TruyenFull.Me

Ngan Can Nam Chu Sau Khi Bi Loi 404 Toi Bi Nham Trung Roi

Thời Tần lúng túng giải thích chuyện tôn nghiêm nam tính của mình, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của bọn họ thì như muốn cậu tuốt súng tại chỗ để chứng minh, cậu xém khóc không ra nước mắt.

Đúng là sau tận thế, nhân tính con người vặn vẹo, cả đạo đức cũng không có nữa rồi.

Rốt cục cứu tinh cũng đến.

"Có đói bụng không." Thành Ngự đi tới bên cạnh Thời Tần hỏi.

Thời Tần nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Đói chết mất."

"Vậy tôi chuẩn bị đồ ăn cho cậu."

Câu này vừa nói xong thì cả phòng thí nghiệm lạnh ngắt, cả đám đều trợn mắt nhìn Thành Ngự. Mấy người ban nãy muốn Thời Tần chứng minh tôn nghiêm đàn ông các kiểu gì đó liền run run hai chân lùi lại mấy bước.

Ánh mắt họ như chực hỏi: Cậu trai à cậu hỏi một cái xác sống có đói bụng không, đói bụng thì thế nào hả? Lấy người nào cho hắn ta ăn bây giờ?

Tiến sĩ Đường mới mở miệng: “Có mấy động vật hoang dã bị làm thử nghiệm còn để lại, có thể lấy cho cậu ta ăn, cho ăn nhiều chút.”

Xem ra trong lòng Tiến sĩ Đường còn bất an, dù sao đã cắm đủ thứ trên người mình rồi, nên chắc muốn bồi bổ lại ấy mà.

Thành Ngự gật đầu, liền giúp Thời Tần xử lý đồ ăn.

Ăn xong rồi thì bọn họ lại tiếp tục nghiên cứu.

Để làm mấy cái kiểm tra của họ, trên người cậu bôi không ít các chất dinh dính nhơn nhớt. Nay họ lại tẩy rửa cho cậu để làm thí nghiệm khác.

Một nghiên cứu viên liền cầm một cái ống như ống nước vòi cứu hỏa tới gần cậu, tay còn lại thì cầm một chiếc bàn chải to đùng.

Anh ta đưa nó cho Thành Ngự, sau đó chỉ chỉ cái lồng sắt nhốt động vật đằng kia.

"Nhốt cậu ta vào kia đã, tôi xịt cậu ta cho sạch, rồi cậu dùng bàn chải này chà người cậu ta.”

Nhìn cái ống nước với cái bàn chải khủng khiếp kia, lại còn bị nhốt vô trong lồng. Sắc mặt Thời Tần rốt cuộc có chút thay đổi.

Mấy loại thí nghiệm trước thì Thời Tần cũng thấy bản thân mình coi như phối hợp với bọn họ, nhưng bây giờ… thử nghĩ xem một người bình thường lại như trở thành một con cừu non trên bàn mổ, lại còn bị nhốt vào trong lồng, đã vậy còn bị xịt nước một con thú.

Một cảm giác oan ức tủi hờn dâng lên cổ họng.

Sắc mặt cậu bây giờ còn cứng đơ hơn tất cả bọn xác sống cộng lại.

"Thực ra… chúng ta đổi phương pháp tẩy rửa khác cũng được."

Người nghiên cứu viên này rất chán ghét bọn xác sống, cho nên căn bản không thèm để ý tới Thời Tần, mà chỉ nhìn Thành Ngự.

Thành Ngự khẽ cau mày, "Cậu ấy rất phối hợp, không cần đối xử với cậu ấy như vậy."

Người kia chán ghét nói: "Chỉ xịt nước đằng trước thì không sạch, xác sống vốn dĩ sợ nước, sợ khi đó sẽ kích thích chúng, có thể gây nguy hiểm, tốt nhất là vẫn nên nhốt nó vào lồng.”

"Tôi không có, tôi từng tắm qua rồi."

Người kia lờ đi như không nghe, bộ dạng nghênh nghênh như kiểu cậu chỉ là xác sống thì không xứng đáng nói chuyện với hắn, cho nên nhất quyết đòi Thành Ngự nhốt vào cho bằng được.

Tay Thành Ngự đẩy cái bàn chải trước mặt mình ra

"Cậu ấy không phải động vật hoang dã, tôi dẫn cậu ấy vào phòng tắm, toàn bộ quá trình tôi sẽ phụ trách."

Cảm giác oan ức ban nãy của Thời Tần đã bốc hơi không ít.

Nghiên cứu viên kia hơi thay đổi sắc mặt, đang muốn muốn phản đối, nhưng thấy Thành Ngự cau mày, sắc mặt hầm hầm, cho nên liền chọn cách đi mách tội với Tiến sĩ Đường.

Tiến sĩ Đường nghe xong cũng phản đối việc này.

Bỗng cái người nghiên cứu ban nãy hỏi chuyện “tôn nghiêm đàn ông” của cậu thì đứng dậy, nói :”Tôi thấy nó cũng ngoan ngoãn đấy, với lại có đội phó Thành đảm bảo, dù sao nó cũng chính là do bọn họ mang tới mà.”

"Vì một yêu cầu của xác sống mà để an toàn của mọi người bị phớt lờ như thế sao?”

"Đúng vậy, chỉ cần nó phối hợp là tốt rồi. Đừng lãng phí thời gian nữa."

"Nếu như vậy thì đưa nó ra ngoài đi, chứ ở đây xịt nước thì lát nữa chúng tôi dọn dẹp cũng mệt lắm.” 

"Tôi thật không hiểu, còn có gì phải bàn nữa chứ, chủ yếu là làm cho nó sạch thôi, cần phải tắm rửa đàng hoàng sao? Bộ nó là người hả”

Bên trong phòng thí nghiệm mọi người cãi nhau ỏm tỏi. Chỉ có hai người đồng ý cho Thời Tần ra ngoài tắm rửa.

Thành Ngự nhìn về phía Thời Tần, thấy hai mắt cậu vô thần nhìn trần nhà không biết đang suy nghĩ gì.

Thành Ngự trực tiếp đi tới bên cạnh Tiến sĩ Đường nói mấy câu, rất nhanh, Tiến sĩ Đường  liền gật đầu đáp ứng.

Thành Ngự lấy một bộ quần áo vô khuẩn trùm lên người cậu, sau đó đưa cậu rời khỏi đây, đằng sau còn nghe loáng thoáng tiếng càu nhàu của mấy người kia nói với Tiến sĩ Đường

"Nó là xác sống, đối xử tốt với nó làm gì. Lãng phí thời gian."

...

Thành Ngự kéo Thời Tần tới phòng tắm.

Cậu không nhịn được liền liếc trộm Thành Ngự.

Trong đầu bỗng vang lên một đoạn nhạc dạo*, cậu liền hiểu ra một chuyện

(*) khúc này giống như cảnh nữ chính nhìn nam chính đắm đuối xong nhạc nền du dương bỗng phát lên vậy đó =)))

Không được người khác đối đãi tử tế, bị biến thành vật thí nghiệm, bị phá hủy tôn nghiêm… Trước khi xem tiểu thuyết thì cậu chỉ biết đây là những nguyên nhân khiến nam chính bị hắc hóa, cảm xúc dành cho nam chính vẫn chưa nhiều, nhưng giờ bỗng dưng cậu lại thấy bị cảm động thay.

Một người bị đổ lên đầu tội danh không đâu, biết rõ bản thân là con người nhưng lại không được đối xử như con người, bên cạnh chẳng có ai đứng về phía mình, chịu đựng những thí nghiệm như bị ngược đãi, cậu thấy bản thân mình dường như đã trải qua những cảm giác mà Thành Ngự sau này sẽ gặp phải, tâm lý sẽ khó mà có thể được ổn định. Việc trở nên hắc hóa… là hợp tình hợp lý.

"Đang nghĩ gì vậy?" Thành Ngự đột nhiên quay đầu nhìn sang.

"Đang nhớ anh..." Thời Tần nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thành Ngự, lập tức nói lảng sang: "Đang nhớ anh và Tiến sĩ Đường đã nói gì với nhau, sao ông ấy lại đồng ý.”

Thành Ngự nhíu mày, "Tôi nói bây giờ cậu đã chịu phối hợp, nếu bọn họ làm gì quá đáng thì cậu sẽ nổi giận và không thể khống chế được, còn bọn họ cứ cứng đầu như thế thì những thí nghiệm sau này sẽ rất khó thực hiện, lúc đó không chỉ lãng phí thời gian mà còn nhiều thứ khác nữa.”

Bản chất của loài người chính là bắt nạt kẻ yếu. Thời Tần ngoan ngoãn phối hợp, bọn họ liền cho rằng đây là chuyện thường tình, thế nhưng họ có từng nghĩ qua ngay từ lúc đầu Thời Tần nhất quyết phản kháng thì liệu họ có thể thuận lợi làm được những thí nghiệm kia hay không?

Thành Ngự cho họ thấy rõ sự khả thi, Tiến sĩ Đường đã đồng ý, cho nên bọn họ mới thuận lợi ra ngoài.

Trên đường đi đến phòng tắm ngược lại không gặp phải người nào, phòng tắm nam nữ ở đây cũng được chia ra riêng biệt.

Thời Tần đứng dưới vòi sen, đang muốn cởi bộ quần áo vô khuẩn kia ra thì chợt nhớ tới gì đó liền quay đầu nhìn ra phía cửa.

Quả nhiên Thành Ngự vẫn còn ở đó.

Nhớ tới trước khi đi, nhân viên nghiên cứu cứ lải nhải: "Lúc tắm hãy nhìn xem thằng nhỏ nó có phản ứng không?" Cậu nghe xong mà xém té.

"Không lẽ anh thật sự muốn..."

Thành Ngự khẽ cười một tiếng, đặt quần áo xuống, liền đóng cửa đi ra ngoài.

May là nam chính không hay lo chuyện bao đồng, Thời Tần nhanh chóng cọ rửa đống chất sền sệt trên người.

Vừa chà được mấy cái thì nghe có giọng phụ nữ văng vẳng bên ngoài.

Thời Tần giật mình một cái, thử lóng tai lên nghe.

Hoắc Tử Tuyền: "Đội phó, cậu cũng tắm rửa sao, muốn xoa bóp không?"

Nhìn cô ta bưng cái chậu như sắp sửa đi tắm, Thành Ngự giả đò lơ đi nội dung câu hỏi: "Bom..."

"Ai nha, làm xong rồi, thằng nhóc Doãn Thường Lâm kia đã làm chất đống kia kìa, tôi  đã nói mà, cái cô tiểu thư Đường kia căn bản không có giúp đỡ được gì, chỉ biết õng a õng ẹo. Hoắc Tử Tuyền nhân cơ hội mách lẻo. "Tôi thấy cô ta có vẻ thích cậu đấy, nhưng chả tốt lành gì hơn so với tôi đâu."

"Nhiệm vụ hoàn thành thì nghỉ sớm một chút." Thành Ngự nói không đầu không đuôi.

Thế nhưng Hoắc Tử Tuyền làm sao có khả năng dễ dàng buông tha được, vẫn muốn lôi kéo Thành Ngự."Đội phó, lại đây đi... sao lại nhẫn tâm từ chối tôi hai lần cơ chứ."

Kết quả tay còn chưa kịp đụng, thì cửa phòng bên cạnh lại ầm mở ra, kéo Thành Ngự vào trong.

Lần này cả Thành Ngự và Hoắc Tử Tuyền đều không phòng bị trước.

Thành Ngự biết là Thời Tần, cho nên không  cảnh giác, mà Hoắc Tử Tuyền cũng không nghĩ tới Thời Tần lại được thả ra tắm rửa một mình.

Cô ta xém trợn trắng khi thấy người đàn ông mình ước ao lâu nay bị một con xác sống nẫng tay trên lôi vào buồng tắm. Thời Tần vừa kéo vừa nói: "Thành Ngự, anh nhìn giúp tôi xem. cô Hoắc, chúng tôi cần nói chuyện chút, cô tắm nhanh rồi đi ngủ đi."

"Phó... Đội phó..." Hoắc Tử Tuyền bối rối, đây rốt cuộc là có an toàn không hả?

Hoắc Tử Tuyền do dự một chút, định bước lên đẩy cửa vào thì liền nghe tiếng Thành Ngự nói. 

"Tôi đang làm nhiệm vụ, cậu tự mình xem đi."

Lần này Hoắc Tử Tuyền mới bỏ qua, chỉ là lúc xoay người qua phòng tắm nữ, mới sực nhớ, lại là cái xác sống bóng đèn chết tiệt kia làm lỡ vận của cô, khiến cô ta tức tới nghiến răng nghiến lợi.

Mà bên trong nghe tiếng Hoắc Tử Tuyền rời đi, Thời Tần mới rốt cục hết căng thẳng, nhưng lúc ngẩn đầu lên thì hơi lúng túng.

Thành Ngự cũng không rõ vì sao mình nhìn Thời Tần, "Cậu muốn tôi xem gì?"

Thời Tần trần như nhộng đứng đó, tay che lấy vị trí mấu chốt. Bây giờ mới thấy sượng hết người vì không bận quần áo.

"Anh nghĩ cái gì đấy! Tôi làm sao có thể cho anh xem cái này!" Thời Tần như mèo bị đạp trúng đuôi mà xù lông lên quay lưng lại.

"Không phải cậu có phản..." Thành Ngự vẻ mặt nghiêm túc, cứ cho là Thời Tần thật sự có chuyện cần tìm mình.

"Tôi không có!"

Thành Ngự nhìn một cách như mê hoặc "Vậy cậu nói xem cậu muốn tôi nhìn gì?"

Mắt Thành Ngự quét qua, vị trí sau lưng gần tim có một vết màu hồng thế nhưng vì có hơi nước bao quanh nên nhìn không rõ lắm.

Vóc người trông cũng không tệ, lưng rộng eo thon, tổng thể hơi gầy, rõ ràng trông rất bắt mắt. Hai chân thì thẳng tắp, nhìn lên trên một chút thì...

Thành Ngự đột nhiên cảm giác khóe mắt mình vô thức quét cái chỗ trắng trắng nhô lên kia, hồi trước có trắng vậy không ta? Sao mình không nhớ nữa.

Nhưng mà không phải da dẻ xác sống thì phải nhợt nhạt tím bầm khắp nơi sao.. Thành Ngự nhịn không được liền nhìn thêm lần nữa.

Có lẽ là do có hơi nước nên trông có vẻ trắng mịn?

Không chỉ có trắng, hơn nữa...

Lúc này, Thời Tần theo bản năng kéo khăn tắm lên, che bớt những chỗ cần che.

Ngón tay cứng ngắc muốn buộc chặt khăn tắm.

Khăn tắm sau lưng như quấn hững hờ trên mông.

Đã vậy còn cong như thế... Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thành Ngự cảm thán một chút, bỗng cậu tự giật mình.

Thành Ngự ho khan một cái, giả bộ lấy tay sờ sờ vành tai, như đang sợ có ai đó phát hiện hành vi thất lễ vừa rồi của mình.

Thời Tần nghe giọng tằng hắng thì quay đầu nhìn sang, liền thấy Thành Ngự cúi đầu, tai hơi đỏ, có phải bị ngộp hơi nước hay không?

"Tôi ... Tôi tính nhờ anh nhìn xem sau lưng tôi đã được rửa sạch chưa". Thời Tần giấu giếm.

"À, sạch rồi." Thành Ngự cũng không ngẩng đầu lên.

Thời Tần có chút kinh ngạc, thoải mái vậy sao? Không phải anh ta là người có tính cách đa nghi sao? Sao tự dưng lại xác nhận nhanh vậy.

"Vậy tôi  tắm xong rồi."

Thành Ngự gật gật đầu, trực tiếp quay người đưa lưng về phía Thời Tần.

Thời Tần hơi kinh ngạc, sao Thành Ngự có thể quay lưng lại như thế, không sợ mình mất đi lý trí mà tấn công anh ta sao.

Quái lạ thật.

Thời Tần nghi hoặc mặc quần áo tử tế, đi tới bên cạnh Thành Ngự, đeo lên dây xích tay, rồi mới ra khỏi buồng tắm.

Thời Tần có chút ai oán nhìn Thành Ngự, có phải mình phá hủy một đêm lãng mạn của anh ta nên anh ta bực bội hay không?

Nhất định là vậy! Này anh gì ơi có thể giữ chút trinh tiết cho bản thân được không, đừng bắt tôi phải chăm anh như một người bố chồng chứ, tôi sẽ chết sớm thôi.

Mặt Thời Tần hiện lên một vẻ sầu khổ ai oán, không chú ý tới khi đi liền va phải lưng Thành Ngự.

Vừa định hỏi làm sao vậy? Liền thấy Thành Ngự nhìn nghiêng đằng trước.

Ở đằng kia, Quách Dực đang núp sau tường, mà trước mặt hắn là nhà ăn, bên trong vọng ra giọng nói lúc có lúc không của hai người.

"Chị Bạch Tiêu, chị nói thật đi, hai người có quan hệ như thế nào, chị thích anh ấy phải không?"

Tác giả có lời muốn nói: bẻ cong từ  giây phút thoáng nhìn lơ đãng đã bắt đầu...

TBA...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me