TruyenFull.Me

Neuvithesley One And Another

13.

Ngày thứ 62.

Sau khi nấn ná thêm năm ngày tại Đại Sảnh Fontaine, Wriothesley bắt chuyến tàu luân chuyển trở về căn nhà (không nhỏ lắm) của mình ở vùng ngoại ô.

Anh đang vô cùng nôn nóng muốn được gặp Neuvillette, phần là vì hiếu kỳ xem những ngày qua vắng anh y sống một mình như thế nào, phần là vì anh cũng thật sự nhớ y. Dạng như kiểu muốn quan tâm xem y sống có tốt không, có đổ bệnh gì không, có xảy ra thứ gì ngoài ý muốn hay không?

Tuy y đã từng nói với anh rằng y không cần ăn quá nhiều do thể chất đặc biệt của người cá, rằng y có thể sống trong vài tuần mà không cần ăn gì, nhưng kể từ khi bị Wriothesley bắt về, hẳn là lối sinh hoạt của y đã thay đổi ít nhiều. Hồi đầu, Neuvillette hoàn toàn không nói gì với anh về thể chất của người cá, anh chỉ biết rằng y có thể bơi, có thể lặn, có thể thở và nhìn ở dưới nước. Thế nên anh đã tự mặc định rằng thể chất người cá cũng giống con người, ngày ăn ba bữa mới đủ sống.

Vì Wriothesley đã không ở bên y những ngày qua và trực tiếp quan sát y, nên vô vàn câu hỏi đã hiện ra trong đầu anh, mà dĩ nhiên là không có cách nào trả lời nổi. Rõ ràng là vì có biết đáp án đâu mà trả lời.

Cầm trong tay túi quà đã mua để tặng cho Neuvillette, Wriothesley bỗng dưng cảm thấy có chút hồi hộp. Nên nói gì với y đây nhỉ, chẳng lẽ lại nói "Tôi cảm thấy hơi tội lỗi nên mua thứ gì đó tặng anh, bù lại cho hơn một tuần vừa rồi không ở đây chăm sóc chu đáo cho anh được."? Quá khách sáo. Hay là "Trách nhiệm của một người đi công tác xa nhà là mua quà về cho người thân và bạn bè."? Quá thân thiết.

Nói đi nói lại, dù gì thì mối quan hệ giữa hai người không phải mới quen vài ngày để giao tiếp một cách khách sáo đến như thế, nhưng cũng chẳng phải thân quen với nhau đủ lâu để trò chuyện như hai người bạn, để mua quà vềtr cho nhau khi một trong hai đi công tác xa.

Bỗng nhiên Wriothesley muốn mối quan hệ của anh với Neuvillette không chỉ dừng lại ở việc một bên là nhà nghiên cứu, một bên là đối tượng nghiên cứu. Nghe thật tẻ nhạt và cứng nhắc làm sao... Anh muốn tiến đến một mối liên kết sâu sắc hơn, gắn bó hơn, và có thể trò chuyện một cách... thân thiết hơn. Bạn bè cũng được, là người yêu thì còn tốt hơn.

Nhưng viễn cảnh đó xa quá.

Ngẫm nghĩ một hồi, Wriothesley quyết định sẽ nói với Neuvillette rằng anh tình cờ đi qua một tiệm trang sức, thấy người ta bày bán mẫu khuyên tai này, bất chợt nghĩ đến y ở nhà, liền bốc đồng mua nó ngay lập tức mà không suy nghĩ gì nhiều. Dù gì thì nó cũng rất hợp với ngoại hình của Neuvillette, đồ cũng đã mua rồi, y đeo cho anh vui. Vậy đó, và nếu như y khách sáo, lịch sự từ chối không đeo thì anh sẽ là người đeo, giống như Navia hôm nọ đã nói. 

Tàu luân chuyển đi cũng khá nhanh, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa sẽ cập bến. Từ bến tàu về đến nhà anh thì chỉ mất độ mười lăm phút là cùng. Như vậy, chưa đầy nửa tiếng nữa là anh có thể gặp Neuvillette rồi.

RẦM.

Wriothesley ngồi ở trên tàu luân chuyển một mình, ở đầu tàu có một cô bé melusine điều khiển tàu. Cô melusine nhỏ bé lộ ra vẻ mặt hoảng hốt khi nghe thấy âm thanh nổ nghiêm trọng phía trước. Giữa cầu đã xảy ra một vụ nổ không rõ nguyên nhân, khiến cho cầu gần như nứt toác và sắp sụp đổ. Không phải tự mãn về quốc gia mình đang sống hay gì, nhưng chất lượng của những cây cầu được xây tại Fontaine khá tốt, từ những nguyên vật liệu chất lượng cao và những khâu xây dựng được chăm chút tỉ mỉ. Dẫu sao, cũng là do Spina di Rosula làm, cầu xây với chất liệu dỏm mới là lạ.

Thế nên, tổng kết lại, nhìn qua thì cầu không bị sụp hoàn toàn, mà chỉ bị hỏng một đoạn giữa đường mà thôi.

Đoạn cầu bị nổ chính là một trong số những chân cầu. Bị đứt đột ngột một đoạn cầu ở giữa, nước từ bên trong cầu thi nhau đổ ào ào xuống dưới núi, cứ chảy mãi không ngớt. Phương án quay đầu trở về đã hóa thành bất khả thi do lượng nước trên cầu không đủ để tàu luân chuyển hoạt động.

"Hôm nay tuyến đường này ngoài tôi ra còn ai đăng ký tàu luân chuyển nữa không thưa quý cô melusine?" Wriothesley lên tiếng hỏi.

"Nếu là đăng ký trước thì chỉ có mình ngài thôi. Nhưng còn đăng ký trực tiếp thì tôi không đảm bảo được, nhưng kiểu gì thì chuyến tiếp theo sớm nhất thì cũng phải một tiếng sau mới xuất phát."

Đâu đó một tiếng... Chừng ấy thời gian cũng đủ để quý cô melusine này thông báo với Đội Hắc ảnh Marechaussee ở Đại Sảnh để họ ra quyết định ngừng cung đường tàu luân chuyển này lại. Ít nhất là cho đến khi nó được sửa chữa. Dĩ nhiên, họ phải để Đại Sảnh cử một đội xây dựng lại phần cầu đã bị đứt. Còn bây giờ... làm sao để anh về nhà được đây?

Wriothesley thở dài. "Aigoo, sao hôm nay lại xui xẻo vậy cơ chứ?"

"Xin lỗi ngài, sự cố bất ngờ này... không hiểu sao lại xảy ra. Tôi đã liên lạc với người của Đại Sảnh rồi, chốc nữa sẽ có một phi thuyền Antoine Roger đến đón ngài và đưa ngài về tận nơi ở của ngài ạ." 

Cô bé melusine cuống quýt xin lỗi anh, dù anh đã nói với cô rằng sự cố hi hữu này là ngoài ý muốn, vậy nên nó không phải lỗi của cô. Chỉ là chút trì hoãn, đôi chục phút chờ đợi cũng không thành vấn đề. Dẫu vậy, nỗi nôn nóng được gặp Neuvillette của Wriothesley thì không được giải quyết, mà ngược lại, càng lúc càng nôn nóng thêm.

Thật ra Wriothesley không nặng nề chuyện này. Có một vấn đề đáng quan tâm hơn, đó là ai đã sắp đặt vụ nổ? Không phải bỗng dưng trên cây cầu tự dưng bị nổ đứt, mà lại còn là ngay giữa ban ngày, khoảng thời gian mà tàu luân chuyển hoạt động khá nhiều.

Sự vụ này hẳn là có người đứng sau... Nhưng kẻ đó là ai, và mục đích của hắn là gì, có quá nhiều câu hỏi không thể giải đáp do thiếu thông tin điều tra. Nói chung, thắc mắc thì có nhiều thật, nhưng căn bản đây không phải chuyên môn của Wriothesley, vẫn là nên để Đội Hắc ảnh Marechaussee làm việc này thôi.

RẦM.

Lại một tiếng rầm nữa. Lần này là ở sau lưng hai người. Cả Wriothesley và cô bé melusine đều hoảng hốt quay đầu lại nơi phát ra tiếng nổ. Ở viễn cảnh tệ nhất, đoạn cầu bị nổ thứ hai cũng sẽ là một cái chân cầu, khi đó, đoạn cầu đang ở dưới con tàu luân chuyển chứa Wriothesley và bé melusine sẽ đổ sụp và rơi xuống từ độ cao không tưởng. Với một con người bình thường, rơi từ độ cao như thế không tử vong thì cũng sẽ chấn thương nặng, sống thực vật đến cuối đời. 

Và viễn cảnh tệ nhất đã xảy ra. Nơi vừa bị nổ đích xác là một cái chân cầu, dẫn đến việc đoạn cầu ở giữa hai vụ nổ bị cô lập, không có trụ cầu chống đỡ, hai người ở đó không ngoài dự đoán rơi thẳng từ trên cao xuống. Cô bé melusine, hoảng sợ, lo lắng, vội vã hét lên, nhưng không kịp để thay đổi điều gì. Bọn họ thật sự đã mắc phải sai lầm khi chỉ ngồi im tại chỗ thay vì đứng lên và di chuyển đi khỏi chiếc tàu luân chuyển.

Wriothesley theo bản năng ôm lấy cô bé melusine để giảm thiểu thiệt hại lên người cô, dùng cả thân mình tiếp đất trong khi vẫn ôm cô trong lòng. Cô bé melusine chỉ bị chấn thương nhẹ, bên cạnh những vết trầy xước khi ngã ra đất thì cũng chỉ bị trật cổ chân. Nhưng nhìn qua Wriothesley... anh bị thương thảm hơn nhiều.

May mắn thay, không lâu sau khi sự cố rơi xảy ra, đội phi thuyền Antoine Roger đã ngay lập tức có mặt tại hiện trường. Họ phát hiện ra có tận hai trụ cầu bị nổ - điều này là khác so với những gì cô bé melusine điều khiển tàu luân chuyển đã báo cáo với họ khi cô gọi điện chỉ vừa mới vài phút trước - và cũng không thấy bóng dáng chiếc tàu luân chuyển nào trên cầu nên đã có chút nghi ngờ.

Họ giảm độ cao của chiếc phi thuyền, quan sát đống đổ nát do phần cầu bị sụp đổ xuống và rồi phát hiện ra giữa đống đổ nát, có một chiếc tàu vỡ nát, không còn nguyên vẹn, và cách đó không xa là hai người nằm bẹp dí, một melusine nhỏ nằm bất tỉnh và một người đàn ông bị chấn thương nặng.

14. 

Wriothesley được đưa về Đại Sảnh Fontaine ngay lập tức để chữa trị. Do sự cơ động nhanh nhẹn của đội phi thuyền, anh may mắn được đưa đi cấp cứu kịp thời, rất may không tổn hại đến tính mạng. Nhưng đổi lại, anh bị gãy xương nhiều nơi - tay, chân, và cả xương sườn. Các bác sĩ còn kết luận thêm là bộ phận não của anh cũng bị chấn động mạnh, khiến cho anh có thể hôn mê lâu và nhận lại tổn thương não vĩnh viễn.

"Có lẽ thời gian nằm viện sẽ còn dài. Tuy không thể kết luận cụ thể, nhưng chỉ với việc điều trị xương đã gãy cũng có thể lên đến hai tháng rưỡi." 

Navia và Clorinde nghe bác sĩ nói xong thì không khỏi sốt ruột và lo lắng, song cũng không thể làm gì khác. Họ ở đây với tư cách là người thân của Wriothesley - khi mà cha mẹ anh đã qua đời từ nhiều năm về trước, và rằng anh cũng không còn người thân ruột thịt nào khác.

Bác sĩ nói tiếp: "Hơn nữa, chấn thương não của anh ấy cũng không phải đơn giản. Việc anh ta sẽ hôn mê trong bao lâu thì điều đó chúng tôi không thể phỏng đoán được, chỉ có thể dựa vào việc ý chí của anh ta kiên cường đến đâu mà thôi."

Navia đứng gần cửa sổ, mắt nhìn ra quảng trường bên ngoài, tay vô thức xoay nhẹ cổ tay áo khoác. Dù đã được thông báo rằng tình trạng của anh đã qua cơn nguy kịch, việc nhìn thấy một người từng vững chãi như Wriothesley nằm đó bất động không khác gì một vết cắt thẳng vào trái tim đầy cảm xúc của cô.

Clorinde là người đầu tiên lên tiếng, giọng không lớn hơn bình thường là bao: "Thế tức là... vẫn chưa thể xác định bao giờ anh ta sẽ tỉnh?"

Bác sĩ gật đầu, "Chúng tôi chỉ có thể theo dõi dần. Nhưng vấn đề chính vẫn là chấn thương não. Việc bệnh nhân hôn mê dài hay ngắn, như đã nói, hoàn toàn không thể dự đoán."

Navia quay đầu lại, hỏi: "Có khả năng tổn thương vĩnh viễn không?"

"Có," Bác sĩ đáp, không né tránh. "Khả năng mất trí nhớ, hoặc suy giảm khả năng tư duy đều có thể xảy ra."

Không ai lên tiếng thêm sau câu nói đó. Một y tá bước vào, kiểm tra các chỉ số rồi rút lui nhanh chóng. Những con số trên màn hình vẫn nhấp nháy đều đặn, lạnh lùng và khách quan.

Navia liếc qua Wriothesley, ánh mắt không biểu lộ rõ cảm xúc, nhưng giọng cô vang lên có chút run run: "Vậy cũng chỉ còn cách chờ..."

"Ừ," Clorinde đáp. "Dù gì anh ta cũng từng trải qua những thứ tệ hơn. Ý tôi là, về mặt tinh thần."

Họ không nói gì thêm nữa. Cả hai chỉ đứng đó thêm một lát nữa, rồi lần lượt rời đi.

Những ngày sau đó, hai người họ thay phiên nhau vào viện thăm Wriothesley. Dĩ nhiên, lần nào họ đến, anh ta cũng đều trong tình trạng hôn mê sâu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Anh vẫn nằm trên giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh nhân màu lam nhạt, quấn trên đầu vô số lớp băng, sống bằng cách được truyền dịch.

Dù bác sĩ có nói tình trạng cơ thể của Wriothesley đã tốt hơn trước nhiều, nhưng nhìn anh cứ mãi hôn mê như vậy, ai mà không lo cơ chứ...?

Ngoài Navia và Clorinde, những người bạn và đồng nghiệp của anh cũng có đến thăm anh, ví như cô hậu bối Marianne ở Viện Khoa học, hay cô y tá trưởng Sigewinne. Dẫu cho anh không bao giờ nhận thức được rằng họ đến thăm anh, nhưng những cảm xúc thương mến anh đều được thể hiện rất rõ.

15.

Ngày thứ 92.

Đã hơn một tháng Wriothesley không về nhà...

- tbc

author's note: helo. việc rơi từ độ cao vài chục mét từ trên cầu xuống như trong truyện mà không chết là khá bất hợp lý nha ae. nhưng mà t không muốn wrio chếc nên đại đại đi. t cũng không học y dược gì nên những vấn đề trên chỉ là t tham khảo trên mạng, có thể không chính xác nên ae đừng bắt bẻ nhé. t muốn drama tí nhưng mà k muốn quá bi thương nên ngựa ngựa z đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me