Neu Thoi Gian Duoc Quay Tro Ve Xin Em Tha Thu Cho Anh
Lâm Thiên Anh lặng lẽ ngồi thêm một lúc trên giường. Nước mắt đã ngừng rơi, nhưng trái tim thì vẫn còn âm ỉ nhức nhối như có ai cào xé từ bên trong.Cô khẽ rướn người đứng dậy. Cơ thể rã rời như vừa đi qua một cơn bão. Mỗi bước chân như kéo lê cả tâm hồn mệt mỏi.Cô đi đến bên cửa sổ, vén nhẹ tấm rèm đã khép kín từ đêm qua.Một luồng ánh sáng ấm áp tràn vào căn phòng. Ánh nắng sớm mỏng nhẹ như một bàn tay vô hình, khẽ chạm vào gương mặt cô, vào đôi mắt đã sưng đỏ, vào trái tim vừa mới rạn vỡ.Toàn thân cô như được hồi sinh. Dù chỉ là một chút, nhưng đủ để nhắc nhở cô rằng: ngoài kia, cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.Cô bước tới góc bếp nhỏ, rót cho mình một cốc nước lọc. Nước lạnh chảy qua cổ họng khô rát, mà cô chợt nhận ra:
Giọng mình... đã không còn trong trẻo như trước.Nó khô khốc, nặng nề, mệt mỏi – như chính tâm trạng hiện tại của cô.Cô ngước mắt nhìn vào gương treo bên cạnh bếp. Một khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ hiện lên – vẫn là đôi mắt ấy, nhưng không còn ánh sáng. Vẫn là Thiên Anh, nhưng là một Thiên Anh đã mất đi một phần tuổi trẻ của mình. 2 năm từ ngày ấy đến bây giờ không quá dài cũng không quá ngắn nhưng để lại cho cô biết bao ký ức xót xa...Thế nhưng... cô vẫn đứng đây. Còn thở. Còn sống.Và điều đó có nghĩa là: Cô có thể tiếp tục. Dù chậm, dù đau. Nhưng chắc chắn... sẽ không dừng lại.Trên chuyến bay đến Mỹ, Trần Hàn Thần ngồi lặng lẽ bên cửa sổ. Máy bay đã rời khỏi mặt đất gần một tiếng, nhưng tâm trí anh thì vẫn kẹt lại nơi có Lâm Thiên Anh.Ánh mắt anh mông lung nhìn ra khoảng trời xanh bất tận, nhưng trái tim nặng trĩu đến mức khó thở.Ngồi bên cạnh anh là Trần Uông Hy – người đàn ông luôn lạnh lùng, nghiêm khắc – và Lý Mẫn Nguyệt, mẹ anh – một người phụ nữ dịu dàng nhưng lại sống dưới cái bóng của chồng quá lâu.Không ai nói một lời. Không ai hỏi Hàn Thần rằng cậu ổn không.Bởi họ nghĩ... mọi thứ đã được sắp xếp "ổn thỏa" rồi.Chỉ có anh biết – đó là dối trá.Trong túi áo khoác, anh nắm chặt một tờ giấy gấp làm bốn – là bức thư thật mà anh đã viết cho Thiên Anh.Một bức thư chưa từng được gửi đi.Còn bức thư cô nhận được...Không phải do anh viết.Đó là kết quả của một cuộc ép buộc lặng lẽ, đến từ bố anh – ông Trần Uông Hy – người không bao giờ chấp nhận mối quan hệ giữa anh và một cô gái "không môn đăng hộ đối"."Hàn Thần, mối quan hệ đó sẽ hủy hoại tương lai của con. Nếu con vẫn còn muốn du học, muốn tiếp tục con đường ta đã vạch sẵn... thì chấm dứt ngay đi."Và anh đã chọn...Sự im lặng.
Không phản kháng. Không nói lời từ biệt.
Chỉ để lại một bức thư với những câu chữ mà chính bản thân không muốn viết và cũng không dám đọc lại lần hai.Thật sự những lời nói ấy,anh biết sẽ gây tổn thương cho cô...anh muốn cô đừng bao giờ gặp lại mình nữa,đến bản thân anh còn thấy anh tồi...Trần Hàn Thần vẫn ngồi bất động, tay vô thức siết chặt tờ giấy trong túi áo.Trong đầu anh vang vọng lại những lời của cha cách đây vài ngày:"Con phải sang Mỹ. Ở đó, có người sẽ giúp con thích nghi. Châu Mẫn Mẫn cũng đang học bên đó – con bé là người hiểu con nhất."
"Đừng quên, hai đứa từng lớn lên cùng nhau. Mẹ con và mẹ nó cũng từng định gán hôn ước cho hai đứa đấy.""Châu Mẫn Mẫn"Cái tên đó khiến lòng anh thêm rối loạn.Anh và Mẫn Mẫn từng là bạn thân hồi nhỏ, đúng là thân thiết. Nhưng tình cảm ấy đã ngủ yên từ rất lâu – từ khi anh gặp Lâm Thiên Anh.Mẫn Mẫn là người tốt, luôn lễ phép, giỏi giang, và lúc nào cũng khiến người lớn hài lòng. Nhưng với Hàn Thần, cô chưa bao giờ là một người con gái có thể khiến tim anh rung động.Và đối với anh,Mẫn Mẫn cũng chưa bao giờ hơn Thiên Anh được..."Nếu so với Thiên Anh – người từng nắm tay mình đi qua cả quãng cấp ba dữ dội – thì Mẫn Mẫn chỉ như một cái bóng của quá khứ..."Nhưng cha mẹ anh không nghĩ thế.Họ muốn ghép đôi.
Họ muốn anh lấy lại "hình ảnh" mà một cậu trai nhà giàu cần có.
Họ không thể chấp nhận một cô gái như Lâm Thiên Anh – con nhà quyền quý nhưng lại trầm lặng, không quan hệ, không nổi bật trước mặt người lớn.Và anh phải chọn.Chọn... rời xa Thiên Anh, vì không đủ sức chống lại cả gia đình.Dẫu vậy, ánh mắt cuối cùng của Thiên Anh hôm trước...Cái dáng gầy gò cúi đầu bên cửa sổ hôm chia tay...Vẫn cứ hiện về như ám ảnh,anh đau xót cho cô,cũng tự trách chính bản thân mình...Châu Mẫn Mẫn thì sao?Liệu cô có biết rằng, cô sắp là lý do khiến một người con gái khác đau khổ đến tuyệt vọng?30 phút sau, tiếng chuông cửa vang lên, kéo Thiên Anh ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn.Cô lê bước chậm rãi ra mở cửa. Trước mặt cô là Minh Minh, vẫn như mọi khi – mái tóc buộc cao, gương mặt lanh lợi, và đôi mắt sáng ánh lo lắng."Trời ơi, nhìn cậu kìa!" – Minh Minh thốt lên, buông chiếc túi xuống rồi lao vào ôm chầm lấy Thiên Anh.Thiên Anh không đáp, chỉ khẽ tựa đầu vào vai bạn, nước mắt lại lặng lẽ trào ra. Cô không khóc nức nở như trước, mà chỉ như một đứa trẻ đang mệt mỏi tìm thấy một góc tựa."Cậu đừng như vậy nữa... Mình biết hết rồi."Minh Minh nhẹ nhàng vuốt tóc Thiên Anh, mắt cũng đỏ hoe.Cả hai ngồi xuống ghế sofa. Thiên Anh đưa cho bạn cốc nước, còn mình thì im lặng. Không gian giữa họ không cần lời nhiều – sự thấu hiểu đã lấp đầy khoảng trống."Cậu có giận mình không?" – Thiên Anh bất ngờ cất giọng, khản đặc."Giận gì chứ?""Vì mình biết rõ anh ấy không thật lòng như trước... nhưng vẫn cố chấp."Minh Minh nhìn bạn mình một lúc lâu, rồi lắc đầu."Không ai sai khi yêu thật lòng cả. Chỉ là... sai khi yêu sai người."Thiên Anh cười nhạt. Một nụ cười buồn bã, nhưng ít nhất không còn là tuyệt vọng."Mình không trách cậu. Nhưng người tồi như thế không đáng để cậu buồn đâu..."Lần đầu tiên sau mấy ngày, Thiên Anh gật đầu. Rất nhẹ,cô vẫn chỉ nói một câu:Cô vẫn chỉ nói một câu, như thể đã suy nghĩ rất lâu rồi:"Tớ biết uẩn khúc sau câu chuyện này là điều gì đó vô cùng bí mật... Tớ không muốn trách Hàn Thần."Minh Minh thoáng bất ngờ, nhưng cũng chẳng phản bác. Cô biết, với Thiên Anh – cô gái từng kiên cường che giấu mọi tổn thương – thì việc thốt lên được câu đó đã là quá nhiều."Cậu vẫn yêu anh ta sao?" – Minh Minh hỏi khẽ, dù đã đoán trước câu trả lời.Thiên Anh im lặng một lúc lâu, rồi khẽ cười – nụ cười buồn như nắng chiều mùa đông."Không biết nữa... Có thể là yêu, cũng có thể là chỉ còn lại thói quen nhớ thương. Nhưng dù là gì, tớ cũng sẽ học cách sống thiếu đi sự hiện diện của anh ấy."Minh Minh nhìn bạn, thấy trong mắt Thiên Anh không còn là một cô gái yếu đuối bật khóc mỗi sáng nữa – mà là một người con gái đang học cách đứng lên, dù đôi chân còn run rẩy."Tớ sẽ ở bên cậu. Nhưng cậu cũng phải hứa với tớ một điều...""Điều gì?""Từ giờ trở đi, đừng chỉ sống vì người khác. Hãy sống cho chính mình. Cho Thiên Anh – người mà tất cả chúng mình đều yêu thương."Thiên Anh lần đầu tiên khẽ mỉm cười. Không còn là nụ cười giả vờ.Cô biết, chuyến hành trình để chữa lành sẽ còn dài, nhưng ít nhất... cô không còn một mình.Sâu trong lý trí của cô vẫn mách bảo rằng hãy chọn cách tha thứ,nhất định sẽ có nhiều điều tốt đẹp đến với mình hơn...Nhưng cơ thể lại phản bội cô."Khụ... khụ khụ...!"Cơn ho kéo dài, dữ dội đến nghẹt thở. Cả người Thiên Anh run lên, bàn tay ôm ngực."Thiên Anh? Cậu sao vậy?" – Minh Minh giật bắn người, chạy lại."Khụ khụ... A...!" – Một vệt máu đỏ sẫm nhuộm ướt lòng bàn tay cô.Cả hai cùng chết lặng."Máu...?!" – Minh Minh sợ hãi thật sự.
Không kịp hỏi gì thêm, cô vội kéo Thiên Anh đứng dậy, tay run run bấm số gọi taxi."Chú ơi! Làm ơn đưa chúng cháu đến bệnh viện gần nhất! Nhanh lên ạ!"Trong xe, .Thiên Anh tựa đầu vào vai Minh Minh, gương mặt tái nhợt, thở gấp gáp. Cô nhắm mắt, mệt mỏi... nhưng vẫn không lịm đi.Một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt cô – không phải vì Hàn Thần, mà là vì lần đầu tiên cô thấy sợ."Mình chưa sẵn sàng để từ bỏ... Mình còn muốn sống... muốn yêu... và muốn tìm lại chính mình..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me