TruyenFull.Me

Ngon Tinh Gi Chu Chi Co Tren Mang Thoi

Chương 3:

Tôi không rõ lúc ấy Kha Tiễn nghĩ gì, hoặc có lẽ cậu ấy không hề quan tâm tới lời nói ngu ngốc của tôi. Kha Tiễn chỉ nhìn tôi chốc lát rồi quay bước đi tiếp. Cũng khá ngạc nhiên là cậu ấy lại trò chuyện với tôi:

- Cậu được điểm tuyệt đối Anh ngữ đầu vào.

Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, tôi ngỡ mình nghe nhầm, chỉ đáp một câu:

- Đúng rồi, Anh ngữ là môn mà tớ thích.

- Vậy mà cậu lại chọn chuyên Lý. Tớ cứ nghĩ ai chuyên Lý cũng thích môn học đó nên mới đăng kí chuyên như tớ.

Chà, cậu ấy chia sẻ câu chuyện của mình tự nhiên đến lạ. Tôi bước lên đi song song với cậu ấy, thành thật đáp lời:

- Gia đình tớ kinh doanh một công ty điện tử nhỏ, tớ muốn học để mong sau này có thể phụ giúp gia đình.

- Công ty nhà cậu tên gì vậy, sau này tốt nghiệp tớ có thể vào thực tập không?

Kha Tiễn quay sang nhìn tôi cười. Tôi có thể nhìn thấy hàm răng đều không tì vết của cậu ấy. Hóa ra cậu ấy cũng biết đùa.

- Công ty ba tớ chỉ nhận sinh viên khoa kĩ thuật máy tính của Hereck thôi.

- Vậy sao, tớ cũng thích ngành đó.

Cuộc trò chuyện diễn ra tự nhiên hơn tôi nghĩ. Thoáng chút đã đến bế xe buýt, chuyến 11 của tôi đến trước. Tôi khẽ gật đầu tạm biệt người bạn mới quen.

Đêm ấy tôi ngủ ngon, mà tôi không hề biết người bạn ấy sẽ để lại dấu ấn lớn như thế nào trong cuộc đời của mình.

___

Quay lại thực tại, gia đình tôi đã không còn kinh doanh thiết bị điện tử. Ba tôi 2 năm trước đã chuyển hướng sang khai thác dầu khí. Quy mô doanh nghiệp mở rộng ra thị trường quốc tế. Thú thật, ba tôi cũng thật khéo làm ăn. Gia đình tôi đã có điều kiện chuyển đến khu phức hợp biệt thự dành cho giới nhà giàu. Đồng nghĩa với việc tôi càng phải cố gắng hơn sao cho xứng với cái danh thiên kim gì đó.

Có tiếng nói nhất phải kể đến ở đây là tập đoàn Lâm thị với khối tài sản nghìn tỷ. Chủ tịch Lâm Quy một tay thâu tóm toàn bộ mạng lưới tài chính các công ty trong và một số công ty nước ngoài.

Trùng hợp công ty ba tôi và Lâm thị đang có hợp đồng hợp tác chuẩn bị kí kết. Gần đây lão Lâm Quy muốn tổ chức một buổi đấu giá từ thiện quy mô lớn. Là cộng tác tương lai của Lâm thị, ba tôi đương nhiên có vé tham gia.

Tôi xem qua danh sách vật phẩm đấu giá một lượt, toàn là 'Bình sứ thời Tiền Lê', hay 'Thi phẩm thất lạc còn sót lại của Nguyễn Trãi',... Tôi cũng có đôi chút hứng thú với lịch sử, nhưng chưa đến mức thích sưu tầm chúng. Chợt mắt tôi dừng ở mấy chữ 'Vòng kim cương hồng của hoàng hậu Marie Antoinette'. Tôi thật sự thắc mắc trang sức của vị hoàng hậu nổi danh khắp lịch sử châu Âu này đẹp đến mức nào. Tôi hỏi ba liệu tôi có thể có một vé tham gia buổi tối đấu giá hôm ấy không. Thấy tôi hiếm khi để tâm đến những chuyện kinh doanh của gia đình, ba tôi sảng khoái đồng ý.

Ngày diễn ra buổi đấu giá đã đến, tôi chọn cho mình một mẫu váy dạ hội thiết kế riêng theo yêu cầu đến từ nhà mốt Ralph Lauren. Chiếc đầm trễ vai màu hồng phớt với đường may tinh tế ôm trọn lấy cơ thể nhưng không kém phần trẻ trung và kín đáo, kết hợp cùng chiếc túi nhỏ nhắn hiệu Versace. Tôi bước xuống từ chiếc Maybach đen tuyền ba tôi tặng nhân dịp sinh nhật 18 tuổi. Khi ba tôi hỏi tôi muốn chiếc xe nào tôi đã không ngần ngại mà trả lời là Maybach, bởi các nam chính truyện ngôn tình khá ưa loại xe này. Tôi cam ơn chú tài xế và nhắc chú tìm chỗ đậu xe gần đó đợi tôi tan tiệc.

Tôi vừa quay gót bước vào sảnh khách sạn thì chợt nhận rachieesxcs xế hộp đi ngay sau tôi cũng là Maybach. Tôi cố nán lại xem liệu người đi ra từ chiếc xe ấy liệu có phải chàng chủ tịch trẻ tuổi như trong truyện ngôn tình hay không. Tôi chưa kịp nhìn thì đã nghe có người chào hỏi:

- Tiểu thư Trịnh Minh Thi.

Tôi lập tức thu lại bộ dáng hóng hớt, quan sát người đàn ông trước mặt. Ngũ quan của hắn có thể coi là một món quà tuyệt diệu của đất trời, so với Kha Tiễn chỉ có hơn chứ không có kém. Đôi mắt sắc lẹm như trông thấu cả tâm can vạn vật. Khí thế âm trầm như muốn áp chế người đối diện. Tất cả tạo nên một lớp sương mù bao bọc quanh người đàn ông ấy, khiến người ta quên đi rằng khuôn mặt hắn xuất sắc đến cỡ nào.

Tôi không phải người trên thương trường. Tôi không sợ ánh mắt của hắn. Nhung cái nhìn của hắn khiến tôi không thoải mái. Tôi lảng tránh ánh mắt ấy bằng cách hướng thẳng mắt đến chiếc khuy cài áo hình hoa tam giác mạch trên ngực trái. Cơ thể vạm vỡ săn chắc đến độ những lớp áo đắt tieegn cũng không thể che dấu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn khớp với mô tả. Đó là Lâm Kính, cháu trai độc tôn của lão Lâm Quy.

Nhìn cơ thể hắn khiến tôi còn ngượng ngịu hơn so với việc nhìn vào mắt hắn. Tôi ngửa mặt lên nhìn hắn, nở nụ cười xã giao khẽ gật đầu

- Lâm tổng.

- Tôi đã nghe Trịnh tổng báo về sự có mặt của tiểu thư, thật vinh hạnh cho Lâm thị cho chúng tôi quá. Tiểu thư hình như chưa có bạn đồng hành, có phiền không nếu tiểu thư cho phép tôi được hộ tống cô trong buổi tối hôm nay?

Nói rồi Lâm Kính hướng khuỷu tay về phía tôi.

Tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra mình nên từ chối một cách khôn ngoan. Tôi không muốn trở thành kẻ thù của các cô gái ở đây.

- Cảm ơn ý tốt của Lâm tổng, Lâm tổng hôm nay là chủ nhà, tôi độc chiếm chủ nhà có vẻ không hay lắm. Để tôi tự nhiên xem qua một chút là được rồi.

Lâm Kính cũng không đôi co thêm. Hắn nhếch khóe miệng, cười như không cười, lịch sự giữ lễ ra hiệu tôi cứ tự nhiên.

Tôi đi quanh tìm chút gì đó bỏ vào bụng. Tôi nhận ra những tình tiết trong truyện ngôn tình chỉ là lừa gạt. Thường những bữa tiệc như này là nơi cho các cô gái đấu khẩu, bày mưu kế hãm hại nhau. Nhưng buổi tiệc vẫn diễn ra yên bình từ đầu tới cuối.

Phiên đấu giá bắt đầu.

Tôi kéo vạt váy, cầm chiếc túi xách ngồi vào vị trí đã được chuẩn bị sẵn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me