bất hạnh một chút,Bởi vì ...Hoàng tử ấm áp thực ra là Quỷ vương lưu manh!Ông trời ơi! Tại sao Lọ Lem phiên bản đàn ông này lại nghiệt ngã đến vậy!!!Cho nên mọi người hãy mau tỉnh mộng đi, mấy câu chuyện cổ tích lừa người đó thựa ra không có một chút đáng tin nào hết!! Không một chút đáng tin nào hết!! Byun Baekhyun đang nhắc nhở mấy người đó!!
~~ Hết rồi ~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me