Ngan Can Nam Chu Sau Khi Bi Loi 404 Toi Bi Nham Trung Roi
Trong nháy mắt, Thời Tần liền bị kéo vào phòng để trang điểm. Thành Ngự thì ngồi ngoài chờ.Lúc trang điểm thì Kiều Nam cũng tò mò không kém cơ thể của Thời Tần, xém chút nữa là lột hết cậu ra.Thời Tần thấy tính cách của Kiều Nam cũng rất nhiệt tình, như một đứa con nít vậy, hoạt bát hiếu động, lại nói nhiều kinh khủng. Có điều Thời Tần vốn hợp gu với tất cả tuýp người, cho nên Kiều Nam gặp được Thời Tần thì như cá gặp nước, cảm giác như hai người sắp thành tri kỷ đến nơi rồi. Thời Tần tò mò làm thế nào mà cậu ta làm ra được nhiều mỹ phẩm như vậy, kết quả Kiều Nam chỉ nói đơn giản rằng cậu ta tự thu thập nguyên liệu rồi mày mò ra mà thôi.Không hổ danh tuổi trẻ tài cao nha, xứng đáng nhận được một lạy của cậu.Ba tiếng trôi qua thì cũng trang điểm xong, Kiều Nam càng nhìn thì càng nói bọn họ chính là bạn tâm giao, cứ xuýt xoa khen không ngớt: "Tôi vừa nhìn thấy cậu thì đã biết hai tụi mình rất giống nhau, rất hợp đồ nữ chứ không giống như hai tên đàn ông bên ngoài."Khóe miệng Thời Tần giựt giựt: "Cảm ơn, nhưng tôi cũng không cần mấy cái lời khen như thế này đâu!"Khi nhìn mình trong gương, cậu phải thừa nhận rằng cái câu trăm hay không bằng tay quen rất đúng, Kiều Nam trang điểm cho cậu còn đẹp hơn tự làm cho cậu ta, tuy nhiên nhìn cái bộ dạng con gái của mình, Thời Tần vẫn cảm thấy gượng gạo và không thoải mái chút nào. Này cái anh nam chính, tôi vì anh mà không ngại hi sinh cả tôn nghiêm của một người đàn ông đấy!Cậu quyết định rồi, nếu như anh ta nhìn thấy mình mà dám khen mình một tiếng [đẹp], thì mình sẽ nhét mìn vào miệng anh ta!Thời Tần khóc không ra nước mắt mà lò dò bước ra ngoài.Mà lúc này Thành Ngự đang giữ cửa, Sở Mục đi tới, nói: "Tò mò không?"Thành Ngự gật đầu ừ một tiếng, rồi hỏi: "Cậu và Kiều Nam là một đôi sao?""... Ừ, đúng thế." Sở Mục nói."Hỏi câu này cũng thật ngại, hai người trời sinh đã như vậy rồi sao??" Thành Ngự có chút lúng túng.Sở Mục thản nhiên nói: "Tôi thì không phải, còn cậu ấy thì tôi không biết, lúc quen cậu ấy thì cậu ấy còn nhỏ xíu, chưa biết yêu đương là gì, tôi là người đầu tiên đấy" Khi nói đến đây, khuôn mặt lạnh lùng của Sở Mục như giương lên, mang theo nụ cười kiêu ngạo."Cậu... Làm sao biết mình thích cậu ta, có phải vì cậu ta giả nữ nên hợp mắt cậu không?""Mãi đến sau này cậu ta mới thú vui này thôi." Sở Mục có vẻ biết anh ta muốn nói gì, chỉ lẩm nhẩm: "Anh đa nghi như vậy... Kiều Nam lại nói các người là một đôi, thì ra không phải sao?"Thành Ngự bối rối ho khan một cái, không hề trả lời, mà tiếp tục hỏi: "Trong khoảng thời gian khó khăn này, mọi người đều có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, liệu tình cảm anh em đồng cam cộng khổ có bị nhầm lẫn thành một loại tình cảm nào khác không?"Sở Mục khẽ cười một cái.Thành Ngự quay đầu nhìn Sở Mục. Anh ta dứt khoát nói: "Anh hỏi như vậy, chẳng lẽ không phải trong lòng đã có đáp án rồi sao? Đều đã lớn hết rồi, anh không có bất cứ người bạn nào khác sao?”Sắc mặt Thành Ngự hơi đổi.Lúc này, cửa mở ra.Một bóng người lạ mà quen bước tới.Là... Thời Tần?Dưới lớp trang điểm lộng lẫy là đôi môi hồng mềm mại, hàm răng trắng đều, làn da không còn xanh xao nữa mà trở nên nõn nà như những bông tuyết dưới ánh nắng mùa đông. Sóng mũi không cao nhưng nó lại hài hòa với khuôn mặt của một chàng trai. Chỉ cần thêm chút điểm nhấn nữa thì sẽ trở nên vô cùng nữ tính. Bộ tóc giả suông dài đen mướt được cắt tỉa theo kiểu công chúa, che đi những nét nam tính trên khuôn mặt, khiến cậu ấy trông dễ thương và thanh thoát như một cô gái thật sự.Phối kèm là một chiếc váy đen hở cổ dài từ tay đến tận mắt cá chân, bộ ngực có đường cong hoàn hảo. Cần cổ thon dài quyến rũ, vết thương trên vai cũng được che lại. Dáng người dong dỏng cao của Thời Tần càng khiến cậu ta “nữ tính” hơn bao giờ hết. “Trái táo Adam” thì được một vòng cổ màu đen che lại, nhìn như một chú mèo được đeo vào một chiếc chuông nhỏ.Điều quan trọng nhất là một dải ruy băng che mắt bằng ren cùng màu, che lại hoàn toàn đôi mắt của xác sống của cậu như vẫn không cản trở tầm nhìn. Tất cả mọi thứ kết hợp lại chỉ có thể dùng hai chữ “dục vọng” để diễn tả, khiến người khác càng muốn chiếm hữu hơn.Thời Tần bị cặp mắt soi như đèn pha kia nhìn thì có chút không dễ chịu, định bước tới phía trước một bước, nhưng cái váy quá dài, cả người liền ngã nhào về phía trước.May là Thành Ngự nhanh tay đỡ được Thời Tần, một tay vô tình đặt lên vai cậu ấy. Không biết Kiều Nam đã bôi gì cho cậu mà da dẻ trở nên trắng trẻo, lại còn thơm nhè nhẹ nữa chứ.Đây chính là... Thời Tần phiên bản nữ sao ..Thời Tần ngước lên đang muốn nói gì đó thì Thành Ngự lại lấy tay vạch cái dải ruy băng che mắt ra, lúc này đôi mắt thật sự của cậu mới xuất hiện, có vẻ anh ta vẫn thích đôi mắt này hơn. "Thành Ngự?" Hàng lông mày anh ta nhăn lại, lại đột nhiên không thể làm gì mà chỉ nở nụ cười, hàm xúc không rõ: "Quả nhiên là cậu. Là cậu... Là tốt rồi."Khồng cần cậu là con gái, chỉ cần cậu là chính cậu… nên như vậy là tốt lắm rồi.Không cách nào thay thế, không cách nào so sánh, cũng không có gì phải tiếc nuối."Đương nhiên là tôi rồi, không thì là ai chứ? Lẽ nào tôi trang điểm xong anh lại không nhìn ra sao?" Thời Tần đợi nửa ngày cũng chỉ nghe anh ta nói mấy câu đơn giản như vậy, cũng may anh ta không nói gì kỳ lạ gì khác.Thành Ngự cười, vỗ nhẹ đầu, động viên cậu nói: "Thiệt thòi cho cậu rồi.""Đương nhiên rồi!" Thời Tần vừa định xả giận thì Kiều Nam không vui, "Khoan đã, cái này mới là trọng điểm này.”Thời Tần cứng đờ lại, "Đừng...đừng mà!"Kết quả Kiều Nam đẩy cậu ta xoay một vòng.Trong nháy mắt, đường cong trắng nõn mềm mại nửa kín nửa hở phía sau lưng hiện ra, hình ảnh này như một luồng điện xung kích xông thẳng lên hệ thần kinh của Thành Ngự. Thì ra chiếc váy màu đen kia không chỉ đơn giản là dài phủ tay, mà đằng sau lưng lại hở một mảng lớn như vậy.Trong nháy mắt Thành Ngự cảm giác mình quên cách thở, tim thiếu chút thì ngừng đập, không phải anh ta chưa từng thấy một Thời Tần để trần, không chỉ một mà còn nhiều lần nữa là đằng khác, thế nhưng lần này…. lần này anh ta cảm giác như mình bị chích điện lần nữa vậy. Thành Ngự giựt mình, liền cởi áo khoát phủ lên người cậu. Sau đó đỏ cả mặt mà quay lưng lại, ai dè trước mặt vẫn còn Sở Mục đứng chần dần ngay đó.Trong đầu Sở Mục và Kiều Nam nảy ra bảy bảy bốn mươi chín cái kịch bản khác nhau, Thành Ngự chẳng khách sáo mà lườm lại hắn ta.Sở Mục thoáng cái giơ hai tay lên, "Nhanh quá, có thấy gì đâu."Vừa ráng nín cười nhưng chẳng nín được.Mà Thành Ngự cũng đột nhiên thấy cái gì đó ướt ướt, đưa tay lên quẹt mũi, thì.. ơ máu mũi chảy này. Thành Ngự run hết cả tay, liền lật đật bụm mũi chạy vào nhà xí. Thời Tần chậm rãi quay người lại, vẻ mặt như sốc không dám tin mà hỏi: "Anh ta có ý gì? Bụm miệng chạy vào đó làm gì! Bộ nhìn tôi mắc ói lắm sao? Tôi vì ai mà hi sinh đại nghĩa thế này? Không khen được một câu mà chạy đi ói là sao??” Ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây. Thì ra tất cả chỉ là giả tạo.Xong đời rồi!Thời Tần tức muốn bốc khói, hóa ra việc ghê tởm đồ nữ đến buồn nôn của anh ta không cần thể hiện qua lời nói mà chính là qua hành động!!! Kiều Nam và Thời Tần suy nghĩ như nhau, liền hỏi Sở Mục, "Mắt thẩm mỹ anh ta có vấn đề rồi phải không? Rõ ràng đẹp thế mà đi tìm chỗ ói là sao?” Sở Mục suy nghĩ một chút, định nói gì đó nhưng thôi quyết định giữ im lặng.Lúc Thành Ngự đi ra, Thời Tần liền sấn tới Thành Ngự: "còn là anh em với nhau thì để tôi đập anh một cái đi, không đau đâu!"Thành Ngự: ? ? ? ?Sau đó Thành Ngự lóng ngóng giải thích, thậm chí còn thề thốt là anh ta không hề nôn gì hết, trông cậu rất đẹp. Nhưng mà cái chữ “đẹp” này cũng chính là cái mụn nhọt của cậu , vừa nghe đến nó là cậu đã lườm anh ta muốn nổ bom. Thành Ngự không hiểu, đã để cho Thời Tần đánh một cái vẫn chưa hả giận hay sao, nhưng mà anh ta cũng tuyệt đối không thể thừa nhận mình chạy vào nhà xí để lau máu mũi, chuyện này thì còn gì mất mặt bằng.Có điều cũng may mà Thời Tần cũng không phải kiểu người giận dai. Một lát sau thì đã nguội lại.Buổi tối bắt đầu dựa theo kế hoạch, Kiều Nam đi tìm một nhà nghiên cứu. Sở Mục mang theo bọn họ đi vào cái phố đèn đỏ, chính là cái nơi mà tối qua bọn họ đã gặp nhau. Đây là bước thứ nhất của kế hoạch, Kiều Nam đi tìm người, sau đó lẽo đẽo quấn lấy gã rồi cùng gã vào chỗ trực đêm, chính là trung tâm nghiên cứu kia, sau đó điều tra tình hình tuần tra ở bên trên cũng như cơ quan trong căn phòng đó. Sở Mục đưa Thời Tần và Thành Ngự đến phố đèn đỏ, chờ đợi thời cơ.Đêm qua họ đã chạy theo hướng ngược lại nên thân phận của họ không bị phát hiện. Vì lối ra ở đó là khu vực trung tâm nên họ không thu phí vào cửa đối với những người ở khu vực đó đi vào.Nhưng tối nay họ phải vào phố đèn đỏ như những cư dân bình thường khác nên đành phải bị kiểm tra cũng như trả tiền bảo kê vào cửa. Sở Mục trước tiên dẫn Thời Tần vào, xuất trình hai tờ giấy chứng minh thân phận."Này, hôm nay lại tới đây vui vẻ, không sợ chị dâu mày tới đánh ghen sao?"Sở Mục trong nháy mắt liền ra dáng một tên ăn chơi, "Ấy sợ chứ, tôi đang giới thiệu cô này tìm mối đây, cô ta muốn kiếm chút tiền tiêu, dạo này làm ăn khó khăn quá.” "Đúng đấy. Ít nhất ở đây cô không phải mạo hiểm mạng sống của mình. Bên ngoài cô có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu hên cô có thể vớt được một anh lính, hay một anh chàng nghiên cứu nào đó, như vậy thì tương lai khỏi lo rồi.” Sở Mục lập tức múa mồm, mấy tên bảo kê muốn xem Thời Tần trông như thế nào. Dù sao bây giờ cậu cũng đang mặc mấy cái kiểu đang thịnh hành ở cái phố này, chính là cái kiểu che mặt nửa kín nửa hở.Có điều gã còn chưa chìa tay ra đã bị Sở Mục cản lại."Sau này người ta còn kiếm sống nữa, con gái người ta không tiện để người khác biết mặt đâu.” "Được rồi, thôi vào đi." Tiền trao cháo múc, gã cũng không làm khó dễ.Sở Mục lập tức dắt Thời Tần vào, bây giờ còn chưa tới rạng sáng, cho nên lượng người qua lại rất nhiều, thỉnh thoảng có người còn dòm cậu đến thèm thuồng.Sở Mục trực tiếp chắn lại hết.Thời Tần liền nói: "Cảm ơn." Tính ra hắn ta cũng là người tốt mà, thật không hiểu tại sao đến phút chót lại cùng Thành Ngự hắc hóa, và làm ra cái chuyện kinh khủng trong lời đồn kia."Không có gì, tôi sợ cậu mà bị nhìn trúng thì ai đó chắc phát điên lên quá.” "Hả? Cậu nói gì, tôi không nghe rõ." Phố đèn đỏ này quá ồn rồi. Sở Mục cũng không nói tiếp, chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười, trước khi đi, Thành Ngự lại cố chấp khoát lên cho Thời Tần một lớp áo, ngăn cản ý đồ xấu xa của Kiều Nam. Một đàn ông ưu tú và nổi bật như vậy, vậy mà cũng có lúc tự ti mình không bằng người khác. Chỉ chốc lát sau, Thành Ngự cũng dùng thân phận khách tự do đi vào.Thế nhưng mấy gã bảo kê vừa nhìn thấy, lại đoán mò là chồng của cô gái vừa nãy, không chừng là tới bắt gian rồi.Gã tận tình khuyên bảo."Này, tận thế cũng không cần phải ly hôn, sống được ngày nào hay ngày đó. Ai bảo chúng ta không có khả năng, không dám ra ngoài chiến đấu với lũ xác sống và lũ biến dị kia! Dù gì cũng phải ăn cơm. Tận hưởng được gì thì cứ tận hưởng ".Thành Ngự rất phối hợp, mặt mày tối sầm đi vào.Khi họ đến địa điểm hẹn, chính là con hẻm mà họ đã gặp nhau tối qua, Thành Ngự thấy có rất nhiều đàn ông qua lại, và một số người dường như cố ý dừng lại để nhìn lén bên trong.Thậm chí có người còn tục tĩu, "Tụi bây không chơi thì để tao, bao nhiêu tiền."Kết quả Thành Ngự hầm hầm đẩy gã ta ra chổ khác.Gã cũng định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Thành Ngự thì liền tịt còi. Cái nhìn kia như giết người vậy, khiến gã ta sợ đến nỗi tay chân mềm nhũn. Trong hẻm, Sở Mục và Thời Tần dựa vào tường, đứng đối diện chờ người.Thành Ngự liền đi thẳng đến chỗ Thời Tần, chặn hết mấy ánh mắt thèm thuồng của đám người kia. Tại sao cậu ấy đã mặc nhiều lớp quần áo như vậy rồi mà đám người đó vẫn nhìn chằm chằm vậy. Đáng ghét!Vừa tính nói gì đó thì nghe một giọng càn rỡ nói: "Úi, ba người lận sao, thêm tao nữa được không?.""Cút!" Thành Ngự liền rút một khẩu súng ra chuẩn bị bắn.Gã thấy vậy liền chạy mất dép. "Chuyện gì thế, sao om xòm vậy?" Giọng Kiều Nam truyền đến từ tai nghe.Có lẽ cậu ta đang rảnh nên hỏi thăm tình hình.Thời Tần nói: "Không có gì, bị đám khách quấy rầy thôi, Thành Ngự đuổi họ đi rồi.""Đóng vai ông chồng hay ghen cũng hợp đó chứ." Sở Mục đúng lúc cằn nhằn một câu.Thành Ngự lộ vẻ lúng túng."Ha ha ha, tôi nói cậu nhất định đắt khách lắm, ngoại hình của cậu nhất định số một không ai dám giành số hai.""Nói chính sự." Thành Ngự trực tiếp ngắt lời."Ồ, tôi đã đột nhập thành công. Gã ta làm việc ở tầng ba, và chúng tôi sẽ đến tầng sáu. Lính trực tối nay là..."Kiều Nam rất thông minh, làm việc lưu loát, sau khi nói xong, Sở Mục vẫn không yên lòng nói: "Cậu nhất định phải cẩn thận, đừng làm bừa, nhất định chờ chúng tôi đến rồi hãy hành động! Có nghe không?""Anh căng thẳng cái gì chứ? So với các người thì không phải tôi mới là người an toàn nhất sao?" Kiều Nam buồn cười nói.Thành Ngự liếc nhìn Sở Mục một cái, hiểu được suy nghĩ của hắn ta, không quan tâm hoàn cảnh thế nào, chỉ cần vắng bóng người đó bên cạnh thì lại không thể yên lòng được. Sau đó không lâu, động tĩnh bên ngoài nhỏ đi rất nhiều, không có ai đi ngang qua con hẻm này nữa, hiển nhiên đều là tìm được đối tượng thích hợp, ba người liếc nhìn nhau, Sở Mục lập tức hành động.Phố đèn đỏ này có một đường cống ngầm bị bỏ hoang ít người biết đến, tuy nhiên Kiều Nam và Sở Mục đã tìm được nó. Họ cũng phát hiện ra rằng cống ngầm này có thể dẫn thẳng đến sân sau của trung tâm nghiên cứu. Cho nên hôm qua Sở Mục mới có thể dễ dàng xâm nhập hơn so với bọn họ, thậm chí còn trốn thoát ra từ cửa sổ nữa, chính là ngay trên nóc của con hẻm này.Nếu chúng tăng cường tuần tra ở khu trung tâm, thì cách của Thời Tần và Thành Ngự sẽ không còn hiệu quả nữa, chỉ có thể dựa vào cống ngầm này mà thôi.Khi đến nơi, Thành Ngự mở ba lô lấy quần áo ra. Thời Tần xắn váy lên, buộc chặt, bên ngoài mặc thêm một lớp quần thể thao màu đen để dễ di chuyển.Khi đến trung tâm nghiên cứu, họ vẫn trèo vào ống thông gió lần nữa cho dù chúng đã lắp thêm máy dò cảm ứng, nhưng đối với bọn họ thì thứ này như đồ chơi con nít vậy. Sau khi ba người trèo vào thành công, Sở Mục rõ ràng đã mất kiên nhẫn, cho đến khi đi đến một lỗ thông hơi có ánh sáng và nghe thấy tiếng cười xởi lởi của Kiều Nam từ bên trong, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.Sở Mục khẽ bắt chước tiếng kêu chít chít của chuột. Kiều Nam nghe vậy thì cười càng to hơn. Thời gian còn lại sẽ do Kiều Nam quản lý. Cậu ta đã ở đây lâu đến mức đã biết khi nào có ít người nhất và khi nào là an toàn nhất. Cả ba người nằm trên đó, nghỉ ngơi và chờ đợi.Kiều Nam tiếp tục trò chuyện với gã kia một cách nhiệt tình và hỏi rất nhiều câu hỏi. Rõ ràng là gã đã uống nhiều rượu, bắt đầu phàn nàn về việc công việc ở đây thật tệ hại và không an toàn chút nào.Chẳng mấy chốc, loại thuốc mà Kiều Nam đưa cho gã uống đã có tác dụng, gã ngất đi như thể chỉ do say rượu vậy.Sở Mục lúc này từ cửa thông gió nhảy xuống, tạo cảm giác như hai người đang ngủ cùng nhau, sau đó đưa Kiều Nam bò lên trên.Bốn người họ gặp nhau ở ống thông gió và cùng nhau hành động. Mục tiêu của họ là những căn phòng cuối cùng ở tầng cuối. Những gì họ muốn chắc chắn phải có ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me