Ngoi Sao Cua Anh Ay That Ngot Ngao
Editor: Nabibian
------------Kỳ nghỉ hè của học sinh cuối cấp tương lai đã rút ngắn một nửa, thời tiết nóng nhất vào đầu tháng tám, mọi người bắt đầu quay lại trường học bù.Mắt thấy cũng sắp cuối tháng bảy, Nguyễn Điềm Điềm vùi đầu vào giữa một đống bài thi, đếm từng ngày chờ đến khai giảng.Cô đã gần một tháng không gặp Lục Chấp, gần đây đặc biệt nhớ cậu nhưng đến cả cuộc gọi cũng không được.Đáng tiếc Lục Chấp không ở Lâm Thành, cậu nói sẽ cùng Giang Trận chạy vận chuyển ở nơi khác, một ngày bận rộn cũng không có thời gian gọi điện thoại cho cô.Mặc dù Nguyễn Điềm Điềm thích gây rắc rối nhưng cô hiếm khi làm phiền Lục Chấp khi cậu bận công việc.Có đôi khi viết bài thi mệt mỏi, cô sẽ mở cửa sổ nhìn cảnh vật ngẩn ngơ một lúc, tự hỏi tại sao mình không có đầu óc bằng Lục Chấp, dù có chạy loanh quanh bên ngoài cả ngày không đọc sách, cậu vẫn có thể vào được top ba trong lớp.Nguyễn Điềm Điềm nâng má, bút trên tay gõ gõ đầu mình. Trách không được mọi người đều thích yêu đương, sau khi yêu đương lại thích dính lấy nhau. Nguyễn Điềm Điềm nghĩ đến Lục Chấp, muốn hôn muốn ôm, muốn ngửi vị trên người cậu."Aaa......"Cô duỗi dài cánh tay, tựa trán lên bàn.Trách không được ngày đó Lục Chấp muốn hôn cô, hóa ra là biết mình sắp ra ngoài, sẽ không thể gặp cô trong một thời gian dài.Nếu biết sớm hơn thì cô đã không chống cự hay từ chối. Không, cô không cưỡng lại được sự cám dỗ. Chẳng qua cô chỉ muốn cậu... được nghỉ ngơi.Nguyễn Điềm Điềm ôm đầu mình, vành tai nhuốm đỏ, dậm chân một cái.Đồ lưu manh thối.Cuối tháng bảy, cách ngày khai giảng còn có một tuần, Nguyễn Điềm Điềm có rất nhiều câu hỏi không biết đang chờ để hỏi Lục Chấp.Cậu ở bên ngoài cũng gần hơn một tháng, thế nào cũng phải trở về.Nguyễn Điềm Điềm hưng phấn gửi tin nhắn cho Lục Chấp, hồi lâu không thấy trả lời, cô gọi lại nhưng bị đầu bên kia tắt máy. Trong điện thoại thanh âm phụ nữ lạnh lùng truyền qua, Nguyễn Điềm Điềm cúp điện thoại, dự định buổi tối sẽ gọi lại cho cậu.Chẳng qua trời còn chưa tối, buổi chiều điện thoại của lão Lục đã gọi tới trước."Hôm nay đứa bé đã cử động trong bụng." Trong giọng nói Lục Chấp không giấu được vui vẻ, "Thằng bé còn đạp em."Nguyễn Điềm Điềm sờ sờ bụng mình, cũng mỉm cười lên theo: "Đứa bé còn có thể đạp người sao..."
"Có chứ, em còn kêu một tiếng, làm anh sợ không nhẹ." Lục Chấp cười nói."Đã hơn sáu tháng rồi." Nguyễn Điềm Điềm co người trên sô pha, giọng nói dịu dàng, "Bụng em có phải rất lớn không?"Lục Chấp "Ừ" một tiếng: "Buổi tối ngủ phải nằm nghiêng, gần đây cánh tay và bắp chân bắt đầu sưng lên, ăn không ngon ngủ không ngon, vất vả cho em rồi.""Không vất vả." Nguyễn Điềm Điềm cười, "Thật tốt, em cũng muốn nhanh chóng sinh cho cậu ấy một em bé."Lục Chấp: "... Lời này của em cũng đừng để ba mẹ nghe thấy."Nguyễn Điềm Điềm cười ha ha: "Trong nhà chỉ có một mình em, ba đi khảo sát, mẹ đi cùng ba.""Sau khi kết hôn, ba chúng ta bắt đầu đi khắp thế giới, mấy ngày hôm trước anh đón mẹ về nhà chăm sóc em." Lục Chấp nói, "Gần đây em luôn muốn ăn mơ chua*, không ai quản một mình em cũng có thể ăn một chậu nhỏ..."
------------Kỳ nghỉ hè của học sinh cuối cấp tương lai đã rút ngắn một nửa, thời tiết nóng nhất vào đầu tháng tám, mọi người bắt đầu quay lại trường học bù.Mắt thấy cũng sắp cuối tháng bảy, Nguyễn Điềm Điềm vùi đầu vào giữa một đống bài thi, đếm từng ngày chờ đến khai giảng.Cô đã gần một tháng không gặp Lục Chấp, gần đây đặc biệt nhớ cậu nhưng đến cả cuộc gọi cũng không được.Đáng tiếc Lục Chấp không ở Lâm Thành, cậu nói sẽ cùng Giang Trận chạy vận chuyển ở nơi khác, một ngày bận rộn cũng không có thời gian gọi điện thoại cho cô.Mặc dù Nguyễn Điềm Điềm thích gây rắc rối nhưng cô hiếm khi làm phiền Lục Chấp khi cậu bận công việc.Có đôi khi viết bài thi mệt mỏi, cô sẽ mở cửa sổ nhìn cảnh vật ngẩn ngơ một lúc, tự hỏi tại sao mình không có đầu óc bằng Lục Chấp, dù có chạy loanh quanh bên ngoài cả ngày không đọc sách, cậu vẫn có thể vào được top ba trong lớp.Nguyễn Điềm Điềm nâng má, bút trên tay gõ gõ đầu mình. Trách không được mọi người đều thích yêu đương, sau khi yêu đương lại thích dính lấy nhau. Nguyễn Điềm Điềm nghĩ đến Lục Chấp, muốn hôn muốn ôm, muốn ngửi vị trên người cậu."Aaa......"Cô duỗi dài cánh tay, tựa trán lên bàn.Trách không được ngày đó Lục Chấp muốn hôn cô, hóa ra là biết mình sắp ra ngoài, sẽ không thể gặp cô trong một thời gian dài.Nếu biết sớm hơn thì cô đã không chống cự hay từ chối. Không, cô không cưỡng lại được sự cám dỗ. Chẳng qua cô chỉ muốn cậu... được nghỉ ngơi.Nguyễn Điềm Điềm ôm đầu mình, vành tai nhuốm đỏ, dậm chân một cái.Đồ lưu manh thối.Cuối tháng bảy, cách ngày khai giảng còn có một tuần, Nguyễn Điềm Điềm có rất nhiều câu hỏi không biết đang chờ để hỏi Lục Chấp.Cậu ở bên ngoài cũng gần hơn một tháng, thế nào cũng phải trở về.Nguyễn Điềm Điềm hưng phấn gửi tin nhắn cho Lục Chấp, hồi lâu không thấy trả lời, cô gọi lại nhưng bị đầu bên kia tắt máy. Trong điện thoại thanh âm phụ nữ lạnh lùng truyền qua, Nguyễn Điềm Điềm cúp điện thoại, dự định buổi tối sẽ gọi lại cho cậu.Chẳng qua trời còn chưa tối, buổi chiều điện thoại của lão Lục đã gọi tới trước."Hôm nay đứa bé đã cử động trong bụng." Trong giọng nói Lục Chấp không giấu được vui vẻ, "Thằng bé còn đạp em."Nguyễn Điềm Điềm sờ sờ bụng mình, cũng mỉm cười lên theo: "Đứa bé còn có thể đạp người sao..."
"Có chứ, em còn kêu một tiếng, làm anh sợ không nhẹ." Lục Chấp cười nói."Đã hơn sáu tháng rồi." Nguyễn Điềm Điềm co người trên sô pha, giọng nói dịu dàng, "Bụng em có phải rất lớn không?"Lục Chấp "Ừ" một tiếng: "Buổi tối ngủ phải nằm nghiêng, gần đây cánh tay và bắp chân bắt đầu sưng lên, ăn không ngon ngủ không ngon, vất vả cho em rồi.""Không vất vả." Nguyễn Điềm Điềm cười, "Thật tốt, em cũng muốn nhanh chóng sinh cho cậu ấy một em bé."Lục Chấp: "... Lời này của em cũng đừng để ba mẹ nghe thấy."Nguyễn Điềm Điềm cười ha ha: "Trong nhà chỉ có một mình em, ba đi khảo sát, mẹ đi cùng ba.""Sau khi kết hôn, ba chúng ta bắt đầu đi khắp thế giới, mấy ngày hôm trước anh đón mẹ về nhà chăm sóc em." Lục Chấp nói, "Gần đây em luôn muốn ăn mơ chua*, không ai quản một mình em cũng có thể ăn một chậu nhỏ..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me