TruyenFull.Me

Ngan Can Nam Chu Sau Khi Bi Loi 404 Toi Bi Nham Trung Roi

Chương 40:

Anh em nhà họ Phó và Thiệu Nham đều được Căn cứ Đông Phương cứu giúp sau khi tận thế xảy ra.

Trước tận thế Phó Hủ Chu là sinh viên y khoa tài giỏi, cung xem như là một nhân tài khan hiếm, cho nên bị điều động tới Căn cứ Đông Phương làm việc, không những chủ yếu nghiên cứu virus xác sống và Người biến dị mà còn có cơ hội tiếp xúc với những công nghệ bí mật bên trong nữa.

Phó Miểu vốn là dân chuyên ngoại ngữ, lúc tận thế cơ bản không tận dụng được kiến thức gì, cho nên chỉ có thể giúp đỡ vận chuyển lương thực, làm những công việc đơn giản.

Thiệu Nham vốn là đội viên phòng cháy chữa cháy, sau khi đến Căn cứ Đông Phương liền gia nhập binh đoàn, ra ngoài thu thập vật tư.

Khi đó bọn họ cũng cảm thấy bất an khi sống ở Căn cứ Đông Phương, nhưng vì bọn họ đều là người bình thường, không tiếp xúc với những người có quyền lực, cho nên ngoại trừ cẩn thận làm chuyện của mình, thì không muốn gây ra bất kỳ việc chú ý gì.

Đêm trăng máu khi đó, ba người đều ở nhà ăn xong cơm tối, hai vợ chồng sau khi ăn xong tản bộ còn tiện đường đưa Phó Hủ Chu đi tăng ca.

Khi trăng vừa lên cao, bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Một đám cháy bắt đầu ở khu vực tập trung của tòa nhà dùng làm nơi nghiên cứu. Mọi người la hét khắp nơi và ngọn lửa lan nhanh hơn dự kiến.

Khi nghe tin xác sống lại tràn vào, mọi người đều nghĩ rằng núp trong tòa nhà sẽ an toàn hơn bên ngoài.

Phó Hủ Chu gọi cho Phó Miểu và Thiệu Nham, bảo bọn họ không cần lo lắng, cứ bảo vệ tốt bản thân là được.

Nhưng không ngờ rằng bên ngoài thành phố đã bị xác sống vây kín.

Khi ngọn lửa lan đến tòa nhà nghiên cứu nơi Phó Hủ Chu làm việc, lũ xác sống đã ùa vào cổng thành, bên ngoài loạn cào cào, mọi người cuối cùng cũng nhận ra rằng mình sẽ bị thiêu chết hoặc bị cắn chết.

Mọi người bắt đầu bỏ chạy tán loạn, Phó Hủ Chu cũng chạy theo, nhưng trên đường lại gặp phải một bác sĩ bị cắn trúng.

Anh ta và người bác sĩ kia từng nghiên cứu chung một vài hạng mục, mối quan hệ cũng không tệ.

Trước khi chết, người bác sĩ đã trao cho anh ta một chiếc ba lô, nói rằng đó là một thứ rất quan trọng và hy vọng anh có thể bảo vệ những thứ này , nó có thể mang đến tương lai cho nhân loại.

Bên trong là vài chai thuốc giúp che giấu thân phận người biến dị và tài liệu nghiên cứu về xác sống.

Quá trình trốn thoát tiếp theo rất khó khăn. Anh ta đã tận mắt chứng kiến ​​mọi chuyện và cũng nhìn thấy những người biến dị trên cổng thành.

Ánh mắt đỏ ngầu đẫm máu và dòng nước mắt chảy xuống thực sự trông giống như một loài yêu quỷ.

Trên thực tế, cho dù người biến dị bình thường có thể điều khiển xác sống đi chăng nữa nhưng họ cũng không thể làm đến mức độ này, nếu không loài người đã tuyệt chủng từ lâu.

Phó Hủ Chu tận mắt nhìn thấy cảnh tượng người biến dị ngã xuống một cách kỳ lạ, nhưng không phải bị xác sống cắn chết, mà là do tinh thần cạn kiệt, không chịu nổi sức mạnh nên tự phát nổ mà chết.

Điều này sau đó được mấy nhà nghiên cứu gọi là sự thức tỉnh bất thường ngoài tầm kiểm soát. Người biến dị không kiểm soát được ý thức của mình dần trở nên mất trí. Người biến dị thức tỉnh bất thường như vậy được gọi là biến dị bạo phát.

Kể từ đó, có tin đồn rằng những người biến dị sẽ dần mất đi nhân tính khi sức mạnh của họ tăng lên. Họ sẽ phát điên hoàn toàn trong vòng không quá 5 năm, cuối cùng trở thành biến dị bạo phát và gây hại cho thế giới nên họ phải bị tiêu diệt.

Với sự truy quét quyết liệt của thánh binh đoàn, kể từ đó người biến dị bạo phát đã không bao giờ được nhìn thấy nữa.

Phó Hủ Chu may mắn được giải cứu và sống sót sau thảm án đêm trăng máu. Chẳng bao lâu sau, anh ta tìm được Phó Miểu trong số những người sống sót, nhưng anh ta không bao giờ gặp lại Thiệu Nham.

Phó Miểu nói Thiệu Nham vì cứu cô ta, đã bị cắn, biến thành xác sống lang thang bên trong thành phố. Nhưng khi đó Căn cứ Đông Phương đã bắt đầu bị các thế lực khác nhau sử dụng vũ khí mạnh nhất quét sạch, xác sống cơ hồ đều bị tiêu diệt.

Hai anh em ôm nhau mà khóc, trong tuyệt vọng và bất lực.

Đêm đó là cơn ác mộng kinh hoàng nhất của mọi người, nhưng ngay cả anh em họ Phó hay là Tiến sĩ Đường và những người khác, cũng không biết tại sao chuyện như vậy lại xảy ra. Cũng không có cách nào để tìm hiểu những gì đã xảy ra. Hai anh em được căn cứ Hỏa Phượng thu nhận làm cư dân. Phó Hủ Chu đã nộp lên dữ liệu nghiên cứu và họ muốn đưa anh ta vào viện nghiên cứu làm việc. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, Phó Hủ Chu đã rất đau buồn trước cái chết của Thiệu Nham và sự lạnh nhạt của em gái mình. Anh ta không muốn làm bất cứ điều gì trong thời gian này, chỉ muốn làm một bác sĩ bình thường an ổn sống qua ngày.
Sau một lần tình cờ, Phó Hủ Chu đi đến đống đổ nát của căn cứ Đông Phương để tìm kiếm vật tư với tư cách là một sĩ quan y tế cùng đoàn truyền giáo. Kết quả là anh gặp phải một nhóm xác sống còn sót lại. Ngoại trừ Phó Hủ Chu, toàn bộ quân đội đã bị xóa sổ, anh ta trốn thoát một cách kỳ diệu vì đã quen với cấu trúc của Căn cứ phía Đông vào thời điểm đó, anh ta đã gặp Thiệu Nham, người đã biến thành một xác sống.

Phó Hủ Chu từ bỏ ý định cầu cứu từ lúc đó, tìm mọi cách để đưa Thiệu Nham rời khỏi căn cứ Đông Phương, đồng thời giam anh ta trong một khu phế tích không có người ở gần căn cứ Hỏa Phượng . Sau khi trở về, Phó Hủ Chu lập tức đưa em gái đi gặp Thiệu Nham một cách bí mật. Phó Hủ Chu tự tin nói với Phó Miểu rằng anh ta sẽ tập trung nghiên cứu, tìm cách khôi phục Thiệu Nham, Phó Miểu cũng tích cực ủng hộ.

Vì vậy Phó Hủ Chu liền gia nhập viện nghiên cứu. Ở đó, anh ta đã làm việc rất chăm chỉ để tìm hiểu mọi thứ có thể về xác sống.

Không lâu sau khi bắt đầu nghiên cứu, Phó Hủ Chu đã biết đến sự tồn tại loại thuốc che giấu khả năng biến dị, vì không có nguyên liệu sản xuất tương ứng và chỉ có lợi cho những người biến dị bạo phát nên có vẻ như ban đầu nó chỉ là một sản phẩm được tạo ra một cách vô tình trong lúc nghiên cứu những người biến dị bạo phát.

Căn cứ Hỏa Phượng chủ yếu nghiên cứu xác sống, ít quan tâm đến người biến dị nên việc nghiên cứu này bị hủy bỏ, thuốc và danh sách thành phần cũng bị vứt xó. Thế nhưng đối với một bác sĩ như Phó Hủ Chu cộng thêm tư liệu của người bác sĩ đã tử trận kia để lại càng anh ta cảm thấy hứng thú với nó hơn, không lâu sau khi Phó Hủ Chu vào căn cứ, anh ta đã được chuyển sang viện nghiên cứu.

Lúc này Phó Hủ Chu mới thật sự thấy được nội dung nghiên cứu.

Chính xác mà nói, đây không phải liên quan tới xác sống , mà là liên quan tới biến dị.

Đúng vậy, Căn cứ Đông Phương đã bắt đầu nghiên cứu về xác sống biến dị ngay từ thời điểm đó, bởi vì lúc đó họ vẫn đang cho người biến dị tá túc, nên một sự cố bất ngờ đã khiến họ phát hiện ra rằng những xác sống một khi đã ăn thịt người biến dị thì chúng sẽ tiến hóa thành những dạng khác nhau, và suy nghĩ của chúng thông minh hơn, giống động vật hơn là một xác chết. Vì vậy, một quan chức khoa học đã đề xuất nghiên cứu việc này và đưa ra báo cáo phỏng đoán như vậy. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, những người biến dị vẫn có nhân quyền. Đương nhiên, báo cáo đó sẽ không được thông qua cho đến khi báo cáo đó đến tay căn cứ Hỏa Phượng.

Căn cứ Hỏa Phượng bắt đầu sử dụng những người biến dị và xác sống bị bắt để nghiên cứu. Dù sao vào thời điểm đó, tất cả các căn cứ trên đại lục đều đã cùng nhau tuyên bố rằng những người biến dị đều phải bị tiêu diệt, và ngay cả khi bị bắt quả tang việc làm mất nhân tính này, đó dường như là điều hiển nhiên với loài người. Nhưng họ đã thất bại. Sự tiến hóa của các xác sống biến dị là không thể kiểm soát được. Bởi vì một số thử nghiệm thất bại đã dẫn đến việc mất đi nhiều nhân tài, đồng thời có nhiều cuộc tranh giành quyền lực khác nhau trong căn cứ nhằm lợi dụng sự thất bại này để tấn công lẫn nhau, vì vậy nghiên cứu này đã trải qua nhiều trắc trở và gây chia rẽ nội bộ.

Mà Phó Hủ Chu được chuyển đến vào thời điểm này. Khi nhìn thấy rõ ràng dự án nghiên cứu, anh ta không thể chấp nhận được. Cho dù sự tiến hóa của xác sống có thành xác sống biến dị, chứng minh rằng xác sống có thể thay đổi, anh ta không thể nhìn một xác sống như Thiệu Nham ăn thịt người biến dị nên anh ta đã từ chối tham gia nghiên cứu.

Nhưng thật không may, anh ta và Phó Miểu đã bị phát hiện khi họ đến thăm Thiệu Nham. Mặc dù Thiệu Nham không bị giết ngay tại chỗ nhưng vẫn bị bắt và sử dụng làm tiêu bản. Trong khi kiểm tra Thiệu Nham, họ đã tìm thấy một điểm đặc biệt.

Thiệu Nham chưa bao giờ ăn thịt người nên gen của anh ta chưa bị ô nhiễm. Anh ta là một ứng cử viên xuất sắc cho việc chế tạo xác sống biến dị. Họ có thể thử những khả năng nghiên cứu mới nhất trên người anh ta.

Biết bọn họ muốn dùng Thiệu Nham để nghiên cứu xác sống biến dị, Phó Hủ Chu không thể chấp nhận việc này. Vì vậy, anh ta đã đưa em gái mình và Thiệu Nham trốn thoát khỏi căn cứ Hỏa Phượng, đồng thời lấy đi hai thứ mà anh ta đã từng đưa cho căn cứ. Bằng cách này, gia đình ba người đã đến quê hương cũ của họ ở thành phố H. Công viên dưới nước này cũng là nơi họ thường đến thăm nên đặc biệt quen thuộc.

Sau đó, Phó Hủ Chu bắt đầu một thời gian dài nghiên cứu. Để kiểm soát Thiệu Nham và có được một số vật tư, anh ta bắt đầu làm một số kinh doanh giao dịch với người lang thang và người biến dị, và cứ như vậy trong bốn năm liền.

Nghe xong lời này, mọi người đều cảm thấy buồn bã nặng nề. Trên thế giới này, mỗi người dường như đều có gánh nặng cho riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me