TruyenFull.Me

Nghien Cau Luon Roi




Quán bar hôm ấy không quá ồn. Nhạc điện tử bật vừa phải, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy phản chiếu lên những gương mặt xa lạ. Giữa không khí hỗn tạp ấy, Cory chỉ đơn giản ngồi dựa lưng vào sofa, tay cầm ly whiskey, ánh mắt nhìn về phía sàn nhảy đông đúc nhưng chẳng thực sự để tâm.

Anh không hay ra bar. Bạn rủ, thì đi. Nhưng chẳng ai nghĩ người như Cory lại "thích đám đông". Anh không thích ồn ào. Cũng không thích con người đến rồi đi, cười đấy, lạnh nhạt đấy.

Cho đến khi người đó bước vào.

Cậu ấy đi cùng một nhóm bạn, nhỏ con, tóc sáng màu, đôi mắt to ngơ ngác nhưng không hề sợ hãi. Chiếc áo sơ mi trắng rộng cùng áo gile đen khiến cậu ấy trông vừa hiền lành vừa thu hút. Cậu nhìn xung quanh, không hề chú ý có một người đang dõi theo mình từ đầu đến cuối.

Là Cory. Và anh chỉ nghĩ đúng một câu:

"Cậu nhóc này có đôi mắt khiến người ta muốn giữ lấy."

Một lúc sau, họ được giới thiệu ngồi chung bàn — nhóm bạn của cả hai tình cờ quen nhau từ trước. Minjeong — cô bạn chung duy nhất — lên tiếng:

— À quên giới thiệu! Đây là Hilly, em họ tao. Còn đây là Cory, dân thiết kế nhưng sống như ông cụ non.

Cory nhướng mày, còn Hilly cười ngại ngùng.

— Em chỉ uống nước cam được không?
— Em bao nhiêu tuổi? — Cory hỏi, bất chợt.
— Hử? Em 22 mà. — Hilly nghiêng đầu. — Trẻ hơn anh mấy tuổi thôi chứ gì?

— ...Trẻ hơn thì uống nước cũng được.
— Vậy cho em nước cam đá không đường nha, anh cụ non ạ.

Cory im lặng. Lần đầu có người gọi anh như thế, nhưng anh lại không thấy khó chịu. Thậm chí, còn muốn nghe lại lần nữa.

Cả buổi tối hôm ấy, Hilly là người nói nhiều nhất, kể cả khi mặt đã hơi đỏ vì men rượu mấy đứa bạn ép thử. Cory chỉ lặng lẽ nghe, lâu lâu đưa tay đỡ lấy cốc nước cho cậu, hoặc rót trà khi cậu khàn giọng.

Lúc tàn tiệc, ai cũng lảo đảo. Cory vẫn tỉnh. Hilly đứng không vững, chống tay lên vai anh, líu ríu nói:

— Anh... có biết mắt anh nhìn người ta... đáng sợ lắm không?

— Vậy sao em vẫn dám nói chuyện với anh?
— Vì... nhìn kỹ thì cũng đẹp. Mà đẹp thì em yếu lòng. Đơn giản.

Cory bật cười. Lần đầu tiên sau bao năm, anh cười thật. Mà không phải vì ai khác... ngoài cậu nhóc tóc sáng với đôi mắt trong veo này.

Và sau đêm đó... họ nhắn tin.

Rồi gặp lại.

Rồi nhớ nhau.

Rồi trở thành một phần của nhau lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me