TruyenFull.Me

Ngai Tong Coi Nhan Tinh Nhu Mang

Tống Nguy theo sau bóng lưng cô gái nhỏ, nhìn cái điệu bộ nửa bất cần nửa ghét bỏ này của cô, bạc môi không khỏi giương lên. Quả nhiên đến cả dáng vẻ bực dọc này cũng dễ nhìn đến ưa.

Lục Hiểu Dư đưa hắn đến phòng tập luyện, vừa vặn cũng là nơi cuối cùng trong chuyến tham quan vô bổ này. Cô mở cửa ði vào, còn không quên quay đầu nhìn người kia: "Ngài Tống, đây là phòng mà chúng tôi dùng để tập luyện diễn xuất, thường là những phân cảnh cần dùng đến đạo cụ."

"Vậy nếu tôi muốn dùng cô Lục, thì có cần dùng đến đạo cụ không?"

"Ngài Tống, mong ngài ăn nói... ứm? Ưm!!!" Hai mắt cô mở to ra hết cỡ, trố mắt nhìn người đàn ông kia đang ngang nhiên chiếm lĩnh tiện nghi của mình.

Tống Ngụy dồn ép Lục Hiểu Dư vào tường, một tay cố định sau gáy cô, tay còn lại ngả ngớn sờ soạng lên xương quai xanh. Cảm giác không khác gì so với hai năm trước, đường nét trên cơ thể này, chỉ có ngày càng mặn mà chứ không hề kém sắc.

Bàn tay hư hỏng tiếp tục trượt dài xuống cánh eo thon, cuối cùng là đặt trọn lên bắp đùi cô gái nhỏ. Hắn bóp nhẹ một cái, chậm rãi tiến gần đến nơi ngã ba đường.

"TỐNG TỔNG!" Lục Hiểu Dư khiếp sợ đẩy hắn ra, sau lại vì câu nhắc nhở của giám đốc mà chấn chỉnh lại nét mặt: "Ngài Tống, xin ngài giữ tự trọng."

Tống Ngụy không những không trách móc, ngược lại còn nhàn nhạt tỏ rõ sự thích thú. Hắn nâng tay giữ chặt cằm cô gái kia, trầm giọng: "Cô Lục, khi hôn không được trợn mắt nhìn đối phương. Lẽ nào chút kỹ năng vặt vãnh này, cô còn chưa học được?"

"Cảm ơn Tống tổng quan tâm. Nhưng ngài không phải đối tượng hợp tác của tôi. Mong ngài tự trọng."

"Quả nhiên không chỉ có mỗi trình độ kém cỏi, mà ngay cả độ nhận thức của cô Lục cũng không khác là bao." Hắn dừng lại, ngón cái mân mê làn môi mọng. Bạc môi không khỏi nhướng lên: "Cần phải dạy dỗ Lục Hiểu Dư muỗn đảng tránh ánh mắt hắn, nhưng đại bị sự tàn khốc của hắn đàm cho sợ ðễn kinh hồn bạt vía. Cô bầu chặt tay đại, thấp giọng: "Số tiền tôi nợ anh, bây giờ tôi điền ðem trả cho anh. Đổi fại anh... buông tha tôi ðược không?"

"Cô Lục, cơ hội không đến với ai những hai lần. Có điều tôi vẫn sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa." Hắn siết chặt lực tay, nửa đùa nửa thật: "Chỉ là sợ lá gan của cô Lục đây không dám thử."

"Tôi dám! Tôi đương nhiên dám!"

Bây giờ trên gương mặt ảm đạm của người đàn ông, dần lộ ra vẻ mờ ám. Tống Ngụy đưa môi bạc tiễn gần về phía người kia, khế khàng thở vào tai cô một hơi. Giọng nói tràn ngập khiêu khích: "Đợi tôi chơi cô đến chán, cô sẽ được tự do."

"..." Lục Hiểu Dư không khỏi rùng mình. Nhớ lại những gì mình đã từng trải qua, càng khiến cho cô thêm phần sợ hãi người đàn ông này.

Cô giãy giụa, hòng muốn thoát khỏi con người kia. Nhưng sức lực của cô có hạn, nói trắng ra chẳng đà cái thá gì so với hắn. Đành lực bất tòng tâm: "Ngài Tống, ngài nắm trong tay tiền tài lẫn địa vị, nữ nhân muốn trèo lên giường nhiều đếm không xuể, hà tất gì phải ép buộc tôi?"

"Chính vì trong số nữ nhân đó không có cô, nên tôi buộc phải dồn ép cô vào đường cùng."

"... Nước mắt Lục Hiểu Dư muốn chảy ra ðến nơi rồi, nhưng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ, mới giác ngộ được chuyện gì.

Sắp sửa đến giờ thực tập sinh đến đây tập luyện, nếu chẳng may bọn họ vào nhìn thấy cảnh tượng ám muội này. Cô biết phải làm sao đây?

"Cửa khóa rồi? Ai đó đi lấy chìa khóa dự phòng đi."

Người đàn ông dường như cũng phát giác ra được điều gì bất thường, trên mặt càng lúc quái dị.

"Cô Lục, xem ra sắp có trò hay để xem rồi."

"Đừng... Đừng mà..." Cô yếu ớt nhìn hắn. Nếu để bọn họ thấy cảnh này, khác nào là cô đang tự bôi bác chính danh dự nhân phẩm mình ?.

Tống Ngụy nâng cằm cô, âm giọng không trầm không bổng: "Hôn tôi một cái, tôi giúp cô giải vây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me