Ngoc Vuong Doc Phi
Hoàng thường nhìn mọi người đều quỳ rạp hành lễ, chỉ có hai thân ảnh hồng y vẫn đứng yên bất động. Đối với thái độ này, Hoàng thượng, Thái hậu và các phi tần đều rất không vừa mắt.Thái tử cảm thấy rất bất an, nhưng lại là người lên tiếng trước. "Tam đệ, Hiểu Khánh mau hành lễ. Đừng làm loạn nữa. Có sai nhận sai, Hoàng thượng là một người rất nhân từ."Đối với lời thịnh tình khuyên giải của Thái tử chỉ đổi lấy được tiếng cười trong trẻo của Hiểu Khánh. "Thái tử cũng ở đây sao? Đúng là huynh đệ tốt." - giọng nói của nàng êm dịu nhưng ai cũng nghe ra sự mỉa mai."Hiểu Khánh, nàng đừng náo nữa. Lúc này không phải lúc..." - Thái tử vẫn ra sức khuyên can."Thái tử phi tương lai có vẻ không vui rồi! Nhưng nói sao đây, muốn thể hiện chút tình huynh đệ tốt cũng được nhưng nếu thật sự là huynh đệ tốt Thái tử sao lại thấy chết không cứu?" - Hiểu Khánh tiếp tục dùng giọng điệu vừa nãy nói chuyện."Nàng nói vậy là ý gì?" - Thái tử giọng điệu cũng bắt đầu gay gắt."Thái tử không biết sao? Sao có thể? A! Vậy thì thuộc hạ của Ngũ hoàng tử phải biết rồi chứ!" - Hiểu Khánh điệu bộ thay đổi liên tục trả lời Thái tử.Hoàng thượng, Thái hậu và các phi tần đem ánh mắt khó hiểu nhìn Hiểu Khánh. Thái tử cũng không nắm bắt được hết ý trong lời nàng.Lúc này từ phía sau xuất hiện một nữ nhân đi lên, cả người toát ra khí chất kiêu ngạo, vẻ đẹp cũng thuộc hàng mỹ nữ. Nhưng dù dung nhan tuyệt đẹp nhưng mở miệng liền mắng người khiến vẻ đẹp của nàng ta giảm đi đáng kể. "Tăng Hiểu Khánh, ngươi là thứ nữ nhân ác độc, nữ nhân đê tiện, bỉ ổi, mau giao giải dược ra đây...."Nàng ta còn chưa mắng chửi xong đã bị một cái phất tay của Thuận Phong đánh bay đi đập mạnh người vào hàng người phía sau, máu phun đỏ thẫm một vùng đất.Hiểu Khánh ánh mắt trách mắng hướng đến Thuận Phong, chỉ là vẫn giọng điệu kia, đầy mỉa mai, bỡn cợt. - "Này, nàng ta còn chưa mắng xong mà." - Hiểu Khánh đưa ánh mắt nhìn nữ nhân kia thê thảm đứng dậy, tiếp tục nói. - "Ta đã chỉ cách giải rồi, không phải sao?"Những người có mặt đều ngây người. Tại sao thuộc hạ có cách giải lại không giải, còn ra sức mắng người như vậy?!Nàng ta cả người bừng bừng lửa giận, chỉ vào Hiểu Khánh hét lớn. "Cách giải? Ngươi cái đồ nữ nhân ti tiện....."Mở miệng liền mắng người, nghe câu nàng ta nói ra, sắc mặt Thuận Phong càng băng hàn, tay vung lên nhưng bị Hiểu Khánh cản lại. Hiểu Khánh đưa ánh mắt "khuyến khích" nàng ta tiếp tục nói.Cảm nhận rõ nguy hiểm kề cận, nữ nhân kia vào vấn đề chính, không dám xàm ngôn nữa."Ngươi chỉ cách giải sao? Tại sao không đưa thuốc giải? Cách giải của ngươi có khác gì không giải chứ!""A! Như thế nào lại thành ra như vậy? Ta nhớ ta nói rất rõ mà!" - Hiểu Khánh lộ ra vẻ hoàng mang suy nghĩ."Hừ! Nữ nhân ngươi là....." - nàng ta định tiếp tục mắng nhưng cảm nhận ánh mắt đáng sợ của Thuận Phong liền thức thời ngậm họng."Sao?" - Hiểu Khánh không kiên nhẫn hỏi."Máu người bên cạnh ngươi. Nói như vậy không phải nói chính là máu của Vương... Của Tam hoàng tử sao? Ta làm sao lấy được!""Máu ngươi cứu người được sao? Sao ta không biết!" - Bộ dáng tinh nghịch của nàng rơi vào mắt Thuận Phong khiến hắn thật mở mang tầm mắt. Hắn thích dáng vẻ này của nàng."Ta cũng không biết." - hắn nhẹ nhàng trả lời"Hắn nói hắn không biết kìa. Ngươi có chắc ta chỉ nói vậy thôi sao?" - Hiểu Khánh nhíu mày nói với nàng ta."Đúng, chỉ nhiêu đó." - ánh mắt nếu có thể giết người, nàng ta thật muốn đem bộ dáng của Hiểu Khánh huỷ đi, đem khí thế của nàng huỷ đi, đem tính mạng của nàng một tay nàng ta định đoạt."Vậy sao?! Vậy chắc ta nói thiếu rồi! Máu của người bên cạnh ta.... Lúc ở pháp trường." - Hiểu Khánh nói."Pháp trường?""Lúc ở pháp trường?"Thái tử lúc này đã hiểu câu nói kia của nàng, nàng quả thật không đơn giản."Trình thượng thư, nàng muốn nói đến Trình thượng thư đúng không?" - Thái tử nở nụ cười bất đắc dĩ lên tiếng, còn Trình Băng Tâm bên cạnh gương mặt đã tối sầm."Trí nhớ của Thái tử thật tốt. Hiểu Khánh có lời khen ngợi." Câu đầu tiên trong cả buổi của Hiểu Khánh không mang theo sự bỡn cợt nhưng lại chẳng khiến người khác dễ chịu chút nào."Cách giải đã giao ra, vậy chúng ta cáo từ." - đây là câu thứ 3 Vương Thuận Phong nói ở nơi đây, giọng điệu không giống chút nào với câu nói lúc nãy, lời nói ra như hàn băng đông cứng người khác.Hiểu Khánh nở nụ cười thân thiện, dù bị che bởi mạn che mặt vẫn không khó để nhận ra nàng đang cười. Hai người xoay người đi trong tình trạng xung quanh vẫn đờ đẫn.Hiểu Khánh được Thuận Phong dìu lên xe, cánh tay nâng rèm xe lên nhưng nàng vẫn ngoái đầu lại, tặng cho bọn họ thêm vài câu nói sét đánh."Nhớ, mạng đổi mạng. Chỉ có thể chọn 1 thôi, mọi người cân nhắc nhé! Ngũ hoàng tử chỉ cầm cự được 3 ngày là tối đa. Nhanh một chút quyết định.... Cách giải cũng đã nói, một yêu cầu kia, Hiểu Khánh sẽ suy nghĩ. Đa tạ Hoàng thượng."Xe ngựa đi khuất dạng. Chỉ mỗi Hoàn quý phi ánh mắt toả sáng, nhi tử của bà được cứu rồi. Những người còn lại sắc mặt chẳng tốt hơn. Cách giải thì có nhưng làm gì có chuyện vua một nước lại làm chuyện lấy máu của con dân cứu mạng hoàng tử công khai trước dân chúng như vậy, còn chưa nói đây là trọng thần triều đình. Thánh chỉ ban hôn cũng đã có, thời gian tới nữa thì Trình thượng thư chính là nhạc phụ đại nhân của Thái tử. Làm sao có thể?! Một mớ rắc rồi này...!Trình Băng Tâm mang một gương mặt tuyệt vọng nhìn Thái tử nói không ngừng. "Cha thiếp, không, không được. Cha thiếp sao lại phải chết chứ?! Không! Thiếp không chấp nhận. Thái tử, chàng làm gì đi! Nàng ta... Nàng ta.... Tăng Hiểu Khánh nàng ta thật ghê gớm. Ngày phụ thân về đã cho mời đại phu, người nói ngày đó Tăng Hiểu Khánh có cho người một viên đan dược. Cứ nghĩ không sao, đại phu đều nói thân thể không những không sao mà còn rất tốt. Bây giờ thì sao? Lại thành ra cớ sự này. Tăng Hiểu Khánh... Tăng Hiểu Khánh nàng ta thật sự quá cao tay..."Nhìn tình cảnh Trình Băng Tâm mất kiểm soát, Hoàn quý phi mới nhận thức được vấn đề không đơn giản như đã nghĩ. Nữ thuộc hạ của Ngũ hoàng tử lúc này cũng kinh hãi. Nàng ta vừa rồi còn mạnh mồm chửi rủa nhưng hiện tại cả người đều run rẩy. Tăng Hiểu Khánh nói đã nói với bọn họ cách giải cũng có nghĩa là người của bọn họ đã bị Tăng Hiểu Khánh nắm lấy. Chưa kể nàng ta còn đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ nàng ta biết Tăng Đình Cương ở đâu sao? Sao có thể tự tin như vậy? Còn khiến cho cục diện giữa Ngũ hoàng tử cùng Thái tử rơi vào thế giằng co. Chuyện này... Chuyện này....Sau một lúc điên loạn, cuối cùng mọi thứ cũng lắng xuống, ánh mắt mọi người đều đặt tại Hoàng thượng. Người sống người chết là ai chỉ có thể do Hoàng thượng quyết định.Ánh mắt Hoàng thượng cũng tối dần, có lẽ quyết định thử thách Tăng Hiểu Khánh là một sai lầm. Hoàng thượng đã tính toán đúng từng bước đi của nhi tử, nhưng lại không nghĩ đến hành động ác liệt của Tăng Hiểu Khánh. Bây giờ không còn là xem nàng giải quyết mà trở thành chính Hoàng thượng rơi vào cục diện khó khăn. Giải oan cho Tăng tướng quân khó nhưng không kết tội lại rất dễ, chứng cứ nhiều chỗ không hợp lý, vả lại còn không đầy đủ, thật ra chẳng thể kết tội được nhưng vì ý định kia...!
Trong khi nơi Hoàng cung cục diện rối rắm thì trên chiếc xe ngựa hai người một thú đang nhàn nhã dùng điểm tâm."Nàng tính toán như thế nào lại đi hạ giải dược trên người Trình thượng thư?" - Thuận Phong hỏi ra thắc mắc từ hôm qua đến giờ."Vậy ngươi nghĩ như thế nào lại đi nói ra giải dược?" - Hiểu Khánh đáp lại bằng một câu hỏi."Vì muốn cục diện không thể cứu giản." - Thuận Phong như hiểu được ý của nàng, mỉm cười trả lời.Hiểu Khánh cũng mỉm cười đáp lại.Ngày hôm qua, nếu hắn không hỏi nàng thuốc giải gì đó nàng cũng quên béng đi mất. Chỉ cần khiến thuốc giải trở nên khó khăn, cộng thêm kinh động một chút để khiến cuộc diện thêm rối rắm, nhân tiện nếu có thể thì làm cho chuột trong hang bò ra là được. Không nghĩ đến Hiểu Khánh nàng từ đầu đã có đường lui, mang ra liền hiệu quả vô cùng."Nàng có cảm thấy ta và nàng là một sự kết hợp hoàn hảo?" - Thuận Phong đã thu lại dáng vẻ băng sơn kia, hiện tại chính là bộ dáng trăm phần trăm lưu manh thổi thổi bên tai nàng.Hiểu Khánh nghe đến chỉ có thể bất đắc dĩ cười. Bạch hổ bên cạnh như hiểu được liền gầm gừ phản đối nhưng chẳng thể làm gì Thuận Phong. Không khí giữa bọn họ thật sự rất hài hoà!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me