Ngan Can Nam Chu Sau Khi Bi Loi 404 Toi Bi Nham Trung Roi
Cách nghiên cứu của Phó Hủ Chu và Tiến sĩ Đường cũng không khác nhau lắm, chính là lấy một chút tiêu bản về làm thí nghiệm. Thời Tần cũng không để tâm chuyện này, chỉ có mỗi Thành Ngự dường như rất quan trọng việc làm thế nào để cậu ấy khôi phục lại thành con người. Chỉ tiếc thân thể Thời Tần ngoại trừ mang một loại virus khác biệt ra thì thật sự cũng không có điểm gì đặc biệt cả, có khi còn không có giá trị nghiên cứu như những con biến dị khác nữa kìa. Nhưng cho dù là vậy thì Phó Hủ Chu vẫn quyết không từ bỏ.Ba người ở trong phòng thí nghiệm cả một ngày, đến ngày thứ hai, tình hình cũng chẳng có tiến triển gì, Phó Miểu lại nổi cơn tam bành, còn Phó Hủ Chu thì vẫn giữ im lặng. Thành Ngự từ kho vũ khí đi ra, đưa cho Thời Tần một thứ, liền thấy cậu ngồi ngẩn người trước cái xác của Thiệu Nham, mới hỏi “Sao vậy?” "Tôi cứ cảm thấy... anh ta có vẻ yên tĩnh hơn những con xác sống khác, hơn nữa... Mùi trên người cũng không giống nhau lắm."Khi còn sống, Thiệu Nham là cựu lính cứu hỏa ở khoảng độ tuổi hai mươi, dáng người đầy khỏe khoắn với mái tóc được cắt ngắn và các đường nét khá là đẹp trai, mang đến cho mọi người một cảm giác năng động và tràn đầy sức sống. Thành Ngự nhìn Thiệu Nham một chút, anh ta hơi nhíu mày, quả đúng là có gì đó khang khác."Anh ta ăn gì? Nếu không ăn, sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ đói khát, chứ sẽ không yên tĩnh như vậy." Phó Hủ Chu ngẩng đầu lên nói: "Tôi không có cho cậu ấy ăn gì cả, chỉ là truyền máu thôi."Thành Ngự và Thời Tần đều hơi ngạc nhiên nhìn về phía Phó Hủ Chu.Phó Hủ Chu giải thích rằng mình thường thu thập máu của những người biến dị đến tìm anh ta. Điều này thực ra có phần giống với thí nghiệm ở Căn cứ Hỏa Phượng Hoàng, nhưng vào thời điểm đó anh ta vẫn chưa hiểu chuyện này lắm cho đến khi gặp hai người đàn ông kỳ lạ kia. Một người là con người, một người là Người biến dị, bọn họ biết Phó Hủ Chu trong tay có thuốc giúp che giấu thân phận người biến dị, lúc đó quả thực chỉ còn lại hai bình thuốc. Anh ta tất nhiên không cam lòng để cho người khác dùng. Người biến dị kia rất kỳ lạ, hai mắt của người đó lúc nào cũng đỏ ngầu, nhưng thái độ lại bình tĩnh đến lạ thường. Thông thường những hành vi như vậy chỉ xuất hiện trên người biến dị đã chết hoặc những người sắp bị bạo phát. Phó Hủ Chu vốn định lấy người đó ra làm nghiên cứu, thế nhưng đối phương không đồng ý, Phó Hủ Chu liền muốn dùng vũ lực ép người người ta nhưng không thành, ai biểu anh ta chỉ là thân cô thế cô. Đối phương cũng không làm khó Phó Hủ Chu, mà còn tốt tính tiết lộ thêm nhiều thông tin về loại thuốc kia, thậm chí đối phương cũng chẳng có ý định cướp chúng làm gì, cho nên sau đó họ ở chung rất hòa hợp với nhau. Nhưng khi nhắc tới hai chữ “hòa hợp” này thì sắc mặt anh ta có chút kỳ lạ, hai hàng lông mày chau lại, dường nhớ nhớ ra chuyện hãi hùng gì đó trong quá khứ. Một trong những thông tin mà người đàn ông cung cấp chính là cách đối phó với những con xác sống biến dị, khi đó thành phố này đã xuất hiện loại biến dị, tuy rằng nơi ở của Phó Hủ Chu khá là an toàn, nhưng anh ta không ra, người khác cũng không vào được, rất chi là phiền phức nên thông tin về bên ngoài rất ít ỏi.Người đàn ông nói chỉ cần anh ta lấy tinh thể trong xác con biến dị là nó sẽ chết ngay lập tức, để chứng minh, người này còn lấy ra tinh thể cho anh ta xem.Phó Hủ Chu biết về sự tồn tại của loại biến dị, nhưng anh ta không biết rằng chúng còn có tinh thể. Anh ta làm vài nghiên cứu, nhưng khả năng và trang bị có hạn, nên đành bỏ cuộc, sau này mỗi lần gặp được những con biến dị anh ta đều thu thập tinh thể của chúng bằng bất cứ giá nào. Người đàn ông đó còn nói thêm rằng xác sống chính là sự kết hợp gen hỗn tạp giữa con người với động vật, cho nên chúng mới bị biến dị, và trở nên khát máu. Anh ta từng phát hiện ra rằng nếu xác sống mang cùng nhóm máu với người biến dị thì khi kết hợp lại với nhau, nó sẽ trở thành một chủng loại biến dị tiến hóa hơn hẳn, không còn mang trong người bản năng xác sống nữa. Còn nếu kết hợp với người thường thì chúng cũng có thể được đào tạo để có tiến hóa, nhưng đó còn phải trông chờ vào vận may xem chúng có tiến hóa được hay không.Tuy rằng nghe vào hết sức hoang đường, thế nhưng Phó Hủ Chu lại chọn tin tưởng vào việc này."Anh truyền máu cho anh ta sao? Anh liều mạng thật đó, không sợ anh ta biến thành loại biến dị sao?” Thời Tần ngạc nhiên nói."Lúc đó tôi cũng hết cách, nên đành làm vậy, người đàn ông kia chắc cũng là một nhà nghiên cứu, ở phương diện này lợi hại hơn tôi nhiều, anh ta và người kia chịu ở lại đây để giúp tôi truyền máu cho Thiệu Nham, nhưng tận mấy tháng sau ngoại trừ việc Thiệu Nham có yên tĩnh hơn nhưng con xác sống khác thì cũng không có gì khác lạ, hai người kia thấy chẳng có kết quả gì nên liền bỏ đi.” "Này đúng là lấy Thiệu Nham làm chuột bạch mà." Thời Tần nói.Phó Hủ Chu gật đầu, kỳ thực anh ta cũng không ngốc, chỉ là càng nặng lòng thì càng thêm lẩn quẩn. "Anh ta nói đã thử nhiều lần mà không có kết quả nên không đủ kiên nhẫn nữa. Rốt cuộc để lại mớ bòng bong này cho tôi."Thời Tần nín thở lắng nghe. Ý tưởng nghiên cứu này rất đột phá, trong cốt truyện quả thực có loại xác sống này, nhưng không biết liệu chúng có được gọi là tiến hóa hay không, số lượng xác sống biến dị tiến hóa đúng là rất ít, do là khó dung hợp.Nó có trí thông minh, có thể nhận ra chủ nhân, lại có thể nói một vài âm tiết đơn giản, còn rất hăng máu đánh đấm, sau này sẽ là một cánh tay đắc lực cho nam chính.Thời Tần mặc dù không nhìn thấy quá trình thu phục nó của nam chính, nhưng cậu nhìn thấy một bức tranh trong tương lai. Đó là cảnh một người đàn ông cao lớn, trên lưng vác theo một bộ xương như một món đồ trang trí, một tay cầm một cái đầu người đẫm máu, một tay cầm một quả tim đỏ hỏn. Nhìn từ xa thì quả thực trong như một tên sát nhân dị hợm vừa giết người, trên lưng đèo theo một bộ xương trắng phếu. Người đời còn đặt cho hắn là “Kẻ mang hài cốt”.Tuy nhìn rất đáng sợ nhưng lại phù hợp với thân phận của nam chính lúc bấy giờ. Một kẻ phản diện thì xung quanh làm gì có người tốt cơ chứ. Cũng không biết cái bộ xương xẩu kia có biến thành… mà khoan đã…Nếu như dựa theo mấy tình tiết thông thường thì…. Thời Tần lia mắt nhìn về phía Thiệu Nham, có phải là ăn may rồi không. Ông trời ấy vậy mà cho nam chính một bàn tay vàng.
Ấy ấy ấy, không phải, cái anh chàng Thiệu Nham đẹp trai quá cỡ rồi, như thế thì không giống với những gì mà cậu đã nhìn thấy, hơn nữa Phó Hủ Chu còn quản rất chặt, làm sao có thể được…Cậu đang thả hồn đi đâu đó thì nghe Phó Hủ Chu nói với Thành Ngự rằng: "Cậu điều khiển cậu ta thử một chút xem."Thời Tần: ...Thành Ngự cũng muốn thử một chút, liền ra lệnh cho Thiệu Nham, hai mắt anh ta đỏ lên thế nhưng Thiệu Nham không phản ứng gì.Thành Ngự khẽ nhíu mày.Thời Tần hoài nghi hỏi : " không hiệu quả sao ?"Đột nhiên, Thành Ngự nhìn về phía Thời Tần, Thời Tần cả người cứng đờ, sau đó nhào tới ôm chặt anh ta.Phó Hủ Chu đứng một bên trợn mắt lên mà nhìn.Lát sau, Thời Tần bình tĩnh lại, nhìn anh ta mà nói “Anh vừa làm gì thế”"Thử một chút, hình như không hiệu quả đối với Thiệu Nham."Thời Tần: ... Vậy tại sao phải bắt tôi ôm anh chứ?Phó Hủ Chu hắng giọng một cái, "Không phải không hiệu quả, cậu và Dương Bình hình như chỉ làm cho cậu ấy yên tĩnh lại mà thôi, tôi đã phát hiện chuyện này sau khi hai người kia bỏ đi. Trước khi truyền máu, Thiệu Nham rất ồn ào, người biến dị có thể khống chế và điều khiển cậu ta làm bất kể việc gì, thế nhưng sau khi truyền máu thì ngay cả Dương Bình là một tay lão luyện cũng chỉ có thể kiềm chế cậu ta nhưng cũng không bắt cậu ta làm được gì, cho nên tôi chỉ có thể trói cậu ta lại mà thôi.” "Làm không xong lại còn bị lừa." Thời Tần nói."Tôi có thể cảm nhận được trong đầu của cậu ta một vách chắn gì đó, có thể đấy chính là nguyên nhân.""Còn tôi không có sao?"Thành Ngự khẽ mỉm cười, "Ra vào tự do, không bị cản trở."Thời Tần bĩu môi, "Lẽ nào tôi cũng phải truyền máu để có thể tự hình thành một bức tường bảo vệ, tôi cũng không muốn cứ hở ra là bị người khác khống chế đâu."Cậu nói thêm: "Anh thì được, còn người khác thì không."Thành Ngự nhếch miệng."Tôi cũng không muốn cậu bị người khác khống chế."Phó Hủ Chu hắng giọng một cái, nhìn hai người bằng cặp mắt quái dị.Thời Tần nhìn sang, nói: "Muốn tôi thử không?""Cậu... Không chừng không được." Phó Hủ Chu nói."Sao thế?""Bởi vì nhóm máu sao?" Thành Ngự nói.Phó Hủ Chu gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me