TruyenFull.Me

Ngan Can Nam Chu Sau Khi Bi Loi 404 Toi Bi Nham Trung Roi

Trời đêm đen kịt, chỉ có tiếng mưa rào rào lẫn vào tiếng sấm đùng đoàng ngoài kia, một tiếng la của hắn ta khiến mọi người kinh hãi.

Nhân viên trên lầu hai liền lao xuống.

Mọi người vừa chạy xuống thì thấy Khang Bằng co quắp ngồi dưới đất, mà trước mặt hắn chính là đứa bé ba, bốn tuổi đang trừng mắt nhìn hắn.

Một con mắt màu đỏ quỷ dị lom lom trong bóng tối.

Con mắt màu đỏ kia như có sự sống, nó từ từ bò sang nhãn cầu trắng đục, rồi hiện ra các hoa văn vằn vện, thế nhưng cơn giận dữ vừa qua đi thì nó lại bắt đầu nấp khuất vào trong khóe mắt.

Khang Bằng đã hoàn toàn mất khống chế, mặt hắn ta lộ ra vẻ hung ác.

Sau đó liền nghe tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc.

Cho đến khi khói thuốc súng tan đi, trước mắt hắn là đôi vợ chồng già đang ôm chặt nhau, máu thịt trộn lẫn.

Khang Bằng xém chỉ còn lại chút hơi tàn, nhưng hắn vẫn quên không ý định giết chết tất cả bọn họ.

Những người khác liền chạy tới gần

Bạch Tiêu cũng đánh gan bước tới, kết quả liếc mắt đã nhìn thấy Thành Ngự bị Thời Tần đè nhào trên mặt đất.

Cả người Thời Tần nằm lên người Thành Ngự, đầu tì vào cổ của anh ta... Bạch Tiêu kinh hãi đến biến sắc, liền la lớn lên.

Vừa rồi chuyện xảy ra quá nhanh nên mọi người căn bản không để ý đến Thành Ngự, khi tất cả quay dồn sự chú ý về đây thì ai nấy đều nín một hơi thật sâu. Quách Dực trông thấy cũng đờ người ra.

Sau đó, mấy người kia lập tức chuẩn bị nổ súng.

Thành Ngự hoảng sợ nhìn mọi người xung quanh, hét lên “Đừng, cậu ta không có cắn tôi.”

Thành Ngự trở mình đè lại Thời Tần.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, thì ra Thời Tần cắn tay mình, Thành Ngự cố đè hai vai cậu ta ra, nhưng cậu ta giãy dụa, cứ cắn chặt lấy tay mình, không chịu nhả, dường như sợ bản thân không kiềm chế được mà cắn người khác.

Thành Ngự nhanh chóng lấy thắt lưng của mình nhét vào trong miệng thay thế cho cánh tay Thời Tần. Sau đó bật dậy đứng thở hổn hễn bên cạnh mấy cái kệ hàng xung quanh, mắt vẫn nhìn Thời Tần chằm chằm

"Thời Tần, cậu..."

Ý thức Thời Tần kỳ thực rất tỉnh táo, thế nhưng cơ thể căn bản không thể khống chế được, thiếu chút nữa là cắn vào cổ của Thành Ngự. Lúc ấy Thời Tần quyết định rất nhanh, dùng hết sức bình sinh để cắn chệt vào tay mình, may cho Thành Ngự thoát được một kiếp. 

Không thể không nói trong giây phút đó, cậu sợ suýt tè ra quần, nếu không may cậu là kẻ tội đồ biến Thành Ngự thành Người biến dị, thì chả khác nào cậu cũng tèo theo nhân vật chính.

Cậu bất quá chỉ là muốn thay đổi nội dung một chút, nhưng liền cảm nhận được sự cảnh cáo của  thế giới này dành cho cậu. Một phút muốn cảm hóa Thành Ngự lại chả khác nào ép anh ta thành một con quái thú.

Thành Ngự lo lắng nhìn cậu, tưởng cậu muốn nói gì đó, nhưng phát hiện cậu không nói được gì, đành tạm thời quay đi, nhìn về phía người biến dị kia.

"Nhanh... Mau giết bọn họ!" Khang Bằng vẫn hét lên như thế

Thành Ngự biết Thời Tần mất khống chế tất nhiên có quan hệ tới Người biến dị.

Bạch Tiêu và Quách Dực nhanh chóng đi tới bên Thành Ngự xem anh ta thế nào

Lúc này những người còn lại lấy dao chỉ vào đám người lang thang kia, bầu không khí vô cùng căng thẳng, căng cứng như dây đàn.

Tiếng khóc rất nhanh thì truyền đến, sau trận công kích vừa rồi, thằng bé vẫn còn sống.

Hai cái xác khác nằm đó, rõ ràng mọi người cũng thấy được cặp vợ chồng già kia cũng có đôi mắt biến dị, hơn nữa còn đỏ hơn đứa bé kia. Cô gái trẻ kia vừa ôm tay vừa khóc, dường như không thể kiềm chế được.

Chờ cô ta ngước đầu lên, khóc lóc xin mọi người bỏ qua một mạng cho mình thì đôi mắt kia cũng biến thành màu đỏ lom như máu.

Nhìn sang đứa trẻ kia, chúng dùng đôi mắt thù hận nhìn tất cả mọi người, thế nhưng chị gái chúng đang xin tha mạng thì chứng cũng chỉ có thể ở đó mà khóc lên.

Mọi người nhìn đôi mắt chúng đều sợ choáng váng

Năm người lang thang này đều là Người biến dị.

Tại sao….cùng lúc lại xuất hiện nhiều Người biến dị như vậy chứ.

Bọn họ không bị ai phát hiện, vì cơ bản họ không có hề mang đặc thù của Người biến dị

Rõ ràng Người biến dị đều có một đôi mắt màu đỏ đầy những hoa văn, chỉ cần chúng phát động tinh lực hoặc bị thương hay cận kề cái chết thì cả hai mắt sẽ biến thành màu đỏ ngay tức khắc

Nhưng là tình huống của lúc này hoàn toàn không đúng, thật giống như...

Bạch Tiêu đột nhiên bước đến gần hai cái xác kia, thằng bé đang trốn thì nhào ra ôm lấy hai thi thể của hai ông bà, gào lên “đừng đụng vào ông bà.... các người đều là ác quỷ!”

Nhưng mọi người vội vàng gọi Bạch Tiêu cẩn thận, căn bản không nghe nó nói gì.

Dù sao trong mắt bọn họ, Người biến dị mới chính là ác quỷ, bọn chính phải trừ yêu ma ác quỷ để bảo vệ nhân loại.

Thành Ngự đứng lập tức bước tới bảo vệ Bạch Tiêu, chuẩn bị nổ súng, nhưng súng trong tay anh ta lại khựng lại, sao anh ta có thể nổ súng đối với một đám người tay không tất sắt như thế.

Cô gái kia sợ bọn họ lại giết họ, nhanh chóng kéo thằng bé về.

Bạch Tiêu ngồi xuống, nhìn kỹ đôi mắt chưa nhắm của hai người chết kia, đồng tử đã trắng lại.

Bạch Tiêu sắc mặt khẽ biến, lập tức mượn Thành Ngự một con dao găm, nhắm vào cặp đồng tử kia mà cắm xuống, tiếng xột xoạt kỳ lạ vang lên.

"Là... mắt giả…. Bọn họ…” ánh mắt Bạch Tiêu khiếp sợ nhìn qua ba người biến dị còn lại.

Chẳng trách tất cả mọi người cảm thấy  ánh mắt của bọn họ cứ quái dị sao đó, ánh mắt khiến người ta hoảng sợ.

Bởi vì tất cả bọn họ đã móc đôi mắt biến dị ra, lắp lại bằng mắt giả

Tuy rằng không biết ai đã giúp bọn họ làm vậy nhưng chắc là có âm mưu gì đó đâu đây.

Vậy thì ra nguyên nhân họ không bị bắt mà vẫn còn sống đến giờ là vậy sao, bởi vì đặc điểm nhận dạng duy nhất đã bị đánh tráo.

Nếu như không phải thằng bé kia sợ hãi nên khiến tinh lực mất khống chế để thân phận bị bại lô thì có lẽ đến giờ tất cả mọi người sẽ không dễ dàng gì phát hiện ra được.

"Làm sao bây giờ?" Đội trưởng Khương căng thẳng hỏi Thành Ngự.

"Này còn hỏi, đương nhiên giết không tha!" Khang Bằng gào lên.

Đằng sau nhiều người chuẩn bị sẵn vũ khí.

Căn cứ quy định khi gặp Người biến dị chỉ có thể giết chứ không tha.

"Xin mọi người đừng giết chúng tôi, khả năng của chúng tôi rất yếu, trừ những lúc nguy hiểm thế thì còn lại không thể điều khiển được xác sống. Mọi người có thể coi như không thấy gì không…. Chúng tôi căn bản cũng là con người không hề muốn làm hại người khác.” Cô gái kia tuy rằng yếu đuối nhưng vẫn kiên trì bảo vệ hai đứa nhỏ kia, hành động này vẫn còn mang tính nhân văn hơn nhiều người khác.

Thế nhưng lúc này, đa số mọi người đều lòng dạ sắt đá, hai chữ cảm thông không hề dành cho người biến dị. Dù sao trong cốt truyện đã sắp xếp cho đám người này mang trong lòng sự sợ hãi, sự thù hận đối với người biến dị, muốn sửa cũng không sửa được.

Cô gái đè hai đứa nhỏ xuống, dập đầu lạy không ngừng, máu từ trán tuôn ra nhưng không một ai mảy may nói gì, ai nấy đều lạnh lùng, nhưng những thần chết đang chờ để bắt linh hồn đi.

Trong lòng Thành Ngự và Bạch Tiêu đều do dự, bọn họ vốn dĩ sống ở căn cứ Bạch Lang, cũng chỉ vừa chấp hành nhiệm vụ, căn bản chưa bao giờ gặp Người biến dị. Họ chỉ nghe được những lời đồn về Người biến dị tàn ác ra sao, thế nhưng bây giờ gặp phải tình huống này khiến họ không biết xử lý thế nào. Vì để tránh sự truy sát mà còn tự hại mình, móc mắt mình ra, nguyên nhân cũng chỉ vì muốn được sống sót mà thôi.

Một ngọn lửa nghi ngờ nhen nhóm trong lòng anh ta.

Tiến sĩ Đường  và những người lãnh đạo cấp cao hơn vẫn không nhúc nhích

Đột nhiên Đường Tư Ân vọt lên, lớn tiếng gào lên: "Các ngươi làm sao còn chưa ra tay nữa, mọi người quên thảm án lần đó rồi sau, mau lên, anh Thành Ngự, mau giết bọn họ!”

Cô ta không kìm chế được mà ầm ĩ lên khiến Tiến sĩ Đường  phải ngăn lại, thậm chí cô ta còn muốn cướp dao của người khác tự mình làm, một Đường Tư Ân xa lạ như thế đây là lần đầu mọi người nhìn thấy.

"Ba, đừng cản con, chúng là Người biến dị, là ác quỷ, ba đừng quên mẹ và ông bà ngoại đã chết thế nào sao? Người biến dị đều đáng chết hết!” Đường Tư Ân kiêu căng như thế lại ở trước mắt mọi người khóc giàn dụa, nước mắt nước mũi tèm lem trông vô cùng chật vật.

Mà cô ta nhắc tới chuyện kia càng cho tất cả mọi người sởn cả tóc gáy.

Thảm án đêm trăng đỏ - là một sự kiện ám ảnh kinh hoàng trong lịch sử của nhân loại, những ai may mắn sống sót vẫn không thể nào xóa bỏ được nỗi kinh hãi trong lòng.

"Để tôi!" Doãn Thường Lâm đột nhiên mở chốt súng, trên mặt đã không còn vẻ  thiếu niên tràn đầy sức sống ngày xưa, mà là vẻ mặt “tôi sống thì ngươi phải chết”

Doãn Thường Lâm đang muốn nổ súng, lại bị Thành Ngự một phát bắt lại.

"Đội phó! Bọn chúng là Người biến dị đấy!" Hiện tại mắt của Doãn Thường Lâm còn đỏ hơn cả đám Người biến dị  kia, Thành Ngự tự nhiên hiểu rõ tâm tình của hắn, người nhà Doãn Thường Lâm đều do xác sống từ Người biến dị  điều khiển mà cắn chết. Nỗi hận dành cho người biến dị cũng là đều bình thường.

"Tôi có nghi vấn, nhất định phải hỏi rõ." Thành Ngự kiên định nói.

Doãn Thường Lâm tuy rằng kích động, thế nhưng cũng không dám chống đối Thành Ngự, chỉ có thể chật vật để súng xuống.

Thành Ngự đi tới đám người kia, giơ dao lên lạnh lùng nói: “Các người tốt nhất nên khống chế tâm trạng của mình cho tốt, nếu có người phát động tinh lực lần nữa…”Nói xong, tiếng đạn cũng vang lên.

"Thành Ngự, cậu muốn làm gì?" Bạch Tiêu sang đứng kế bên Thành Ngự, hơi nghi ngờ mà hỏi.

"Cậu không thấy lạ sao? Bọn họ bây giờ đều không phát ra tinh lực, nhưng Thời Tần sao còn chưa tỉnh lại….hơn nữa…Lúc trước cậu ta có ám chỉ khả năng có làn xác sống tới gần, nếu như linh cảm cậu ta không sai thì chắc là xung quanh đây không những chỉ có những người này, mà khả năng là có người có dị năng xuất hiện.”

Nói đến đây thì mọi người đều ngày ra, sắc mặt tái nhợt, đúng vậy, có thể nào….

"Nói, còn ai nữa?" Thành Ngự lạnh giọng hỏi cô gái kia.

Cô ta nhanh chóng lắc đầu, "Chỉ có năm người chúng tôi."

"Vậy cô giải thích chuyện này thế nào?" Thành Ngự chỉ về Thời Tần.

Lúc này bọn họ cũng nhìn ra, Thời Tần là xác sống .

Ba Người biến dị không kịp kinh ngạc gì, cô ta nhanh chóng giải thích: "Chúng tôi chỉ  là không kìm chế được nên đôi mắt biến đỏ, chúng tôi  thật sự không biết chuyện gì xảy ra."

"Cô nói láo." Ánh mắt Thành Ngự trở nên lạnh lẽo, tuy rằng anh ta hỏi cô ta, nhưng ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm hai đứa trẻ kia. Anh ta cho rằng chúng đang giấu giếm điều gì đó, thế nhưng trong lòng càng lo lắng hơn chính là nếu Thời Tần không may không quay về trạng thái cũ được mà là… một cái xác sống hẳn hoi thì….

"Tôi ... Tôi  thật sự không biết." Cô ta cắn răng không nhận.

"Giết một đứa, coi nó dám nói hay không." Quách Dực lạnh lùng nói.

Lúc này, giọng Hoắc Tử Tuyền kích động đột nhiên vang lên.

"Đội trưởng, đội phó! Không xong, bên ngoài có bầy xác sống vây quanh, cách đoàn xe còn sót lại... Còn lại mười mét!"

Trên mặt tất cả mọi người phút chốc trống rỗng, trơ mắt nhìn ra phía ngoài.

Trong màn mưa đen ngòm có thứ gì đang chầm chậm tới gần, mang theo mùi vị mục nát và hơi thở của cái chết.

Có thể ngửi được một mùi tanh nồng như thế….hẳn là….. không ít xác sống?

TBA...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me