TruyenFull.Me

Neu Thoi Gian Duoc Quay Tro Ve Xin Em Tha Thu Cho Anh

Thiên Anh tưởng rằng Hàn Thần sẽ biến mất như trước – nhưng không. Anh vẫn xuất hiện. Một cách âm thầm, nhưng đủ để cô nhận ra.

 Mỗi sáng, anh gửi một tách cà phê đến phòng học với lời nhắn đơn giản:

"Ngày mới tốt lành. Đừng quên ăn sáng."

 Hôm trời mưa, khi cô đang loay hoay vì quên mang dù, một chiếc ô trong suốt được ai đó lặng lẽ để lại trước cửa lớp, gắn tờ giấy:

"Lần sau nhớ đem ô. Nhưng nếu quên nữa, vẫn có người mang tới."

Chủ nhật, khi Thiên Anh đang ngồi đọc sách ở công viên gần trường, Hàn Thần bước đến, tay cầm hai cốc trà sữa:

"Một ly chân trâu ít đường, ít đá – giống như em từng thích."

Cô ngẩng lên, sững lại... Làm sao anh còn nhớ?

"Hóa ra anh vẫn theo dõi em à?" – cô cố tỏ vẻ lạnh nhạt.

"Không phải theo dõi. Chỉ là... nếu đi ngang qua tim mình từng ngày, người ta sẽ không quên được đường."

Thiên Anh cùng bạn đến thư viện. Khi bước ra, cô nhìn thấy bức tranh ký họa chân dung mình được dán ở bảng nghệ thuật bên ngoài giảng đường – với dòng chú thích:

"Nụ cười của em – điều khiến tôi muốn làm lại từ đầu."

Phía dưới ký tên: H.T

Tối hôm đó,Chu Mộng Dao – cô bạn thân cùng phòng – lên tiếng khi thấy Thiên Anh cứ nhìn tấm ảnh:

"Cậu vẫn còn tình cảm với anh ta đúng không?"

Thiên Anh im lặng...

"Cậu từng nói trái tim cậu từng bị đâm... Nhưng cũng chính cậu nói, nó đã lành. Vậy sao không cho cả hai một cơ hội?"

Thiên Anh ngồi lặng thật lâu. Trong lòng cô, có một điều gì đó đang tan chảy dần.

Một buổi tối sau giờ học,trước cổng Đại học Thanh Hoa Lâm Thiên Anh bước ra khỏi cổng trường, trên tay là tập tài liệu chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp. Gió xuân thổi nhẹ, tà áo khoác bay bay...

Và rồi, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên kia đường:

"Anh đến đón em."

Trần Hàn Thần đứng đó, không quá gần, cũng không quá xa. Trên tay anh là hai ly nước ấm và một chiếc khăn len mỏng.

"Trời chuyển lạnh rồi. Đừng để bị cảm." – anh nói, giọng trầm nhẹ.

Cô thoáng khựng lại, định từ chối... nhưng không hiểu vì sao, chân lại tự động bước tới.

"Anh cứ như thế mãi không mệt à?" – cô hỏi, nửa bông đùa, nửa thật.

Hàn Thần khẽ cười:

"Có mệt. Nhưng nếu vì em... thì anh cam lòng."

Quán trà nhỏ bên đường,Hai người ngồi đối diện nhau. Lần đầu tiên sau nhiều năm, họ có một buổi nói chuyện dài không gắt gỏng, không giấu giếm.

"Em đã từng rất hận anh, anh biết không?" – Thiên Anh buông nhẹ.

"Anh biết. Và anh chấp nhận."

"Nhưng anh chỉ mong... em có thể cho anh một cơ hội để sửa sai. Không phải là bắt đầu lại từ đầu. Mà là... đi tiếp – với hai con người của hiện tại."

Cô nhìn anh thật lâu. Đôi mắt không còn bối rối, chỉ là... hơi ươn ướt.

Tối đó,trong phòng ký túc xá,Chu Mộng Dao nhìn thấy Thiên Anh về, mặt thoáng đỏ, tay ôm chiếc khăn len Hàn Thần đưa.

"Gì đây? Có người 'trồng cây si' thành công rồi hả?"

Thiên Anh không trả lời. Cô chỉ mỉm cười — một nụ cười rất nhẹ, rất thật.

Rồi cô mở điện thoại, nhắn một dòng ngắn:

"Ngày mai em rảnh!"

Phía bên kia, trong căn phòng tầng cao của một khách sạn lớn, Hàn Thần nhận được tin nhắn ấy — anh bật cười. Nhẹ nhưng trọn vẹn.

Chiều hôm sau,tại quán cà phê sách nhỏ trong một ngõ yên tĩnh ở Bắc Kinh,Lâm Thiên Anh bước vào. Không quá cầu kỳ, cô mặc váy dài màu kem, khoác ngoài là áo cardigan mỏng. Mái tóc dài buộc nhẹ sau gáy, tự nhiên như chính con người cô.

Trần Hàn Thần đã ngồi đó từ trước. Anh chọn chiếc bàn bên cửa sổ, nơi ánh nắng cuối ngày rọi vào vừa đủ để ấm áp, không chói lòa.

"Anh đến sớm thật đấy." – cô nhẹ giọng.

"Chỉ sợ em đến rồi không thấy anh, lại đổi ý." – anh cười, giọng pha chút trêu chọc.

Cô khẽ liếc anh, nhưng không giấu được nụ cười trên môi.

Câu chuyện bắt đầu từ những chuyện nhỏ – bài luận văn, giáo sư khó tính, bạn cùng lớp... Rồi cứ thế trôi đi, không gượng ép.

"Anh từng nghĩ... sẽ không có cơ hội được ngồi thế này với em nữa." – Hàn Thần nói, mắt nhìn ra khung cửa.

"Em từng nghĩ... nếu gặp lại, em sẽ lờ anh đi." – Thiên Anh khẽ đáp.

Một thoáng im lặng. Nhưng không còn nặng nề như trước. Chỉ là... hiểu nhau hơn.

Trên đường về,Trần Hàn Thần bước bên cạnh cô, không quá gần, nhưng đủ để che gió nếu cần.

"Thiên Anh..." – anh gọi nhỏ.

Cô quay sang.

"Anh sẽ không vội. Không ép em tha thứ, càng không mong em quên mọi chuyện cũ. Anh chỉ muốn... được đi bên cạnh em, như bây giờ."

Cô không trả lời ngay. Nhưng trong lòng, một điều gì đó ấm áp đang len lỏi.

Và rồi, lần đầu tiên, cô không từ chối khi anh khẽ đưa tay ra — nửa dè dặt, nửa chờ mong.

Bàn tay cô... đặt vào tay anh.

Lâm Thiên Anh vừa về tới, chưa kịp thay đồ thì Mộng Dao đã ngồi bật dậy từ giường dưới, ánh mắt như soi đèn pha:

"Ê ê ê... hôm nay đi đâu mà về muộn thế? Mắt lấp lánh, má hồng hồng... chẳng lẽ—đi hẹn hò?"

Thiên Anh lườm bạn, nhưng không giấu được nụ cười.

"Không phải hẹn hò. Chỉ là... đi uống cà phê thôi."

"Với ai cơ?" – Lệ Hoa từ góc bàn cũng ngẩng đầu lên tò mò.

Thiên Anh mím môi, hơi cúi đầu như đang cân nhắc. Rồi cô thở dài, nhẹ nhàng nói:

"Với... Trần Hàn Thần."

Cả phòng im bặt vài giây. Rồi đúng như dự đoán, tiếng gào thét vang lên:

"CÁI GÌ???!!!"

Cùng lúc đó ở Nam Kinh,Minh Minh đang ăn lẩu với bạn, bỗng điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Mộng Dao:

Con bạn m cưa lại người cũ rồi nhaaa!!! Đoán xem ai??? – THẦN CA trở về! 🤯🔥

Minh Minh suýt sặc. Gọi điện ngay.

"Cái gì? Hắn về nước thật à? Còn hẹn hò Thiên Anh luôn sao? Trời ơi, cô ấy có ổn không? Có bị tổn thương không nữa?!"

Giọng Mộng Dao cười hì hì:

"Ổn chứ. Còn nắm tay về luôn đấy bà ơi. Nhưng Thiên Anh chưa nói gì rõ ràng. Vẫn đang kiểu... dè chừng. Mà tui thấy, anh này lần này về là nghiêm túc đấy."

Về phía Hàn Thần.Anh ngồi trên ghế sofa, điện thoại vẫn sáng màn hình.

Nhìn chằm chằm dòng tin nhắn chưa gửi:

"Em về tới nơi chưa?"

Anh chưa gửi. Đặt điện thoại xuống. Mỉm cười.

Vì anh biết... lần này, không cần vội. Cô vẫn chưa đóng lại cánh cửa. Và chỉ cần vậy... anh sẽ kiên trì.


Một tài khoản Weibo nổi tiếng chuyên "bóc phốt" bất ngờ đăng bài:

[HOT] CEO trẻ tuổi của Trần thị – Trần Hàn Thần bị bắt gặp tại quán bar ở Bắc Kinh với một nữ sinh đại học! Lộ ảnh thân mật!

Kèm theo đó là vài tấm ảnh chụp mờ mờ, có tấm giống hệt khoảnh khắc Hàn Thần đỡ Thiên Anh khi cô loạng choạng bước ra từ quán bar hôm nọ. Tuy ảnh không rõ mặt, nhưng dân mạng bắt đầu đồn đoán, và chuyện nhanh chóng bị đẩy lên top tìm kiếm.

Lâm Thiên Anh đang đi học thì bỗng nhận được hàng loạt tin nhắn, từ bạn bè đến... cả giảng viên.

"Thiên Anh, cậu ổn không?"
"Cô gái trong ảnh... là cậu đấy à?"
"Em tránh phát ngôn gì lúc này nhé, trường sẽ theo dõi tình hình."

Cô sững người.

Mọi chuyện... vỡ lở quá sớm.

Tại văn phòng Luật,Cố Phong đưa bản in bài đăng lên bàn, sắc mặt nghiêm trọng:

"Tôi đang truy nguồn. Có vẻ ai đó cố tình chơi xấu anh – thời điểm, góc chụp... quá chuẩn. Không đơn thuần là paparazzi."

Hàn Thần siết chặt bản tin, ánh mắt tối lại:

"Nhà họ Châu?"

"Khả năng cao. Hoặc những người vẫn còn nắm đuôi chuyện cũ khi anh ở Mỹ."

Anh đứng dậy, quyết đoán:

"Tôi không để Thiên Anh bị kéo vào chuyện này. Chuẩn bị họp báo — tôi sẽ tự mình đứng ra."

Chiều hôm đó,Trần Hàn Thần xuất hiện trước truyền thông. Lần đầu tiên kể từ khi về nước.

Anh không né tránh, cũng không lẩn trốn:

"Cô gái trong ảnh là bạn gái cũ của tôi — và cũng là người tôi đang muốn nghiêm túc theo đuổi lại."

"Tôi mong truyền thông tôn trọng cuộc sống cá nhân của cô ấy. Mọi trách nhiệm, hãy để tôi gánh."

Cả khán phòng ồn ào. Nhưng chính sự điềm tĩnh, thẳng thắn ấy khiến không ít người thay đổi ánh nhìn về anh.

Thiên Anh vừa xem xong buổi họp báo trực tiếp, trái tim như bị ai đó bóp nhẹ.

Cô không ngờ... anh lại chọn cách công khai. Không lùi bước.

Tin nhắn đến.

Hàn Thần:
"Anh biết anh vẫn chưa đủ tư cách đứng cạnh em. Nhưng nếu lần này em đồng ý... anh sẽ chứng minh rằng mình xứng đáng."

Cô nhìn màn hình. Không trả lời vội. Chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Có lẽ... thử tin thêm một lần nữa, cũng không sao.

Một chiều cuối thu,Lâm Thiên Anh bước vào quán cà phê nằm cạnh thư viện Quốc gia – nơi yên tĩnh, ít người qua lại. Cô mặc chiếc áo len màu be đơn giản, gương mặt để mộc, ánh mắt có chút ngập ngừng.

Ở bàn góc trong cùng, Trần Hàn Thần đã đợi sẵn.

Cô bước đến. Anh đứng dậy kéo ghế cho cô – cử chỉ vẫn nhẹ nhàng như trước đây, chỉ là người đàn ông ấy giờ mang theo khí chất điềm đạm và trưởng thành hơn nhiều.

"Anh tưởng em sẽ không đến."

"Em cũng tưởng vậy... nhưng rồi lại đến." – cô đáp khẽ.

Không gian giữa họ tĩnh lặng một lúc. Anh không vội nói. Chỉ đưa cho cô một cốc cacao nóng – vẫn là món cô thích khi học lớp 11, mỗi khi mùa lạnh đến.

"Em... vẫn nhớ vị này." – cô nhấp một ngụm, giọng nhỏ nhẹ.

"Anh thì nhớ em."

Câu nói ngắn, nhưng khiến cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Không còn trốn tránh.

"Chúng ta... đã thay đổi nhiều."

"Ừ. Nhưng những gì thật lòng, chưa bao giờ thay đổi."

Thiên Anh đặt ly xuống, hai tay siết nhẹ mép áo:

"Nếu em đồng ý... anh muốn chúng ta bắt đầu lại từ đâu?"

"Từ đầu. Không phải từ ký ức, không phải vì tiếc nuối. Mà vì hôm nay, em là em của hiện tại. Và anh... là một người đàn ông không còn nhu nhược như xưa."

Cô nhìn anh, ánh mắt không còn né tránh như lần ở quán bar nữa.

"Vậy... thử xem. Nhưng anh phải theo đuổi lại từ đầu đấy."

Hàn Thần bật cười, lần đầu tiên trong nhiều năm – một nụ cười thật sự thoải mái.

"Anh đang rất nghiêm túc đấy nhé. Lần này, nếu em chạy, anh sẽ đuổi."

"Không cần đâu..." – cô khẽ đáp, gương mặt ửng nhẹ – "Em không còn muốn chạy nữa."

Một mối quan hệ mới bắt đầu. Không còn là bóng hình xưa cũ.Là hai con người trưởng thành, học cách yêu nhau lần nữa — bằng sự chân thành, kiên nhẫn và can đảm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me