Ngoai Troi Co Mua
Tối qua thành phố đón một cơn mưa lớn, sáng nay cả sân trường ướt sũng, nhiều khoảng sân bị trũng xuống vì thời gian tạo thành những vũng nước nhỏ, hòa với đất cát có sẵn, những vũng nước đục ngầu rồi có cái lại đen xì, cái thứ nước bẩn đó là kẻ thù của giầy ba ta trắng và áo sơ mi trắng của bọn học sinh.Còn dư âm của cơn mưa lớn hôm qua, cả ngày trời cứ âm u mãi, đến chiều tà không khí xe lạnh và chút ảm đạm lại càng rõ ràng...Tan họcThanh Đông và Yến Tử vẫn còn loanh quanh dưới sân trường để đợi An Nhiên tan học và về cũng như mọi khi...An Nhiên họp xong, từ phía phòng clb nghệ thuật đi đến, tay còn ôm theo một tập giấy A4 khá dày..."Các cậu đợi có lâu không?"Yến Tử và Thanh Đông đang ngồi trên ghế đá, đối diện chỗ một nhóm học sinh nam đang chơi bóng rổ, dù sân trường khá ẩm ướt nhưng trông họ khá nhiệt." Haizz gần đến buổi công diễn rồi bận ha." - Yến Tử săm soi tập giấy trên tay An Nhiên mà cảm thán." Chốt kịch bản rồi hả?" - Thanh Đông cũng hòa nhập với họ."Ừ, giờ tớ mang về mai note lại một tí mai lên hội trường phát cho mọi người luôn này." - An Nhiên như nói khi vừa thở dài."Đúng là chức cao thì trách nhiệm cũng nhiều ha, cố lên, hôm đó bọn tớ sẽ in áp phích cỗ vũ cậu luôn." - Yến Tử choàng vai An Nhiên." Ý hay." - Thanh Đông như gật gì với ý tưởng của Yến Tử, hào hứng đáp.An Nhiên thấy hai cô bạn nhiệt tình đến mức khoa trương cũng chỉ biết cười bất lực.Trong lúc họ nán lại để tán gẫu...Tiếng banh vẫn đập xuống nền đều đềuBỗng âm thanh tiếng bước chân, tiếng banh như ngày càng rõ ràng hơn, tiếng gần về phía họ...Có ai đó đã không kiểm soát được đường đi của quả bóng...Bóng đập xuống sàn, nước bắn lên tung tóe,...Yến Tử và An Nhiên đứng ngay trước An Nhiên chưa kịp phản ứng bị nước bẩn bắn lên khắp người, An Nhiên nhanh hơn đã kịp lùi về phía sau lại thêm được hai cô bạn vốn chắn bớt tầm nhìn nên sát thương hầu như là bằng không..."A, tớ xin lỗi nhé, tớ không cố ý đâu, cậu có sao không." - Cậu bạn thủ phạm ấy chạy đến, xuyên qua giữa Thanh Đông và Yến Tử, vẻ mặt đầy hối lỗi, bộ dạng rối hết cả lên nhìn An Nhiên đầy vẻ ấy nấy."Bọn mình chết rồi hay gì?" - Yến Tử nhìn bộ dạng gần như bẩn chết đi được của cô và Thanh Đông rồi nhìn lại người sạch sẽ nhất là An Nhiên mà thở dài.Nghe thế cậu bạn kia mới vội quay sang nhìn cả hai:"A, còn hai cậu không sao chứ." - Cậu ta qua loa nhìn bọn họ rồi lại quay sang nhìn An Nhiên." Đồng phục cậu có sao không?" - Giọng cậu ta quay ngoắc 360 độ, ngọt ngào hẳn khi hỏi han An Nhiên." Không, tớ không sao." - An Nhiên vừa nói, không nhìn cậu bạn kia mà quay sang nhìn Thanh Đông và Yến Tử, ánh mắt như hỏi hang hai cô bạn có ổn không.Không đợi ai nói thêm gì, cậu bạn kia lại ngọt giọng:" Cậu cho mình xin sđt được không? Để mời cậu uống nước, coi như chuộc lỗi." Nghe tới đây, cả ba đang cúi đầu phủi phủi chút cát còn vướng trên người nhau lại quay ngoắt sang nhìn cậu bạn kia, anh mắt ngao ngán, nhận ra, lại là trò làm quen nhạt nhẽo của bọn con trai với An Nhiên."Hừ" - Yến Tử thở dài mắt chán chường nhìn cậu ta."Thôi bọn tớ vào nhà vệ sinh lát." - Thanh Đông hiểu ý cũng vội kéo Yến Tử tránh mặt để An Nhiên lại tiếp chuyện.Yến Tử cũng chẳng chần chừ, cả hai để cặp lại rồi quay đi, giọng nói có chút oán trách và tủi của Yến Tử vẫn còn vương lại sau lưng họ:"Người mà cậu ta phải chuộc lỗi là chúng ta."Đây cũng không phải là lần đầu họ rơi vào trường hợp này, An Nhiên nổi bật đến mức Yến Tử và Thanh Đông như bị ánh sáng xung quanh cô ấy chiếu nhòe đi cả sự hiện diện của họ. Bọn con trai vẫn luôn thay phiên nhau gây sự chú ý với An Nhiên bằng nhiều cách độc đáo, những trò trẻ con, những cuộc va chạm bất ngờ, vân vân và mây mây tình huống khác, nhưng đôi khi nó lại gây ra những hoàn cảnh khá éo le mà bằng một cách kì diệu nào đó người ném hậu quả lại là hai cô bạn của An Nhiên.------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Trong nhà vệ sinh nữAn Nhiên và Thanh Đông vừa dùng nước chùi qua loa các vết bẩn vừa ngẫu nhiên trò chuyện:"Đây không biết là lần bao nhiêu bọn mình bị như này chỉ vì mấy trò làm quen vớ vẫn của bọn con trai với An Nhiên rồi?""..."Lúc sau, như nhớ ra gì đó:"A. Này chuẩn bị sinh nhật An Nhiên rồi đấy.""Ừ, nhớ mà.""Cậu định thế nào?"" Haizz, chưa nghĩ ra.""Thật. Mỗi lần sinh nhật nhỏ tớ lại đau đầu chết được.""Ừ, muốn tặng gì đó ý nghĩa cho cậu ấy mà sao khó ghê.""Ừ, nhỏ cái gì cũng có nên mình chẳng biết tặng gì cả. Mỗi lần tặng cho nhỏ gì đó mà tớ cứ sợ sẽ làm nhỏ thất vọng vì có rồi hay có khi còn chẳng thể sài chúng dù chỉ một lần vì quá rẻ tiền.""Không đến mức đó đâu mà."" Biết nhỏ không nghĩ vậy nhưng tụi mình nghĩ vậy mà. Cậu đừng có chối, tớ biết hết đấy nhé."" Có cần vạch trần nhau như vậy không."" Haha, ai bảo cứ chối. Thôi ra lẹ nhỏ đợi."Cả hai cười khổ rồi lại choàng vai nhau quay ra ngoài trong khi những chiếc áo sơ mi vẫn còn loang lỗ nhiều vệt màu nâu cứng đầu chẳng thể lau ra bằng nước...----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Yến Tử và Thanh Đông nói cười vui vẻ từ phía xa đi lạiRa đến nơi họ chỉ nhìn thấy An Nhiên ngồi đó, ôm tập giấy A4 trước ngực, hai chiếc cặp của họ vẫn được đặt ngay ngắn bên cạnh. Không biết An Nhiên lại từ chối cậu bạn kia hay sao, chẳng thấy cậu ta còn chơi bóng ngoài sân nữa.An Nhiên nhìn thấy hai cô bạn từ xa đi tới thì như chờ đợi sẵn định đứng lên, nhưng khi nhìn thấy cả hai cười nói với nhau vui vẻ, lòng cô như lặng đi, một chút hụt hẫng dấy lên trong ánh mắt cô.Thấy vẻ mặt An Nhiên như không thoải mái, dù có chút tò mò nhưng 2 cô bạn cũng hiểu ý mà chẳng hỏi thêm gì, cả ba sách cặp cùng ra về trong sự yên lặng khá ngại ngùng...-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Tối đó Yến Tử lại nhắn tin cho Thanh Đông:" Vậy mai tiến hành kế hoạch luôn nha.""Okie luôn.""Phải làm cho nhỏ thật bất ngờ mới được.""Đúng vậy.""Để tớ nhắn rủ Trọng Quang luôn cho vui.""Sao mà hay cho vui vậy?"" Đông thì vui chứ sao, dù gì cũng coi nhau là một nhóm mà. A đúng rồi cậu cũng nhắn cho Vũ Hoàng với Tấn Phương đi, bảo ở lại chơi chút.""Hả, sao lại là tớ?""Chứ ai cha, nhắn rủ đi nha, tớ đi rủ Trọng Quang đây.""Nè hay thôi đi, thấy không ổn đâu, hai mình thôi đủ rồi kẽo An Nhiên lại không thoải mái.""Sao lại không thoải mái. Là bạn cả mà. Rủ đi, nghe tớ."Thanh Đông nhìn dòng tin nhắn rồi thở dài, cô biết Yến Tử vốn hòa đồng và muốn kết bạn cũng như có ý tốt kết nối mọi người với nhau nhưng đôi khi Yến Tử lại chẳng để ý mọi người có thật sự muốn kết nối với nhau hay không và họ có thật sự cần hay cảm thấy thoải mái với việc được mời để kết nối như vậy hay không?Thanh Đông chỉ tim tin nhắn của Yến Tử mà không trả lời gì thêm, cô chần chừ một chút rối tắt điện thoại, vùi mình vào chăn bông...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me