Ngoi Sao Cua Anh Ay That Ngot Ngao
Editor: Nabibian
---------Sau sự kiện khó hiểu kia, Lục Chấp phát hiện Nguyễn Điềm Điềm dạo gần đây bắt đầu có hứng thú với chuyện em bé.Đến giờ cơm trưa, Nguyễn Điềm Điềm một tay kéo góc áo Lục Chấp, một tay cúi đầu cầm điện thoại.Cô tìm thấy một chiếc váy nhỏ của một đứa trẻ một hai tuổi trên taobao liền đưa điện thoại đến trước mặt Lục Chấp.Nguyễn Điềm Điềm: "Cái này có đẹp không?"Lục Chấp gật đầu: "Đẹp."Nguyễn Điềm Điềm vui vẻ thu lại điện thoại và.... thêm vào giỏ hàng.Lục Chấp gọi hai phần cơm, vừa quẹt thẻ xong lại nghe cô gái bên cạnh nói: "Cái này phù hợp với con trai."Lục Chấp từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt liếc nhìn di động của Nguyễn Điềm Điềm. Cái cô nàng bây giờ đang nhìn là một chiếc chăn nhung màu xanh lam in hình con tàu vũ trụ trên đó.Lục Chấp: "......"Sau khi tìm được chỗ ngồi, Nguyễn Điềm Điềm mới cất điện thoại đi.Cô cầm đũa lên, gắp hành lá trong đĩa. Chọn được một nửa, Nguyễn Điềm Điềm đột nhiên ngẩng đầu: "Lục Chấp, cậu thích con trai hay con gái?"Lục Chấp thiếu chút nữa bị miếng cơm trong miệng mình sặc chết, cậu ho một hồi lâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Đây là vấn đề gì? Tâm tư của cậu mà Nguyễn Điềm Điềm còn không hiểu sao? Làm thế nào bây giờ cô lại hỏi xu hướng tình dục của cậu?Bất quá Lục Chấp nghĩ tới nghĩ lui vẫn thành thật trả lời: "Con gái."Nguyễn Điềm Điềm chống má, "Ồ" một tiếng: "Nhưng tớ muốn sinh con trai."Lục Chấp lại bị sặc.Buổi trưa cậu ăn đậu hũ cay, ho đến nỗi hạt tiêu lọt vào cổ họng khiến cậu suýt bật khóc. Thì ra Nguyễn Điềm Điềm hỏi một vấn đề khác.Nguyễn Điềm Điềm tiến đến bên cạnh Lục Chấp, vỗ vỗ lưng cậu: "Sao lúc nào cậu cũng sặc vậy?"Lục Chấp lau nước mắt nơi khóe mắt, nuốt một ngụm nước bọt: "Mình... kích động."Nguyễn Điềm Điềm trở lại chỗ của mình, cười hì hì nói: "Tớ cũng rất kích động."Lục Chấp không rõ Nguyễn Điềm Điềm kích động cái gì, tựa như Nguyễn Điềm Điềm cũng hiểu lầm Lục Chấp kích động cái gì.Cuộc trò chuyện xuyên server giữa hai người diễn ra suôn sẻ với sự bao dung cùng sự đồng ý vô điều kiện của Lục Chấp.Lục Chấp ngoài miệng hiểu chuyện nhưng trong lòng còn đang mơ hồ không hỏi nguyên nhân, nghĩ thầm đại khái là Nguyễn Điềm Điềm không muốn cho cậu biết.Hẳn không phải là......Lúc ra khỏi nhà ăn, Lục Chấp lặng lẽ nhìn thoáng qua bụng Nguyễn Điềm Điềm.Cô gái nhỏ dáng người mảnh mai, chiếc áo ngắn nhét vào trong quần jean ống thẳng cùng vòng eo thon khó có thể che được.Lục Chấp trong nháy mắt muốn tát mình một cái.Cậu đang nghĩ gì vậy.Nguyễn Điềm Điềm gập ngón tay mình, cúi đầu đếm mấy cái.Lục Chấp năm trước nói cho cô biết tin tốt, khi đó là tháng một.Mang thai phải mất mười tháng, em bé của họ nên là em bé tháng 11."Tháng mười một." Nguyễn Điềm Điềm ngẩng mặt lên, cười với Lục Chấp, "Tháng mười một là tháng tốt!"Lục Chấp tuy rằng không hiểu làm sao Nguyễn Điềm Điềm lại có kết luận như vậy nhưng vì thế cũng không chậm trễ việc cậu gật đầu đáp ứng: "Ừ, đúng vậy!"Nguyễn Điềm Điềm mỉn cười nắm chặt tay, nhẹ nhàng đấm vào lưng Lục Chấp: "Cậu biết cái gì mà tốt chứ?"Lục Chấp thuận thế nắm tay cô: "Vậy cậu nói cho mình biết?"Nguyễn Điềm Điềm đổi đề tài: "Lục Chấp, cậu sinh nhật lúc nào vậy?""Tháng sáu." Lục Chấp nắm tay cô gái đi dọc sân trường, "Hẳn là lúc đấy nghỉ hè rồi."Nguyễn Điềm Điềm bước nhanh tới trước mặt Lục Chấp, xoay người lùi lại: "Ngày cụ thể mà!""Hai mươi sáu tháng sáu." Lục Chấp đối lại ánh mắt tươi cười của Nguyễn Điềm Điềm giúp cô nhìn con đường phía sau."Sáu mươi sáu đại thành công!" Nguyễn Điềm Điềm giữ chặt tay kia của Lục Chấp, cả người không an phận nhảy nhót, giơ tay hai người lên trời, "Cuộc sống sau này của Lục Tiểu Chấp khẳng định thuận lợi!"Lục Chấp dịu dàng mỉn cười mặc kệ cho cô nhốn nháo.Dưới ánh mặt trời nụ cười của cô gái như nhiễm nhiệt độ ấm áp mà tràn vào lòng Lục Chấp.Muốn có một tiểu công chúa, Lục Chấp nghĩ, một đứa bé đáng yêu như Nguyễn Điềm Điềm. Cậu sẽ học giúp đứa bé chải bím tóc, chọn những bộ váy xinh, yêu thương, bảo vệ và dạy dỗ đứa bé để nó có được bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc suốt cuộc đời.ପଓ.
Thời gian trôi rất nhanh, kỳ thi giữa kỳ đầu tháng tư hình như mới qua không bao lâu, nhóm Nguyễn Điềm Điềm đã bắt đầu kỳ thi tháng năm lần thứ ba.Ai cũng không biết hai mươi lăm mục nhật ký của Lục Chấp rốt cuộc ghi những gì, tựa như việc Nguyễn Điềm Điềm cũng không hiểu nổi mình và Lục Chấp đều là con người nhưng cấu tạo đại não của cô lại kém đôi chút."Dự định top 3 khối?" Ra khỏi trường thi, Nguyễn Điềm Điềm hỏi Lục Chấp.Nguyễn Điềm Điềm đi nhanh hơn Lục Chấp một đoạn, giờ phút này một tay cô đặt lên vai Lục Chấp, tay kia ôm ngực giống như thân thể bị vét sạch.Lục Chấp khiêm tốn một chút: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra." Nguyễn Điềm Điềm buồn bã nói: "Mình không giải được bài toán cuối... "Lục Chấp vịn tay vịn cầu thang an ủi cô: "Đạo hàm bậc ba, nằm ngoài chương trình rồi."Nguyễn Điềm Điềm nhất thời tỉnh táo: "Vậy cậu giải ra chưa?"Lục Chấp hàm súc cúi đầu: "Giải được."Nguyễn Điềm Điềm: "...Sao cậu lợi hại như vậy hả? thi cuối kỳ có phải sẽ đứng đầu lớp rồi không?!"Lục Chấp suy nghĩ một chút: "Không biết."Từ khi nghỉ ca đêm ở quán bar, mấy tháng nay Lục Chấp đều trong tranh thái ngủ sớm dậy sớm ngủ đủ giấc.Đi học không buồn ngủ tan học tinh thần tốt, văn thì có thể xoát đề làm dăm lần, võ có thể cùng Hạ Lương Ngọc đối đầu một tiết.Cậu nói không biết, không phải thật sự không biết mình có thể thi hay không. Mà là cậu cho rằng mình có thể thi nhưng lại không tiện nói ra, sợ sau này thật sự thi không được vậy thì dứt khoát nói không biết đi.Dù sao thì những năm đầu tiên ở trường họ đều có người điểm gần như tuyệt đối.Cậu đã bắt kịp được vài tháng nhưng vẫn chưa củng cố được những kiến thức đã bỏ sót trước đó. Nếu đợi thêm thời gian, làm nhiều câu hỏi hơn thì chắc cậu cũng gần như đạt được. Đối với kì thi cuối kỳ... cậu có thể thử.Tuy nhiên, mọi chuyện không diễn ra như mong đợi. Lục Chấp đạt hạng nhì trong kỳ thi cuối kỳ liền không vượt lên nổi.Cậu thở dài, nhìn đệ nhất khối cao hơn mình một điểm, lắc đầu nói: "Quả nhiên mình vẫn tụt lại phía sau khá xa."Nguyễn Điềm Điềm nghe xong liền muốn đánh người.Kỳ nghỉ hè rơi vào ngày hai mươi tháng sáu, Nguyễn Điềm Điềm mặc bộ váy liền màu trắng cùng Lục Chấp đi dạo ven đường.Bọn họ vừa đem sách vở trong ngăn bàn Lục Chấp chuyển đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp, Lục Chấp vì cảm ơn Nguyễn Điềm Điềm nên đã mua cho cô một hộp kem.Kem đậu đỏ, có sữa - có đá - có đậu đỏ, một thìa kem liền đem Nguyễn Điềm Điềm ngọt đến híp mắt."Ăn ngon như vậy sao?" Lục Chấp ăn kem của mình nhìn Nguyễn Điềm Điềm liền muốn cười.Nguyễn Điềm Điềm múc một thìa đưa tới bên miệng cậu: "Cậu ăn một miếng đi!"Lục Chấp vốn không thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt và kem vì chúng vừa ngọt vừa ngấy.Mùa hè muốn để giải nhiệt phần lớn cậu đều dựa vào bia lạnh nhưng lại không thể cùng Nguyễn Điềm Điềm uống được nên cùng lắm chỉ ăn một cây que kem xưa*.
Tháng sáu năm nay không ngừng có tiếng ve kêu, dưa hấu ướp lạnh, quán thịt nướng náo nhiệt còn có nụ hôn nồng nhiệt của các thiếu nữ."Lục ca, mấy chai rồi?" Tào Tín hỏi cậu.Lục Chấp lau miệng, duỗi ra ba ngón tay."Hôm nay cậu sao vậy?" Giang Trận nhai đậu phộng, "Động dục hả?"Lục Chấp mặc kệ anh, cầm lấy dụng cụ mở chai mở cho mình một hàng bia."Bàn số 6 ~ thận cừu."
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ngọt ngào. Bạn có hài lòng với Sweet Cream Kiss không?!! Giải quyết xong người ba của Lục Chấp sẽ kết thúc, hiện tại tạm thời định hai phiên ngoại. Một là mười năm sau, Lục Chấp cùng Điềm Điềm trước đó đã bỏ lỡ nhau thì hội ngộ. Cũng chỉ nói qua chính văn bên trong kết hôn có bảo bảo của lão Lục, năm đó là như thế nào đem bỏ lỡ tám năm ngọt ngào theo đuổi tới tay. Vốn tưởng là tương tư đơn phương, không ngờ lại là hai mũi tên.[Cảm giác phiên ngoại nhất hẳn là sẽ đặc biệt ngọt.]Thứ hai là phiên ngoại đại học của Hạ Lương Ngọc và Hồ Kiều, tình yêu gà bay chó sủa của một thiếu niên kiêu ngạo chết cùng một thiếu nữ thẳng thắn chuyên khắc chết kiêu ngạo. Hoan nghênh bổ sung.
---------Sau sự kiện khó hiểu kia, Lục Chấp phát hiện Nguyễn Điềm Điềm dạo gần đây bắt đầu có hứng thú với chuyện em bé.Đến giờ cơm trưa, Nguyễn Điềm Điềm một tay kéo góc áo Lục Chấp, một tay cúi đầu cầm điện thoại.Cô tìm thấy một chiếc váy nhỏ của một đứa trẻ một hai tuổi trên taobao liền đưa điện thoại đến trước mặt Lục Chấp.Nguyễn Điềm Điềm: "Cái này có đẹp không?"Lục Chấp gật đầu: "Đẹp."Nguyễn Điềm Điềm vui vẻ thu lại điện thoại và.... thêm vào giỏ hàng.Lục Chấp gọi hai phần cơm, vừa quẹt thẻ xong lại nghe cô gái bên cạnh nói: "Cái này phù hợp với con trai."Lục Chấp từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt liếc nhìn di động của Nguyễn Điềm Điềm. Cái cô nàng bây giờ đang nhìn là một chiếc chăn nhung màu xanh lam in hình con tàu vũ trụ trên đó.Lục Chấp: "......"Sau khi tìm được chỗ ngồi, Nguyễn Điềm Điềm mới cất điện thoại đi.Cô cầm đũa lên, gắp hành lá trong đĩa. Chọn được một nửa, Nguyễn Điềm Điềm đột nhiên ngẩng đầu: "Lục Chấp, cậu thích con trai hay con gái?"Lục Chấp thiếu chút nữa bị miếng cơm trong miệng mình sặc chết, cậu ho một hồi lâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Đây là vấn đề gì? Tâm tư của cậu mà Nguyễn Điềm Điềm còn không hiểu sao? Làm thế nào bây giờ cô lại hỏi xu hướng tình dục của cậu?Bất quá Lục Chấp nghĩ tới nghĩ lui vẫn thành thật trả lời: "Con gái."Nguyễn Điềm Điềm chống má, "Ồ" một tiếng: "Nhưng tớ muốn sinh con trai."Lục Chấp lại bị sặc.Buổi trưa cậu ăn đậu hũ cay, ho đến nỗi hạt tiêu lọt vào cổ họng khiến cậu suýt bật khóc. Thì ra Nguyễn Điềm Điềm hỏi một vấn đề khác.Nguyễn Điềm Điềm tiến đến bên cạnh Lục Chấp, vỗ vỗ lưng cậu: "Sao lúc nào cậu cũng sặc vậy?"Lục Chấp lau nước mắt nơi khóe mắt, nuốt một ngụm nước bọt: "Mình... kích động."Nguyễn Điềm Điềm trở lại chỗ của mình, cười hì hì nói: "Tớ cũng rất kích động."Lục Chấp không rõ Nguyễn Điềm Điềm kích động cái gì, tựa như Nguyễn Điềm Điềm cũng hiểu lầm Lục Chấp kích động cái gì.Cuộc trò chuyện xuyên server giữa hai người diễn ra suôn sẻ với sự bao dung cùng sự đồng ý vô điều kiện của Lục Chấp.Lục Chấp ngoài miệng hiểu chuyện nhưng trong lòng còn đang mơ hồ không hỏi nguyên nhân, nghĩ thầm đại khái là Nguyễn Điềm Điềm không muốn cho cậu biết.Hẳn không phải là......Lúc ra khỏi nhà ăn, Lục Chấp lặng lẽ nhìn thoáng qua bụng Nguyễn Điềm Điềm.Cô gái nhỏ dáng người mảnh mai, chiếc áo ngắn nhét vào trong quần jean ống thẳng cùng vòng eo thon khó có thể che được.Lục Chấp trong nháy mắt muốn tát mình một cái.Cậu đang nghĩ gì vậy.Nguyễn Điềm Điềm gập ngón tay mình, cúi đầu đếm mấy cái.Lục Chấp năm trước nói cho cô biết tin tốt, khi đó là tháng một.Mang thai phải mất mười tháng, em bé của họ nên là em bé tháng 11."Tháng mười một." Nguyễn Điềm Điềm ngẩng mặt lên, cười với Lục Chấp, "Tháng mười một là tháng tốt!"Lục Chấp tuy rằng không hiểu làm sao Nguyễn Điềm Điềm lại có kết luận như vậy nhưng vì thế cũng không chậm trễ việc cậu gật đầu đáp ứng: "Ừ, đúng vậy!"Nguyễn Điềm Điềm mỉn cười nắm chặt tay, nhẹ nhàng đấm vào lưng Lục Chấp: "Cậu biết cái gì mà tốt chứ?"Lục Chấp thuận thế nắm tay cô: "Vậy cậu nói cho mình biết?"Nguyễn Điềm Điềm đổi đề tài: "Lục Chấp, cậu sinh nhật lúc nào vậy?""Tháng sáu." Lục Chấp nắm tay cô gái đi dọc sân trường, "Hẳn là lúc đấy nghỉ hè rồi."Nguyễn Điềm Điềm bước nhanh tới trước mặt Lục Chấp, xoay người lùi lại: "Ngày cụ thể mà!""Hai mươi sáu tháng sáu." Lục Chấp đối lại ánh mắt tươi cười của Nguyễn Điềm Điềm giúp cô nhìn con đường phía sau."Sáu mươi sáu đại thành công!" Nguyễn Điềm Điềm giữ chặt tay kia của Lục Chấp, cả người không an phận nhảy nhót, giơ tay hai người lên trời, "Cuộc sống sau này của Lục Tiểu Chấp khẳng định thuận lợi!"Lục Chấp dịu dàng mỉn cười mặc kệ cho cô nhốn nháo.Dưới ánh mặt trời nụ cười của cô gái như nhiễm nhiệt độ ấm áp mà tràn vào lòng Lục Chấp.Muốn có một tiểu công chúa, Lục Chấp nghĩ, một đứa bé đáng yêu như Nguyễn Điềm Điềm. Cậu sẽ học giúp đứa bé chải bím tóc, chọn những bộ váy xinh, yêu thương, bảo vệ và dạy dỗ đứa bé để nó có được bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc suốt cuộc đời.ପଓ.
Thời gian trôi rất nhanh, kỳ thi giữa kỳ đầu tháng tư hình như mới qua không bao lâu, nhóm Nguyễn Điềm Điềm đã bắt đầu kỳ thi tháng năm lần thứ ba.Ai cũng không biết hai mươi lăm mục nhật ký của Lục Chấp rốt cuộc ghi những gì, tựa như việc Nguyễn Điềm Điềm cũng không hiểu nổi mình và Lục Chấp đều là con người nhưng cấu tạo đại não của cô lại kém đôi chút."Dự định top 3 khối?" Ra khỏi trường thi, Nguyễn Điềm Điềm hỏi Lục Chấp.Nguyễn Điềm Điềm đi nhanh hơn Lục Chấp một đoạn, giờ phút này một tay cô đặt lên vai Lục Chấp, tay kia ôm ngực giống như thân thể bị vét sạch.Lục Chấp khiêm tốn một chút: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra." Nguyễn Điềm Điềm buồn bã nói: "Mình không giải được bài toán cuối... "Lục Chấp vịn tay vịn cầu thang an ủi cô: "Đạo hàm bậc ba, nằm ngoài chương trình rồi."Nguyễn Điềm Điềm nhất thời tỉnh táo: "Vậy cậu giải ra chưa?"Lục Chấp hàm súc cúi đầu: "Giải được."Nguyễn Điềm Điềm: "...Sao cậu lợi hại như vậy hả? thi cuối kỳ có phải sẽ đứng đầu lớp rồi không?!"Lục Chấp suy nghĩ một chút: "Không biết."Từ khi nghỉ ca đêm ở quán bar, mấy tháng nay Lục Chấp đều trong tranh thái ngủ sớm dậy sớm ngủ đủ giấc.Đi học không buồn ngủ tan học tinh thần tốt, văn thì có thể xoát đề làm dăm lần, võ có thể cùng Hạ Lương Ngọc đối đầu một tiết.Cậu nói không biết, không phải thật sự không biết mình có thể thi hay không. Mà là cậu cho rằng mình có thể thi nhưng lại không tiện nói ra, sợ sau này thật sự thi không được vậy thì dứt khoát nói không biết đi.Dù sao thì những năm đầu tiên ở trường họ đều có người điểm gần như tuyệt đối.Cậu đã bắt kịp được vài tháng nhưng vẫn chưa củng cố được những kiến thức đã bỏ sót trước đó. Nếu đợi thêm thời gian, làm nhiều câu hỏi hơn thì chắc cậu cũng gần như đạt được. Đối với kì thi cuối kỳ... cậu có thể thử.Tuy nhiên, mọi chuyện không diễn ra như mong đợi. Lục Chấp đạt hạng nhì trong kỳ thi cuối kỳ liền không vượt lên nổi.Cậu thở dài, nhìn đệ nhất khối cao hơn mình một điểm, lắc đầu nói: "Quả nhiên mình vẫn tụt lại phía sau khá xa."Nguyễn Điềm Điềm nghe xong liền muốn đánh người.Kỳ nghỉ hè rơi vào ngày hai mươi tháng sáu, Nguyễn Điềm Điềm mặc bộ váy liền màu trắng cùng Lục Chấp đi dạo ven đường.Bọn họ vừa đem sách vở trong ngăn bàn Lục Chấp chuyển đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp, Lục Chấp vì cảm ơn Nguyễn Điềm Điềm nên đã mua cho cô một hộp kem.Kem đậu đỏ, có sữa - có đá - có đậu đỏ, một thìa kem liền đem Nguyễn Điềm Điềm ngọt đến híp mắt."Ăn ngon như vậy sao?" Lục Chấp ăn kem của mình nhìn Nguyễn Điềm Điềm liền muốn cười.Nguyễn Điềm Điềm múc một thìa đưa tới bên miệng cậu: "Cậu ăn một miếng đi!"Lục Chấp vốn không thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là bánh ngọt và kem vì chúng vừa ngọt vừa ngấy.Mùa hè muốn để giải nhiệt phần lớn cậu đều dựa vào bia lạnh nhưng lại không thể cùng Nguyễn Điềm Điềm uống được nên cùng lắm chỉ ăn một cây que kem xưa*.
Tháng sáu năm nay không ngừng có tiếng ve kêu, dưa hấu ướp lạnh, quán thịt nướng náo nhiệt còn có nụ hôn nồng nhiệt của các thiếu nữ."Lục ca, mấy chai rồi?" Tào Tín hỏi cậu.Lục Chấp lau miệng, duỗi ra ba ngón tay."Hôm nay cậu sao vậy?" Giang Trận nhai đậu phộng, "Động dục hả?"Lục Chấp mặc kệ anh, cầm lấy dụng cụ mở chai mở cho mình một hàng bia."Bàn số 6 ~ thận cừu."
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ngọt ngào. Bạn có hài lòng với Sweet Cream Kiss không?!! Giải quyết xong người ba của Lục Chấp sẽ kết thúc, hiện tại tạm thời định hai phiên ngoại. Một là mười năm sau, Lục Chấp cùng Điềm Điềm trước đó đã bỏ lỡ nhau thì hội ngộ. Cũng chỉ nói qua chính văn bên trong kết hôn có bảo bảo của lão Lục, năm đó là như thế nào đem bỏ lỡ tám năm ngọt ngào theo đuổi tới tay. Vốn tưởng là tương tư đơn phương, không ngờ lại là hai mũi tên.[Cảm giác phiên ngoại nhất hẳn là sẽ đặc biệt ngọt.]Thứ hai là phiên ngoại đại học của Hạ Lương Ngọc và Hồ Kiều, tình yêu gà bay chó sủa của một thiếu niên kiêu ngạo chết cùng một thiếu nữ thẳng thắn chuyên khắc chết kiêu ngạo. Hoan nghênh bổ sung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me