TruyenFull.Me

Nghe Thuat Bao Quan



bgm. Morning Passages — Phillip Glass








Nếu ví cơ thể con người như một ngôi nhà, chắc Jang Wonyoung sẽ là cái nhà với nền móng không vững. Bản năng giác quan vốn đã bị giới hạn, sao có thể nghĩ đến chuyện bồi đắp? Móng kém sao xây thêm tầng? Giống như cái tháp nhu cầu của Maslow, việc ăn uống cũng chỉ là hành động vô nghĩa, việc làm rỗng tuếch để duy trì sự sống không trọn vẹn. Hình dung bản thân như cái tháp tam giác méo mó, đặt đâu cũng thấy không vừa vặn, không phù hợp. Chấp nhận sự thiếu sót như một cách tự an ủi, mất đi cái phần nền sinh lý, tam giác dù có lệch, thì vẫn là tam giác. Chín năm ròng rã sống như vậy, nhưng chỉ ngay sau hôm gặp người ấy, Wonyoung bắt đầu hoài nghi sự thỏa hiệp của mình.

Ba ngày. Sau ba ngày chờ đợi, người khách hàng lạ mặt cuối cùng cũng xuất hiện. Lần này là vào chiều muộn, sáu giờ rưỡi. Ba ngày không phải dài, nhưng với Wonyoung, ngay khi em để cho mùi hương ấy chạm vào, khứu giác sống dậy —thời gian ngắn ngủi ấy tựa như một năm.

Nhưng lần này, câu hỏi lại khác so với lần đầu tiên gặp. "Theo cô thì tôi nên lấy bánh gì nhỉ? Tôi vốn không hay ăn ngọt, mua cho trẻ con nên là..."

Trẻ con? Đầu Wonyoung như bị vướng vào từ đó. Là người đã có gia đình sao? Trông trẻ quá. Sự tò mò trỗi dậy, em cố kìm nén, giữ vẻ ngoài bình thản như đã tập luyện trong những ngày qua. Nhưng khi thực sự ngửi được lần nữa, Wonyoung không ngăn nổi sự phấn khích trong lòng. Như một đứa trẻ háo hức nhìn kẹo ngọt, mùi ấy là mùi gì? Sao nó lại dễ chịu đến thế, nhẹ nhàng mà êm ái, như ôm lấy toàn thân em trong sự mềm mại? Có phải là nước hoa? Nước hoa gì? Hay mùi cơ thể? Nếu là hương vani như người ta nói, em tự hỏi —liệu có giống vị vani trong chiếc bánh từ ký ức của chín năm trước không? Liệu—


"Tôi là giáo viên thực tập mới chuyển về đây. Trường Quốc tế Taejon ấy... chắc cô biết..."

Có phải vì em nghiêng đầu nhìn cô ấy quá lâu hay không, mà cô ấy phải giải thích. Giáo viên. Mua bánh cho học sinh trong lớp. Sự phấn khích từ bên trong, chẳng hiểu sao, em không ngừng được.

"Vâng... nếu là cho mấy đứa nhóc thì, nên lấy tart. Có nhiều loại và nhân khác nhau để chọn. Hoặc là su kem—" Câu trả lời trơn tru như đã thốt ra hàng vạn lần. Đúng vậy, nếu người mua bánh phân vân vì không biết mua gì, tốt nhất chẳng phải nên hỏi người bán chúng hay sao. Nếu là cách đây vài năm, Jang Wonyoung vẫn là đứa trẻ đứng quầy giúp mẹ, sẽ cảm thấy tự ái vì câu hỏi như tát vào mặt một đứa điếc mùi vị. Nhưng giờ, nó chẳng còn ý nghĩa gì, nhẹ như bông, không còn sức nặng.

Wonyoung khá giỏi trong việc giả vờ.

Đối phương lại cúi xuống nhìn tầng kính bên dưới. Wonyoung mắt dán vào đỉnh đầu cô ấy, một tay run run đành giấu sau lưng, nắm chặt. Miệng hơi hé, em thở ra một hơi lạnh.

"Lấy tôi những cái này nhé, ừm, và cả cái này nữa. Cảm ơn."

Trong lúc người kia chờ lấy bánh, Wonyoung cố ý kéo dài thời gian, gấp túi giấy cẩn thận hơn cần thiết, lén lút nhìn rồi vội quay đi khi hai ánh mắt giao nhau. Má em nóng bừng, nhìn xuống tạp dề trắng đeo hông. Chỉ muốn giữ người ở lại lâu hơn, để được ngửi thêm một chút nữa. Chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn, chủ tiệm bánh giờ đây trông lúng túng, vụng về như một đứa trẻ.

Khi cuối cùng trao tận tay túi bánh, Wonyoung hít một hơi thật dài, lấy hết can đảm để nói ra ý muốn. "Cho hỏi, tên chị là gì ạ?"

"Dạ?"

"À, thật ra tiệm đang có chương trình khuyến mãi. Nếu để lại tên và số điện thoại, cùng vài đánh giá, sẽ được nhận voucher..."

"Ồ, cũng không cần thiết đâu—"

"Voucher miễn phí bánh ấy ạ..."

"..."

Níu kéo với tâm thế thảm hại, Wonyoung tự khinh thường bản thân. Tự hào vì cái tôi cao ngạo bấy lâu, rồi cũng lung lay trước bản năng trần trụi. Chị ấy tên Ahn Yujin, hơn em một tuổi. Giáo viên thực tập. Cái tên xán lạn, y như vẻ bề ngoài. Một người có vẻ ngoài ấm áp. Ấm áp nên mới có mùi như thế, Wonyoung đoán vậy.

Nhờ lời nói dối trắng trợn, mà cái này gọi là lạm dụng quyền hạn chủ tiệm, Ahn Yujin trở thành khách quen qua những tờ voucher. In ra trong đêm hôm đấy. Wonyoung giữ những mẩu giấy như báu vật, mang dấu vết của nét bút bi và sự tiếp xúc của mu bàn tay. Em cất trong hộc tủ, chỉ muốn hít hà chúng cho đến khi tan làm. Là một người trưởng thành, vậy mà giờ đây, Wonyoung giống như thiếu niên lần đầu học cách cảm nhận, cách ngửi, cách để trái tim đập vì một thứ xa lạ.

Đúng là giáo viên. Ahn Yujin có lẽ sinh ra để làm giáo viên.

Điều vui hơn cả là cách chị để lại đánh giá, câu từ pha chút hài hước, phân tích những chiếc bánh Wonyoung tặng. Tiramisu, tart chanh dây, mousse trà xanh... không một cảm nhận nào giống nhau.

Em đọc đi đọc lại, lặng lẽ gặm nhấm cái hạnh phúc nhỏ nhoi, nhưng đồng thời ghê tởm bản thân. Đứng trong quầy, mỗi ngày, chờ chị đến. Một đứa không cảm nhận được mùi vị mà cứ âm thầm ngửi mùi người lạ. Nếu có mùi, liệu có vị không? Suy nghĩ bộc phát làm em giật mình, nghe như kẻ biến thái.


Dụ dỗ chị ấy bằng đồ ngọt, liệu có ngày em được nếm thử hương vị ấy không?

Wonyoung không biết. Một tay đưa lên kéo cái mũ beret trùm sâu hơn. Bên trong em, một nửa thấy tội lỗi, nửa còn lại là thỏa mãn đến tột cùng.












Yujin thích bánh earl grey. Với một người không hảo ngọt, bánh kem kết hợp với trà đen là sự lựa chọn hoàn hảo. Bố mẹ dạo này hay hỏi, sao ít ăn tối ở nhà thế? Wonyoung chỉ cười gượng, nói rằng bận bịu ở tiệm hoặc đi ăn với bạn. Nhưng thật ra là, những ngày không ăn tối là những ngày em chờ Yujin. Không phải lúc nào cũng may mắn —một tuần có thể gặp chị được hai, ba lần. Có khi trưa, có khi chiều muộn. Wonyoung không đoán được, thành ra ngày trong tuần, hôm nào không thấy chị đến sớm, em sẽ chờ. Kể cả đến cuối ngày, dù là mười giờ, cũng không nỡ đóng cửa.

Làm ra vẻ mặt bình thản đối diện gương mặt chị, nhưng trong lòng, em luôn lo lắng. Nếu một ngày, vì bất kỳ lí do gì, Yujin không đến đây nữa, em sẽ như nào? Tưới nước cho cái cây héo mòn, cho nó chút sức sống rồi tước đi nguồn nước ấy, khác nào tội ác.

Wonyoung không muốn nghĩ đến việc đó, miễn có thể ngửi thấy mùi Yujin mỗi khi chị đến. Hài lòng như vậy chắc là đủ. Như một thói quen, Wonyoung vô thức, mỗi ngày giữ lại một phần bánh earl grey trong tủ lạnh. Có lẽ, cơ chế tự vệ quá lâu khiến em bám víu vào cái ảo tưởng an toàn này.












Ảo tưởng an toàn ấy, vỡ tan một ngày khi Wonyoung nhìn thấy hình bóng Yujin bên kia đường, cạnh đèn đỏ. Sau một chuyến đi siêu thị mua nguyên liệu mới, vì tiệm gần hết đồ thừa. Tháng năm, đầu hè, trời ít mây, không khí trong lành phảng phất hơi nước từ con mưa rào buổi sáng.

Lúc đấy, thấy chị, trong áo phông xanh da trời cùng quần jeans đen thoải mái. Tim Wonyoung đập mạnh, nửa do dự, muốn giơ tay định vẫy thì chợt dừng lại. Yujin không đi một mình, còn một người khác. Một cô gái thấp hơn, kéo tay chị, hôn lên đó, tựa đầu vào vai chị. Thân mật như vậy, là người yêu à? Hay đối tượng hẹn hò? Đôi mắt lấp lánh của Wonyoung chùng xuống. Em quay người, rảo bước nhanh hơn về tiệm.












Không trung thoang thoảng mùi hương dễ chịu, trái ngược với cảm xúc tê tái của Wonyoung. Yujin ngồi trong tiệm, bàn tay lướt đều trên laptop, trước mặt là cốc americano và đĩa bánh earl grey Wonyoung tự làm. Trước đây chị hiếm khi ngồi lại, nhưng hiện tại thứ bảy hay chủ nhật đều ngồi đến tối. Dáng vẻ trầm tĩnh nghiêm túc của Yujin làm em không ngừng nhìn về phía chị, trên người như có lực hút, níu kéo ánh mắt em. Mấy lần chị ngẩng đầu lên bắt gặp, Wonyoung không kịp xoay đi. Một lúc sau mới ý thức được, lúng túng dời mắt ra chỗ khác, lại cảm thấy khóe môi người kia hơi nhướng lên.

Thật muốn ra đó, thật muốn hỏi người bên cạnh chị hôm đấy là ai, nhưng lý trí kiềm lại, giống như quyết định quay đầu ở đèn đỏ. Bức bối vì tò mò không đáng sợ bằng ý nghĩ sẽ làm phiền Yujin. Chỉ là người bán bánh sau quầy, có quyền gì tra hỏi? Không đáng sợ bằng một bước đi sai lầm, đánh mất niềm vui đang vuốt ve khứu giác...

Nhưng cảm giác vẫn là khó chịu.

Hai ngày sau, tối thứ hai đầu tuần mà trời mưa như trút nước. Wonyoung có thể nghe thấy tiếng chị thở dài, cũng muộn, có lẽ vì deadline công việc. Cách tiệm bánh hai căn nhà là một salon làm tóc, bên dưới có hầm để xe mà Wonyoung hay gửi. Liệu —có thể nào không?

"Giờ này, mưa to cũng bất tiện thật..."

"Ừ, bận làm giáo án quá mà quên nhìn đồng hồ."

"Còn nửa tiếng nữa đóng cửa, hay là... đợi đến lúc đó rồi về."

"Sao vậy, em định đưa chị về à?" Câu hỏi tưởng chừng như đùa của Yujin, ấy thế với Wonyoung, em chẳng coi đó là đùa. Là ý định thật lòng. Em mím môi, gật đầu. "Ừm... nếu chị... muốn..."

Nhìn ánh mắt có phần ngỡ ngàng của Yujin, em vội chữa cháy, lặp lại câu nói như kịch bản trong đầu. "Chị dù sao cũng là khách quen, mà vậy, tôi cũng không bất tiện đâu..."

"À thật ra thì..."

"..."

"Chị có nhờ người đến đón rồi. không phiền đến em đâu..."

Không phiền nhưng nếu tôi muốn được chị làm phiền. Wonyoung chớp mắt, mỉm cười rồi cũng không nói gì. Ở gần như này, nhìn xuống bờ vai chị ẩn trong áo sơ mi mỏng, móng tay trên bàn phím cắt tỉa gọn gàng, bên cạnh là cốc cafe đã tan đá đọng lại thành vòng tròn ướt ở dưới đáy. Wonyoung nuốt nước bọt, hít thêm một hơi nữa. Ngay khi quay người lại trở về quầy, một bàn tay đã nắm lấy tay áo em.

"À, tên em là gì nhỉ? Rõ ràng là khách quen, đến đây lâu rồi mà không biết tên chủ tiệm." Wonyoung đơ người ra một lúc, nhìn xuống bàn tay kia, chậm rãi nói ra tên mình.


"Wonyoung à, cảm ơn nhé. Chị về đây."

Cánh cửa khép lại, Wonyoung nhìn người bước đi sau tấm kính. Mười giờ tối, trời đã tạnh, chỉ còn vài giọt mưa đọng lại trên lá cây. Đứng ngoài là một người đàn ông bên cạnh chiếc xe hơi. Nhìn hai hình bóng ôm nhau, trao nụ hôn vội vã rồi kéo nhau vào xe. Wonyoung thấy đầu mình ong lên. Lại một người khác à. Hết phụ nữ rồi đến đàn ông. Cảm giác đó lại tràn về. Một giáo viên thực tập trẻ tuổi với nhiều mối quan hệ xung quanh. Là gì đây, vẻ ngoài đạo mạo, ẩn sâu bên trong là sự dễ dãi à? Wonyoung lặng lẽ lau quầy trưng bày, nói chuyện với người nhân viên còn lại trong bếp chuẩn bị thu dọn đồ. Sự khó chịu hiện rõ trên mặt em.

Em có bỏ lỡ dấu hiệu nào không? Ngoại hình thu hút, công việc thì đứng đắn thanh lịch. Cách nói chuyện mềm mỏng gần gũi, như cuốn người khác vào cái hố của sự hứng thú. Liệu cái mùi đến từ chị, ngoài quyến rũ tôi ra thì còn ai khác? Có phải những người ngoài kia đều ngửi được chị, cảm nhận cái khoan khoái dễ chịu mà chị mang lại? Ahn Yujin có biết mình có khả năng đấy không? Hay chỉ là mình tôi tội nghiệp, thứ tầm thường đối với người khác nhưng với tôi là cả một sự khao khát?

Chị có phải kiểu người như vậy không? Kiểu người mà tôi thực sự xem thường. Kiểu người mà tôi ghét nhất. Nhưng tại sao? Sao có thể như vậy? Một người phụ nữ lẳng lơ sao có thể mang mùi thơm đến vậy? Thật khó chịu đến phát điên. Jang Wonyoung vô thức nắm chặt cái giẻ lau.

Hoài nghi nối hoài nghi tích tụ, giống như sâu mọt trồi lên trong bụng, mang lòng ích kỷ chỉ muốn giữ hương vị đấy cho mình.













Giống như trong truyện ngụ ngôn, con cáo thèm khát chùm nho nhưng không thể với tới, nó tự an ủi bằng cách cho rằng nho còn xanh, chẳng đáng để ăn chút nào.














Em lái xe về nhà. Bố mẹ đã ngủ, phòng chị gái còn sáng đèn. Bước chân vào phòng, cởi áo khoác rồi nằm phịch xuống giường, ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ tạo bóng trên trần nhà. Suy nghĩ ban nãy vẫn chạy quanh làm đầu óc rối bời, Wonyoung đưa tay lên trán định che mắt. Bỗng ngửi thấy mùi hương ấy. Mùi của Yujin.

Wonyoung giật mình bật dậy. Nó đến từ đâu? Em chớp chớp mắt, hít sâu hơn. Tầm chú ý thu về tay áo phải. Giơ tay lên ngửi thêm nữa. Đúng là mùi của chị. Nãy chị kéo tay em. Ngón tay chạm vào lớp vải. Nó vẫn vương vấn, và bây giờ, một mình trong căn phòng tĩnh lặng, với tay áo để gần mũi, mùi hương rõ ràng và mãnh liệt hơn bao giờ hết. Giác quan như được khuếch đại.

Wonyoung nhìn tay áo một hồi. Em nhắm mắt, áp mặt vào nguồn cơn của mùi hương rồi nằm lại xuống giường. Nó quá thoải mái, quá dễ chịu, hít vào như vậy. Giống như mèo con, Wonyoung cọ mũi vào lớp vải, dụi quanh mà hít hà.

Tiềm thức như bị ham muốn bao phủ. Một tay trượt xuống đai quần, tách cúc ra, kéo khóa xuống. Ngón tay chạm vào nơi giữa hai chân, đã ẩm ướt từ lúc nào. Wonyoung ngả đầu ra sau, tay áo vẫn ở trên mặt, kéo theo làm hở vùng da bụng. Hai ngón tay di chuyển lên xuống, thầm tưởng tưởng đó là tay của một người khác. Gương mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy. Nếu có thể ngửi, liệu có nếm được không? Và nếu những ảo tưởng bệnh hoạn này có thể thành sự thật. Khao khát dồn nén bấy lâu trào ra, và Wonyoung cứ thế, rên rỉ tên chị, để âm thanh ngập trên đầu lưỡi, đè lên tay áo đã thấm ướt nước bọt.


Giống như sự thức tỉnh, lúc này không còn chỉ là giác quan. Wonyoung sau cơn cực khoái, tự nhận ra hành động mình vừa làm, tự thấy hối hận. Xấu hổ theo em loạng choạng vào phòng tắm, nhìn gương mặt ửng hồng sau cơn thỏa mãn tệ hại, sau khi dùng chị làm cái cớ cho ham muốn tuyệt vọng của bản thân.




Tưởng chừng được cứu rỗi bởi chị, những cảm xúc chôn vùi mục rữa bao năm sau tấm màn, và giờ bị vạch lên, Wonyoung thấy đau đớn khi em nhận ra cái giá của nó.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me