Ngan Can Nam Chu Sau Khi Bi Loi 404 Toi Bi Nham Trung Roi
"Ầy... giọng nói này truyền cảm đấy, thật là dễ nghe." Hoắc Tử Tuyền sờ sờ môi, thỏa mãn nở nụ cười.
Khang Bằng khịt mũi thiếu chút nữa tức điên, một cước đạp lăn cái bàn bên cạnh, "Má nó, lúc bố đây tốt nghiệp binh đoàn, mày chỉ là một thằng lính hôi sữa, ai mà không biết tiếng động sẽ thu hút bọn xác sống, trong thành phố chả còn miếng thịt cho tụi nó, đa số đều ở phía trong núi hết rồi, những năm nay đã diệt không biết bao nhiều bầy, cho dù chúng nó có kéo cả băng tới đây thì bố đây cũng chỉ cần búng tay một cái. Bộ làm đội phó thì ghê gớm lắm sao, đội trưởng vẫn còn ở đây này, không đến lượt mày chỉ tay năm ngón, đồ không biết lớn nhỏ!""Chức đội phó này cũng không tệ đâu nha, anh tức vì anh không phải đội phó chứ gì, tức quá thì đi giết đám xác sống kia đi." Hoắc Tử Tuyền cười nhạo nói "Người ta tuy rằng tốt nghiệp trễ hơn anh mấy năm, nhưng mà người ta tốt nghiệp loại ưu tú nhất, anh thử hỏi xem có vị lãnh đạo nào chưa từng khen Thành Ngự một tiếng hay không, người ta thật sự có bản lĩnh đấy.""Cô... chả qua là cô thấy nó đẹp trai thôi, dựa vào cái gì mà mới đi làm nhiệm vụ lần đầu đã được làm đội phó chứ, chuyện này vốn không hợp quy củ." Kỳ thực nếu dựa theo kinh nghiệm thì lần này người được thăng chức phải là Khang Bằng chứ không phải Thành Ngự, anh ta đang rất chướng mắt chuyện Thành Ngự nhảy ra ngán đường mình."Thôi thôi đừng có cãi nhau nữa, Thành Ngự tổ chức rất tốt, trong tương lai không chừng có thể thành đại tướng trong căn cứ." Đội trưởng Khương Phúc mở miệng giải vây, anh ta chỉ hi vọng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cũng biết rằng năng lực của mình không bằng Thành Ngự, không cần cậu ta cướp quyền, anh ta cũng có thể tự ý nhượng lại quyền chỉ huy cho Thành Ngự.Nếu không phải vì để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Thành Ngự không những mang theo mấy anh em tốt của mình, mà còn mạo hiểm ra ngoài một mình để điều tra tình hình, chuyện này ắt hẳn là Khương Phúc không làm được.Khang Bằng càng nghe càng tức, hắn và Khương Phúc vốn dĩ là bạn nối khố của nhau, không ngờ ông bạn già của mình lại bênh người ngoài, khiến hắn không cam lòng chút nào. Hắn kéo cái khăn quàng cổ màu đen lên che mũi miệng, vắt súng lên lưng, hai tay cầm hai cái rìu, nói "Không cho xài súng đạn thì bố đây cũng có thể dọn đường được, để coi lúc nó quay lại thì thấy lời nói mình chỉ là thứ thừa thãi, đao búa vẫn là biện pháp hữu hiệu nhất."
"Khang Bằng..." Khương đội trưởng cố gắng cản hắn lại, nhưng hắn không thèm nghe, Hoắc Tử Tuyền thì đứng đó xem trò vui, lười quan tâm đến hắn.Khang Bằng trực tiếp vọt xuống dưới, dưới lầu có một xe bọc thép cải trang, bên trong xe còn có một thằng nhóc trẻ tuổi, thấy có người xuống, liền mở cửa sổ hỏi thăm.
"Anh Khang?"
"Bảo vệ vị trí của chú mày cho tốt!"
Khang Bằng hét xong, chỉ thấy đám xác sống bị tiếng động bên này thu hút, ùn ùn kéo đến, hắn liền nhảy lên một chỗ cao hơn, lợi dụng ưu thế, trực tiếp vung tay chém đứt thi thể, một rìu một con, không hề có động tác thừa.
Trên lầu Hoắc Tử Tuyền huýt sáo một tiếng, "Úi chà thật là lợi hại nha anh Khang."
Khang Bằng ngạo mạn nở nụ cười, động tác còn nhanh hơn.
Nhưng không bao lâu, Khương đội trưởng liền hét to: "Khang Bằng mau lên đây, tình hình có gì đó không ổn."
"Cái gì?" Khang Bằng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy đội trưởng Khương cầm kính viễn vọng nhìn phía xa. Mà ở góc nhìn này chỉ thấy điểm mù.
"Chúng nó vừa mới kéo tới, nhưng sao lần này nhiều hơn nữa vậy, không chừng chúng núp xung quang đây." Đội trưởng Khương tuy không gan dạ bằng, nhưng kinh nghiệm thì có thừa, với số lượng lớn như vậy thì một mình Khang Bằng không thể nào giải quyết nổi, bây giờ cũng không phải là lúc bọn họ ở đây liều chết với đám xác sống này được, chỉ lãng phí thời gian và đạn dược mà thôi.
Khang Bằng mới nở mặt được một chút tất nhiên không muốn tỏ ra sợ hãi, hơn nữa hắn cũng không tin tưởng lắm phán đoán của đội trưởng, kỳ thật trong thâm tâm hắn vốn đã không phục người đội trưởng này từ lâu, cứ nghĩ đội trưởng này thật nhát gan, nếu không phải do lai lịch của anh ta thì hắn đã không thèm chừa mặt mũi gì cho anh ta rồi.
"Không sao.... Ông cứ đứng quan sát trên đó đi!"
Nhưng chờ đến khi xác sống như một làn sóng ùa tới trước mặt hắn, khóe miệng bỡn cợt của Khang Bằng bỗng cứng đờ, rút lui đã không kịp, hắn liền bỏ rìu, vác súng ra chuẩn bị bắn, mấy thành viên khách cũng bắt đầu tham chiến. ....Thời Tần mới vừa sống thanh thản ở thời bình nay phải chật vật bước vào thời kỳ kinh khủng này, cậu rề rà đi theo bầy xác sống, trong lòng vẫn còn muốn chất vấn cái hệ thống tàn nhẫn kia, nhưng đột nhiên cậu phát hiện đám xác sống sao như hít phải thuốc lắc, tự dưng đổi hướng ào ào vọt tới, cậu bị kẹp ở giữa, bỏ chạy cũng không được, chỉ có thể lảo đảo như cánh bèo bị nước cuốn trôi theo. Một tiếng pháo nổ khác khiến Thời Tần rơi vào ác mộng, cậu muốn tránh đi nhưng đám xác sống này như măng mọc sau mưa, ùa lên chịu chết, tiếng đạn dược, tiếng súng nổ, tiếng xe bọc thép oành oành như khúc tấu đòi mạng, cậu cảm thấy mình có thể ngủm củ tỏi bất cứ lúc nào.
"Hệ thống, cứu mạng đi!"
Cũng không biết là do công lao của hệ thống, hay do cậu vẫn chưa tới số, nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, Thời Tần được bọc ngay giữa an toàn, nhưng đẩy một hồi khiến cậu bị đẩy tới trước mặt của con người.
Lúc Thời Tần ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bộ dạng con người này cỏ vẻ cũng không tốt gì cho cam, rõ ràng là đang bị ép tới đường cùng. Đạn lạc bay tá lả, cậu thuận thế trốn dưới lầu, tránh để con người và đồng đội của hắn ta nhìn thấy. Nhưng có lẽ Thời Tần đánh giá cao khả năng chịu đựng của tên mập này, bởi vì khi hắn nhìn thấy cậu đứng phía dưới, hắn liền luống cuống, quơ rìu quơ súng loạn xạ không biết làm gì. Lúc này, Thời Tần cùng mấy người "anh em xác sống" liều chết nắm được ống quần của tên mập ở phía trên. Lần này lành ít dữ nhiều, Thời Tần cảm thấy mình nên ra tay giúp đỡ hắn một chút thì bên tai vang lên tiếng nổ đùng đoàng, cậu dòm qua thì thấy một đại đoàn binh lính phóng như bay qua đám xác sống, tiếng thắng xe chói tai cách đó cũng không xa. Thời Tần xoay cái cổ cứng ngắc tìm nơi phát ra tiếng động, nhưng bỗng tiếng súng vang lên, gọn gàng và có quy luật, không còn loạn xạ như ban nãy nữa. Một bóng người nhảy lên không trung, dáng người mạnh mẽ, tốc độ tuyệt vời, chờ cậu hết ngớ người thì đầu mấy "anh em tốt" xung quanh đã bị bẻ xoay 180 độ.
Cậu choáng váng, bỗng cảm giác vai mình trĩu xuống, cặp xương đùi của người kia như hai thanh thép ép cậu khụy người xuống.
Thời Tần tưởng chừng như xương vai của cậu bị gãy rồi đấy chứ.Một đôi bàn tay cứng như sắt để ngay đầu cậu, chỉ cần hắn ta xoay một cái là đầu cậu cũng sẽ như đầu mấy "anh em tốt" kia.
Cái cảm giác sợ hãi như bóp nghẹn linh hồn Thời Tần. Cậu theo bản năng hét lên, "A a a a a a! Đại ca! Đừng giết tôi !"
Động tác của Thành Ngự khựng lại, ngây ngẩn cả người.
Hai chân run lẩy bẩy, tiếng hét thất thanh, nó....đang... sợ sao?
Thành Ngự nghĩ mình đa nghi rồi, chẳng lẽ đây là con người.Đám xác sống xung quanh đã bị diệt gọn, Thành Ngự nhảy xuống, những người khác cũng nhìn qua một màn quái dị này. Con xác sống này chỉ có đồng tử, không có võng mạc, trên người có vết máu đọng lại do bị cắn, quả thật là xác sống không sai.
Nhưng mà lúc này nó đang ôm đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sắc mặt cứng ngắc nhìn bọn họ.
"Đừng giết tôi ... Tôi không có cắn người! Tôi bị bầy xác sống đẩy tới, thật đó, tôi còn có ý thức của con người, tôi tự khống chế được."Giữ được ý thức của con người, từ lúc virus phát tán đến giờ thì đây là lần đầu tiên họ gặp phải.Với tình hình thế này thì tiểu đội của họ không tự mình quyết định được, cần phải hỏi ý cấp trên, chỉ có thể chờ nhiệm vụ này hoàn thành rồi đưa nó về viện khoa học, chính họ sẽ quyết định có giết nó hay không.
Thời Tần hết sức phối hợp, để con người trói lại, dùng dây thừng kéo đi.Hệ thống lúc này mới chậm rãi hồi phục.
【 kí chủ không cần lo lắng, cậu không giống như xác sống khác, trong đầu cậu có một tinh thể trong suốt, là đầu mối của cốt truyện này, chỉ cần chú ý không dâng đầu mình cho người khác thì ý thức của cậu sẽ không bị tổn thương 】
Nội dung quyển truyện tiến triển tới đây, Thời Tần đã sớm hiểu bản thân mình là một tên pháo hôi quan trọng rồi, cậu không tấn công con người, mà con có ý thức nữa, bị nam chủ bắt được, sau đó anh ta liền thấy khả năng của cậu nên hiến cậu cho viện khoa học nghiên cứu tìm vắc xin chữa bệnh.
Đến lúc đó, con người mới biết thì ra xác sống tiến hóa trong đầu còn có tinh thể, đa số đều màu đỏ duy chỉ có cậu là màu trắng, xuyên suốt câu chuyện chỉ có cậu là độc nhất vô nhị.
Những con xác sống đặc biệt và người biến dị đều bị mang về viện khoa học để nghiên cứu, xác sống thì bị giãi phẩu để lấy tinh thể để bào chế vắc xin, giúp con người không bị nhiễm virus. Nếu tinh thể màu đỏ kết hợp với virus, tiêm đồng thời vào cơ thể con người thì có thể sản sinh ra một thế hệ con người mới có thể khống chế người biến dị, đây được xem như là một chiếc ô có thể bảo vệ con người.
Nội dung tới đây, nam chủ hắc hóa khó khống chế, phả hủy văc xin, chỉ chừa lại người biến dị, kết thúc thời kỳ trường tồn của nhân loại.
Thời Tần đầu óc nhanh nhạy, nghe một chút liền hiểu quy tắc được giấu trong truyện.
Xác sống bị giải phẫu, cũng giống như cậu đã chết, Thời Tần nhất định trước khi chết phải đạt được yêu cầu.
"Hệ thống, tôi đệch mấy người..."
Thời Tần vừa định tìm hệ thống thương lượng một chút, sửa chữa kết cục của chính mình, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, thần trí Thời Tần trong nháy mắt bị kéo trở lại.
"Mày có nhớ mình là ai không?"
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả, Xin hỏi cảnh tượng gặp nhau lần đầu của hai người.
Thời Tần: anh ta buộc tôi quỳ xuống, còn muốn bẻ gảy cổ của tôi , thật oan ức.
Thành Ngự: ... Tôi sai rồi.
Tbc...
Khang Bằng khịt mũi thiếu chút nữa tức điên, một cước đạp lăn cái bàn bên cạnh, "Má nó, lúc bố đây tốt nghiệp binh đoàn, mày chỉ là một thằng lính hôi sữa, ai mà không biết tiếng động sẽ thu hút bọn xác sống, trong thành phố chả còn miếng thịt cho tụi nó, đa số đều ở phía trong núi hết rồi, những năm nay đã diệt không biết bao nhiều bầy, cho dù chúng nó có kéo cả băng tới đây thì bố đây cũng chỉ cần búng tay một cái. Bộ làm đội phó thì ghê gớm lắm sao, đội trưởng vẫn còn ở đây này, không đến lượt mày chỉ tay năm ngón, đồ không biết lớn nhỏ!""Chức đội phó này cũng không tệ đâu nha, anh tức vì anh không phải đội phó chứ gì, tức quá thì đi giết đám xác sống kia đi." Hoắc Tử Tuyền cười nhạo nói "Người ta tuy rằng tốt nghiệp trễ hơn anh mấy năm, nhưng mà người ta tốt nghiệp loại ưu tú nhất, anh thử hỏi xem có vị lãnh đạo nào chưa từng khen Thành Ngự một tiếng hay không, người ta thật sự có bản lĩnh đấy.""Cô... chả qua là cô thấy nó đẹp trai thôi, dựa vào cái gì mà mới đi làm nhiệm vụ lần đầu đã được làm đội phó chứ, chuyện này vốn không hợp quy củ." Kỳ thực nếu dựa theo kinh nghiệm thì lần này người được thăng chức phải là Khang Bằng chứ không phải Thành Ngự, anh ta đang rất chướng mắt chuyện Thành Ngự nhảy ra ngán đường mình."Thôi thôi đừng có cãi nhau nữa, Thành Ngự tổ chức rất tốt, trong tương lai không chừng có thể thành đại tướng trong căn cứ." Đội trưởng Khương Phúc mở miệng giải vây, anh ta chỉ hi vọng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cũng biết rằng năng lực của mình không bằng Thành Ngự, không cần cậu ta cướp quyền, anh ta cũng có thể tự ý nhượng lại quyền chỉ huy cho Thành Ngự.Nếu không phải vì để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Thành Ngự không những mang theo mấy anh em tốt của mình, mà còn mạo hiểm ra ngoài một mình để điều tra tình hình, chuyện này ắt hẳn là Khương Phúc không làm được.Khang Bằng càng nghe càng tức, hắn và Khương Phúc vốn dĩ là bạn nối khố của nhau, không ngờ ông bạn già của mình lại bênh người ngoài, khiến hắn không cam lòng chút nào. Hắn kéo cái khăn quàng cổ màu đen lên che mũi miệng, vắt súng lên lưng, hai tay cầm hai cái rìu, nói "Không cho xài súng đạn thì bố đây cũng có thể dọn đường được, để coi lúc nó quay lại thì thấy lời nói mình chỉ là thứ thừa thãi, đao búa vẫn là biện pháp hữu hiệu nhất."
"Khang Bằng..." Khương đội trưởng cố gắng cản hắn lại, nhưng hắn không thèm nghe, Hoắc Tử Tuyền thì đứng đó xem trò vui, lười quan tâm đến hắn.Khang Bằng trực tiếp vọt xuống dưới, dưới lầu có một xe bọc thép cải trang, bên trong xe còn có một thằng nhóc trẻ tuổi, thấy có người xuống, liền mở cửa sổ hỏi thăm.
"Anh Khang?"
"Bảo vệ vị trí của chú mày cho tốt!"
Khang Bằng hét xong, chỉ thấy đám xác sống bị tiếng động bên này thu hút, ùn ùn kéo đến, hắn liền nhảy lên một chỗ cao hơn, lợi dụng ưu thế, trực tiếp vung tay chém đứt thi thể, một rìu một con, không hề có động tác thừa.
Trên lầu Hoắc Tử Tuyền huýt sáo một tiếng, "Úi chà thật là lợi hại nha anh Khang."
Khang Bằng ngạo mạn nở nụ cười, động tác còn nhanh hơn.
Nhưng không bao lâu, Khương đội trưởng liền hét to: "Khang Bằng mau lên đây, tình hình có gì đó không ổn."
"Cái gì?" Khang Bằng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy đội trưởng Khương cầm kính viễn vọng nhìn phía xa. Mà ở góc nhìn này chỉ thấy điểm mù.
"Chúng nó vừa mới kéo tới, nhưng sao lần này nhiều hơn nữa vậy, không chừng chúng núp xung quang đây." Đội trưởng Khương tuy không gan dạ bằng, nhưng kinh nghiệm thì có thừa, với số lượng lớn như vậy thì một mình Khang Bằng không thể nào giải quyết nổi, bây giờ cũng không phải là lúc bọn họ ở đây liều chết với đám xác sống này được, chỉ lãng phí thời gian và đạn dược mà thôi.
Khang Bằng mới nở mặt được một chút tất nhiên không muốn tỏ ra sợ hãi, hơn nữa hắn cũng không tin tưởng lắm phán đoán của đội trưởng, kỳ thật trong thâm tâm hắn vốn đã không phục người đội trưởng này từ lâu, cứ nghĩ đội trưởng này thật nhát gan, nếu không phải do lai lịch của anh ta thì hắn đã không thèm chừa mặt mũi gì cho anh ta rồi.
"Không sao.... Ông cứ đứng quan sát trên đó đi!"
Nhưng chờ đến khi xác sống như một làn sóng ùa tới trước mặt hắn, khóe miệng bỡn cợt của Khang Bằng bỗng cứng đờ, rút lui đã không kịp, hắn liền bỏ rìu, vác súng ra chuẩn bị bắn, mấy thành viên khách cũng bắt đầu tham chiến. ....Thời Tần mới vừa sống thanh thản ở thời bình nay phải chật vật bước vào thời kỳ kinh khủng này, cậu rề rà đi theo bầy xác sống, trong lòng vẫn còn muốn chất vấn cái hệ thống tàn nhẫn kia, nhưng đột nhiên cậu phát hiện đám xác sống sao như hít phải thuốc lắc, tự dưng đổi hướng ào ào vọt tới, cậu bị kẹp ở giữa, bỏ chạy cũng không được, chỉ có thể lảo đảo như cánh bèo bị nước cuốn trôi theo. Một tiếng pháo nổ khác khiến Thời Tần rơi vào ác mộng, cậu muốn tránh đi nhưng đám xác sống này như măng mọc sau mưa, ùa lên chịu chết, tiếng đạn dược, tiếng súng nổ, tiếng xe bọc thép oành oành như khúc tấu đòi mạng, cậu cảm thấy mình có thể ngủm củ tỏi bất cứ lúc nào.
"Hệ thống, cứu mạng đi!"
Cũng không biết là do công lao của hệ thống, hay do cậu vẫn chưa tới số, nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, Thời Tần được bọc ngay giữa an toàn, nhưng đẩy một hồi khiến cậu bị đẩy tới trước mặt của con người.
Lúc Thời Tần ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bộ dạng con người này cỏ vẻ cũng không tốt gì cho cam, rõ ràng là đang bị ép tới đường cùng. Đạn lạc bay tá lả, cậu thuận thế trốn dưới lầu, tránh để con người và đồng đội của hắn ta nhìn thấy. Nhưng có lẽ Thời Tần đánh giá cao khả năng chịu đựng của tên mập này, bởi vì khi hắn nhìn thấy cậu đứng phía dưới, hắn liền luống cuống, quơ rìu quơ súng loạn xạ không biết làm gì. Lúc này, Thời Tần cùng mấy người "anh em xác sống" liều chết nắm được ống quần của tên mập ở phía trên. Lần này lành ít dữ nhiều, Thời Tần cảm thấy mình nên ra tay giúp đỡ hắn một chút thì bên tai vang lên tiếng nổ đùng đoàng, cậu dòm qua thì thấy một đại đoàn binh lính phóng như bay qua đám xác sống, tiếng thắng xe chói tai cách đó cũng không xa. Thời Tần xoay cái cổ cứng ngắc tìm nơi phát ra tiếng động, nhưng bỗng tiếng súng vang lên, gọn gàng và có quy luật, không còn loạn xạ như ban nãy nữa. Một bóng người nhảy lên không trung, dáng người mạnh mẽ, tốc độ tuyệt vời, chờ cậu hết ngớ người thì đầu mấy "anh em tốt" xung quanh đã bị bẻ xoay 180 độ.
Cậu choáng váng, bỗng cảm giác vai mình trĩu xuống, cặp xương đùi của người kia như hai thanh thép ép cậu khụy người xuống.
Thời Tần tưởng chừng như xương vai của cậu bị gãy rồi đấy chứ.Một đôi bàn tay cứng như sắt để ngay đầu cậu, chỉ cần hắn ta xoay một cái là đầu cậu cũng sẽ như đầu mấy "anh em tốt" kia.
Cái cảm giác sợ hãi như bóp nghẹn linh hồn Thời Tần. Cậu theo bản năng hét lên, "A a a a a a! Đại ca! Đừng giết tôi !"
Động tác của Thành Ngự khựng lại, ngây ngẩn cả người.
Hai chân run lẩy bẩy, tiếng hét thất thanh, nó....đang... sợ sao?
Thành Ngự nghĩ mình đa nghi rồi, chẳng lẽ đây là con người.Đám xác sống xung quanh đã bị diệt gọn, Thành Ngự nhảy xuống, những người khác cũng nhìn qua một màn quái dị này. Con xác sống này chỉ có đồng tử, không có võng mạc, trên người có vết máu đọng lại do bị cắn, quả thật là xác sống không sai.
Nhưng mà lúc này nó đang ôm đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sắc mặt cứng ngắc nhìn bọn họ.
"Đừng giết tôi ... Tôi không có cắn người! Tôi bị bầy xác sống đẩy tới, thật đó, tôi còn có ý thức của con người, tôi tự khống chế được."Giữ được ý thức của con người, từ lúc virus phát tán đến giờ thì đây là lần đầu tiên họ gặp phải.Với tình hình thế này thì tiểu đội của họ không tự mình quyết định được, cần phải hỏi ý cấp trên, chỉ có thể chờ nhiệm vụ này hoàn thành rồi đưa nó về viện khoa học, chính họ sẽ quyết định có giết nó hay không.
Thời Tần hết sức phối hợp, để con người trói lại, dùng dây thừng kéo đi.Hệ thống lúc này mới chậm rãi hồi phục.
【 kí chủ không cần lo lắng, cậu không giống như xác sống khác, trong đầu cậu có một tinh thể trong suốt, là đầu mối của cốt truyện này, chỉ cần chú ý không dâng đầu mình cho người khác thì ý thức của cậu sẽ không bị tổn thương 】
Nội dung quyển truyện tiến triển tới đây, Thời Tần đã sớm hiểu bản thân mình là một tên pháo hôi quan trọng rồi, cậu không tấn công con người, mà con có ý thức nữa, bị nam chủ bắt được, sau đó anh ta liền thấy khả năng của cậu nên hiến cậu cho viện khoa học nghiên cứu tìm vắc xin chữa bệnh.
Đến lúc đó, con người mới biết thì ra xác sống tiến hóa trong đầu còn có tinh thể, đa số đều màu đỏ duy chỉ có cậu là màu trắng, xuyên suốt câu chuyện chỉ có cậu là độc nhất vô nhị.
Những con xác sống đặc biệt và người biến dị đều bị mang về viện khoa học để nghiên cứu, xác sống thì bị giãi phẩu để lấy tinh thể để bào chế vắc xin, giúp con người không bị nhiễm virus. Nếu tinh thể màu đỏ kết hợp với virus, tiêm đồng thời vào cơ thể con người thì có thể sản sinh ra một thế hệ con người mới có thể khống chế người biến dị, đây được xem như là một chiếc ô có thể bảo vệ con người.
Nội dung tới đây, nam chủ hắc hóa khó khống chế, phả hủy văc xin, chỉ chừa lại người biến dị, kết thúc thời kỳ trường tồn của nhân loại.
Thời Tần đầu óc nhanh nhạy, nghe một chút liền hiểu quy tắc được giấu trong truyện.
Xác sống bị giải phẫu, cũng giống như cậu đã chết, Thời Tần nhất định trước khi chết phải đạt được yêu cầu.
"Hệ thống, tôi đệch mấy người..."
Thời Tần vừa định tìm hệ thống thương lượng một chút, sửa chữa kết cục của chính mình, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, thần trí Thời Tần trong nháy mắt bị kéo trở lại.
"Mày có nhớ mình là ai không?"
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả, Xin hỏi cảnh tượng gặp nhau lần đầu của hai người.
Thời Tần: anh ta buộc tôi quỳ xuống, còn muốn bẻ gảy cổ của tôi , thật oan ức.
Thành Ngự: ... Tôi sai rồi.
Tbc...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me