Ngan Can Nam Chu Sau Khi Bi Loi 404 Toi Bi Nham Trung Roi
Sau khi đại dịch bùng phát một năm, loài người bắt đầu mở những cuộc tấn công cố giành lại thành phố, dưới sự dẫn dắt của những vị [anh hùng], loài người đã chiếm lại một một thành phố, rồi thành lập căn cứ tại đó, được đặt tên là Đông Phương. Dần dần thiết lập những tổ chức sinh tồn tại đây. Loài người đùm bọc nhau mà sống, những căn cứ cá nhân cũng dần được hình thành, đường dây liên lạc dần mở rộng. Thời gian trôi qua tập hợp lại thành những mô hình như thôn xóm, thậm chí những thôn xóm này còn có thể tự cung tự cấp, tự bảo vệ lãnh địa của họ. Trong thời kỳ tận thế này, mỗi con người đều đang cố gắng tìm cách để sống sót.Mà những người lang thang kia chính là những người không có thân phận hay không thuộc bất cứ căn cứ nào. Bọn họ lang thang trên đường, có thể địa bàn của họ đã bị hủy, đang đi tìm một địa bàn khác, hoặc chỉ là những người rày đây mai đó, cũng có thể là những binh đoàn đang làm nhiệm vụ nào đó vào đây trú tạm trước khi màn đêm buông xuống, tuy rằng siêu thị từ lâu đã không còn gì để ăn được, nhưng ít nhất cũng là một nơi trú thân an toàn.Ai gặp cũng phải đề phòng, vì khó có thể đảm bảo trong đám người đó không có người biến dị hoặc vừa bị xác sống cắn phải. Cho nên vừa nghe nói có người lang thang ở đây, tất cả đều lộ ra vẻ chán ghét, sau khi kiểm tra những người này an toàn thì họ mớt bắt đầu tạm thời nghỉ chân ở đây. Lúc này Thời Tần còn bị trói vào ghế phó lái, sau khi nhìn thấy đám người kia đi vào liền chửi ỏm tỏi lên, lúc này Thành Ngự mới ra ngoài cởi trói cho cậu, sau đó còn đeo cho cậu một cặp kính. Thời Tần không hiểu ý Thành Ngự lắm, anh ta mới giải thích: "Tin tức của cậu tạm thời vẫn đang được bảo mật, không thể để những người lang thang kia nhìn thấy."Loại kính này có thể che được tròng mắt của Thời Tần, cho nên trừ khi người đối dện cố tình nhìn chằm chằm chứ không thì cũng không phát hiện cậu là xác sống.Thành Ngự tỉ mỉ chỉnh kính cho cậu, trông hệt như một người anh trai đang chăm sóc một đứa em vậy. Thời Tần hơi nghiêng người tới gần Thành Ngự, để anh ta thuận tiện hơn. Cậu đã xuyên không hai ngày rồi, hai ngày nay Thành Ngự đều đối xử với cậu rất tử tế đàng hoàng. Tuy hai người có chút hiều lầm đáng tiếc, nhưng nếu ở thế giới của Thời Tần thì có thể hai người đã trở thành anh em tốt của nhau. Thời Tần nội tâm đột nhiên bình tĩnh trở lại, rốt cục lấy hết can đảm, chấp nhận nguy hiểm mà nói :”Thành Ngự, tôi cảm thấy ở đây nguy hiểm lắm, tôi kiến nghị mọi người nên rời khỏi đây, trở về căn cứ Bạch Lang đi.” Mới vừa nói xong câu đó, hệ thống liền vang lên còi báo động trong đầu.【 kí chủ đưa ra quyết định rất nguy hiểm, có thể sẽ khiến cho nội dung bị biến động lớn, kết cục không thể dự đoán, bất lợi cho ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Thỉnh kí chủ cân nhắc việc làm này】Thời Tần cắn răng, cậu đương nhiên biết nguy hiểm chứ, nếu như nói hệ thống khống chế cậu trong cái thế giới này thì Thành Ngự chính là nam chính nắm giữ vận mệnh của toàn thể cốt truyện. Thật ra ban đầu cậu chỉ là muốn đóng vai một độc giả ngoài lề, lâu lâu lén lút cố tính làm cho tâm tình nam chính vui lên, đạt được yêu cầu của hệ thống là được rồi. Thế nhưng chuyện cậu làm bây giờ chính là đối nghịch với thế giới này.【 nếu như nam chính quyết định rời khỏi đây, thì nội dung quyển sách này không thể nào dẫn đến cánh cửa của người biến dị, khiến nhiệm vụ sẽ rất khó hoàn thành 】Thời Tần ráng cãi lại: 【 ngược lại thể chất của nam chính sẽ không bị thay đổi, dù sao thì sau này cũng trở thành người biến dị, bây giờ tạm thời tôi chỉ hoán đổi thời gian một chút, trước tiên vạch trần chân tướng của mấy tin đồn về người biến dị đã, để loài người tiếp nhận người biến dị, sau đó cho dù Thành Ngự có trở thành người biến dị thì vẫn được loài người tôn trọng, có thể kết hôn sinh con, trở thành nhận vật cộm cán của đất nước, vẫn là nam chính của quốc gia này, kết thúc không phải có hậu hơn sao 】【 căn cứ theo những dữ liệu của hệ thống thì cách này rất khó thực hiện, đối với bản thân ký chủ cũng mang đến sự nguy hiểm. 】Thời Tần bất đắc dĩ nở nụ cười. 【 cứ làm hết sức mình, theo ý trời vậy. 】Cậu vốn dĩ không phải vì những người không liên quan mà đi mạo hiểm, cậu cũng sợ phiền lắm chứ, trước giờ hệ thống cứ bảo gì thì làm nấy thôi. Nhưng bây giờ cậu thấy mình lại hơi nhẹ dạ, ở chung với Thành Ngự vài ngày, cậu cũng không thể nào trơ mắt nhìn người này từng bước tiến tới vực thẳm, rõ ràng cậu có thể chìa tay kéo một cái nhưng nếu cậu không làm gì, cảm giác cứ như mình là đồng lõa của một tên tội phạm nào đó. Có thể quá trình rất gian nan, thế nhưng cậu nhất định phải làm.Đối mặt tưởng tượng đẹp như mơ của Thời Tần, hệ thống lạnh lùng mà nhắc nhở: 【 xin nhắc nhở kí chủ, thế giới tiểu thuyết có cơ chế tự phòng ngự. 】Vừa dứt lời, trên trời bỗng thoáng hiện một tia chớp tím sẫm rợn người, như một con rồng khổng lồ từ chân trời vọt xuống làm nổ tung một vùng vắng vẻ phía đằng xa. Thời Tần giật thót mình mém chút nữa là trượt té xuống.Cậu há mồm nhìn cái cây đằng xa cháy đen vì sét đánh, trên miệng treo đầy một đống chữ thô tục sắp vọt ra nhưng chỉ có thể câm nín mà xúc tích lại bằng hai chữ ….Đệch mợ!Lỗ tai cậu vang lên tiếng ong ong, Thời Tần cảm tưởng như thế giớ này thật sự đang tính thủ tiêu cậu vậy đó, theo bản năng cậu lấy hai tay ôm đầu, đồng thời cơ thể co về phía có cảm giác an toàn nhất. Thành Ngự đỡ lấy Thời Tần, anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đằng xa, trong lòng cũng nặng trĩu hơn. Sau đó anh ta nhìn Thời Tần có hơi bất ngờ, cảm giác như Thời Tần có lẽ vì sợ sét đánh cho nên mới nói ở đây nguy hiểm. Nhất thời Thành Ngự có chút dở khóc dở cười, lấy người che cho cậu ấy, nói, "Đừng sợ. Chúng ta vào siêu thị thử, xem ra sắp mưa rồi."Thế giới bỗng dưng yên tĩnh trở lại, có một cảm giác nhẹ nhõm an toàn không thôi, nhưng chính vì vậy mà Thời Tần nhận ra rằng chỉ vì hành động ngu xuẩn của mình mà cậu sắp bị thế giới này cho đi chầu diêm vương, sau đó cậu hơi lúng túng ngồi thẳng người dậy. "Tôi không có sợ, tôi chỉ hơi lo sét đánh tới đây thôi ."Bất quá bây giờ ngẫm lại, nếu như hệ thống muốn ngăn cản cậu thì cũng đâu cần đối xử thô bạo với người ta như thế chứ. Thời Tần nhanh chóng lân la hỏi hệ thống, có phải cơ chế phòng ngự này đôi khi sẽ bất ngờ xử đẹp cậu không.Hệ thống rất từ bi nói cho cậu biết, không phải trực tiếp cho cậu về chầu ông bà, sẽ dựa theo từng hành động đối chọi của cậu mà đưa ra phương thức trừng phạt khác nhau. Thời Tần thở phào nhẹ nhõm, không thủ tiêu cậu là được. Lúc cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Thành Ngự đang dùng cặp mắt thâm thúy kia theo dõi cậu, dường như muốn xem cậu giải thích như thế nào. Thời Tần lúng túng sờ mũi nói: "Lời đề nghị vừa rồi, anh thấy thế nào?""Tại sao đột nhiên lại đề nghị như thế?""Tôi nói bỗng nhiên có nguy hiểm…’Thời Tần nghiêm túc nói, thấy sắc mặt của Thành Ngự hơi vi diệu, liền bổ sung “ …nguy hiểm không phải do sét đánh!”Thành Ngự hơi im lặng một chút rồi nói, "Lẽ nào cậu cảm nhận được có xác sống sao?” Xung quanh đây rất an toàn, căn bản không thấy bóng dáng nào. Thời Tần muốn nói nhưng phát hiện lại không nói ra được chữ nào, muốn giải thích cũng không được, chỉ có thế giả lơ “Nhưng mà… không thể qua đêm ở đây, nguy hiểm lắm! Anh cứ xem như bản năng xác sống của tôi mách bảo đi!”Thành Ngự nhíu mày, không biết có nên tin vào cái năng lực này của cậu ta hay không. "Mọi người không phải có thể liên lạc với căn cứ sao? Tôi.. không phải tôi rất quan trọng với mấy người nghiên cứu khoa học sao? Ít nhất cũng phải nhanh chóng đưa tôi về phải không?” Thành Ngự càng trở nên nghiêm túc thêm, không phải không tin lời Thời Tần nói, mà thái độ của cậu. Thời Tần chịu đi suốt cả đêm, còn tự nhận mình là xác sống, một vật nghiên cứu quan trong của khoa học, từ trước tới giờ cậu ấy vẫn khăng khăng mình là con người. "Tôi không thể bởi vì trực giác của cậu mà thay đổi kế hoạch được, cũng không có cách nào thuyết phục mọi người đi vào lúc đêm hôm thế này, trước tiên để tôi liêc lạc với căn cứ đã, tạm thời vào siêu thị rồi tính.” ...Hai tay Thời Tần vẫn bị trói kéo đi, nhưng cũng may là không bị nhốt vào lồng chuyên dụng, miệng cũng không bị dán lại, cứ như vậy Thành Ngự kéo cậu ấy vào siêu thị, nhìn như cảnh sát đang giam giữ phạm nhân. Một đám người lang thang núp trong góc chỉ len lén nhìn một cái chứ cũng không dám nhìn nhiều. Thời Tần đeo kính cũng nhìn lại đám người đó một lúc.Trong đám người đó, đa phần là người già, phụ nữ và trẻ em. Một đứa nhóc da trắng bóc, đôi mắt đen láy, một cô gái thanh tú mặc đồ rộng phồng phềnh trên tay cầm một bím tóc bé gái, đối diện là một đôi vợ chồng già chừng sáu mươi, nhìn qua cũng thấy không có sức chiến đấu gì cả. Trạm xăng dầu siêu thị thì to chừng một cái sân bóng rổ, chia làm hai tầng, lúc bọn họ vừa đến, thì ngủ ở tầng hai, còn đám người lang thang thì ở tầng một. Trông bọn họ rất sợ sệt, càng mong tạo ra cảm giác mình không tồn tại ở chổ này.Thời Tần đảo mắt nhìn đám người một lượt rồi thu hồi tầm mắt.Theo Thành Ngự đi đến lầu hai, vừa mới đi liền nghe Đường Tư Ân cãi nhau ầm ĩ, cô ta ngồi xe bị say xe nên đã uống thuốc ngủ cả một chặng đường, bây giờ tỉnh lại tinh thần khỏe khắn nên giọng nói lại lanh lảnh chói tai, vang lên cả một tầng lầu"Tôi không yên tâm, đám người đó cứ nhìn chúng ta bằng cái ánh mắt gớm ghiếc quỷ dị, bây giờ chỗ này là địa bàn của chúng ta rồi, còn không đuổi đám người đó đi đi.” TBA
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me