Chương 1.3: Móc Bướm, Bú Le
Cái lồn đã sinh nở 1 lần lại đói khát, cao trào dưới môi lưỡi Thái TửKhánh Dương mím môi, đôi mắt ánh nước. Hắn cố nhịn không hỏi tiếp, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được gặng hỏi:“Điện hạ.. sao ngài không bao giờ nói? Không bao giờ trả lời thiếp... Thiếp thấy ngài đi... Ngài có còn—” Chưa kịp nói hết câu, bàn tay rắn rỏi đã trượt xuống hạ thân hắn, vén lớp quần mỏng, áp lòng bàn tay lên nơi ẩm ướt từ lâu. “Đừng nói nữa.” – Giọng người trầm đục, hơi thở sát bên tai. – “Nơi này mềm thế này rồi còn ghen gì nữa?” Ngón tay chàng bắt đầu xoa nhẹ, đầu ngón tay vờn qua hột le như ru tình, khiến câu hỏi trong lòng Dương tiêu tan thành từng tiếng thở dốc ngắt quãng. “Điện hạ... đừng…” – Dương rên khẽ, nhưng cặp chân lại vô thức mở rộng, đón lấy từng chuyển động vuốt ve ngày càng đậm nhịp.Cái hột le hư hỏng ấy sưng lòi ra, Dương vô thức dướn người lên dí cái lồn đĩ đượi vào tay người thương, đòi hỏi được nhiều hơn. Thái tử tiếp tục vờn nhẹ rồi day mạnh hơn, đầu ngón tay hết trêu đùa hột le lại trượt xuống đút từng ngón tay vào tâm lồn day nghiến điểm G, như muốn nghiền nát những hoài nghi yếu ớt còn sót lại trong lòng Dương. “Kìa, Ngài, …. Ngài không được lơ thiếp, ơ rrr…” Chát, chát, Thái Tử đột ngột tát mạnh vào con cặc nhỏ đang run rẩy cương lên của Khánh Dương. “Đã là mẹ trẻ con rồi mà còn ghen tuông, hư, phải phạt. Từng cú tát giáng xuống, Dương mờ mắt vừa đau vừa sướng. “Em là Ngự Thai, là người của ta. Được ta đụ là thiên mệnh, còn muốn than gì?” “Thiếp… Thiếp chừa rồi” – Dương nấc khẽ, hai tay run rẩy ôm lấy cổ người – “Thiếp muốn… ngài liếm... như trước kia…”Tề Uyên khẽ cười trong cổ họng — liếm môi đầy ám muội — rồi rướn người xuống giữa hai đùi non đang mở rộng. Ánh mắt chàng lướt qua vùng bụng dưới trắng mịn, dừng lại nơi lỗ bướm dâm đang chảy nước như chờ đợi từ lâu. Dương đỏ mặt quay đi, nhưng cơ thể lại dâng lên nghẹn ngào.“Xấu hổ gì chứ?” – Thái tử khẽ hỏi, hơi thở phả lên đùi trong – “Chỗ này từng đón rồng giống, từng sinh con cho ta. Nay lại ướt nhẹp thế này... vì nhớ ta sao?”Dương rên khẽ:“Thiếp... không biết nữa... chỉ là... mỗi khi nghĩ đến ngài... thiếp lại thấy ướt, thấy nóng, thấy... thèm.”Chát, Thái tử lại tát thêm 1 cái thẳng vào hột le. “LÀ THÈM ĐỤ!” Một tay chàng tách nhẹ hai mép thịt non, môi áp xuống như rót rượu ngọc. Đầu lưỡi chàng chạm nhẹ vào hột le, móc nó ra khỏi mũ âm vật, nhẹ nhàng xoay tròn, rồi day miết từng đợt. Dương bật khóc.“A... thiếp chịu không nổi... sao ngài lại... mút nơi ấy... như uống sữa vậy...”“Ở đây là hột le, nơi nhạy cảm nhất của ngươi. Thấy không? Vừa chạm đã ướt nhẹp, đã co giật thèm được bú tinh rồi...”Thái tử càng liếm sâu hơn, đôi tay giữ chặt đùi hắn. Đầu lưỡi khi mềm mại ve vuốt, khi ấn sâu vào day nghiến điểm G, như muốn moi lấy tất cả khoái lạc bị dồn nén suốt ba tháng. Điểm G của Dương rất nông, mà cái lưỡi quái ác cứ day móc vào miết. Dương gào khẽ, chân kẹp lấy vai chàng như sắp vỡ tan.“Thiếp sướng quá... chỗ ấy tê dại rồi... đừng liếm nữa... thiếp sắp...”Cơ thể Dương cong lên, ngực rung động, bụng dưới co thắt mạnh. Một dòng khoái cảm lan khắp người như sấm sét vỡ òa trong đêm xuân, dâm thuỷ phun toé lên mặt rồng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me