Ngu Thai Np Song Tinh Mpreg
1 tuần liền đc nhồi tinh mà k cấn thai, Nhã quỳ xuống xin thai khí của Khiêm... Sương vắt qua rèm lụa, vầng trăng bạc soi khẽ qua màn trúc. Trong viện nhỏ, đèn dầu thơm thắp ba ngọn, ánh lửa phấp phới lung linh như cánh bướm. Trà hoa lài ủ trong ấm ngọc, mùi hương nhè nhẹ quyện cùng gió đêm.Nhã vận áo dài màu khói lam, tóc bới cao, cài trâm ngọc loan. Dù mòn mỏi thất vọng, dáng đứng vẫn ngay ngắn, ánh mắt vẫn như cũ: nhu thuận, đoan chính, dịu dàng. Chỉ khi nghe tiếng bước chân quen thuộc vang trước sân, đôi mắt ấy mới hơi chao nghiêng, ánh sáng long lanh khẽ rút về trong con ngươi.“Điện hạ… Khiêm đệ… mời hai người vào.”Thái tử Tề Uyên, vận thường y tím sẫm, bước dến. Gương mặt tuấn lãng không giấu vẻ mỏi mệt — cung vụ chất chồng, lao lực cả tuần không làm Nhã đậu thai, lại thấp thỏm sợ Nhã nghĩ quẩn. Tề Uyên nâng tay đỡ Khiêm, cẩn thận bước từng bậc đá. Bụng bầu hơn tám tháng đã tròn lẳn, hằn dưới lớp vải như vầng trăng rằm. Ánh đèn rọi vào vết ấn trên rốn, mờ mờ ánh lên như được tẩm Long khí. Đợi cả hai người ngồi xuống, Nhã vồn vã rót trà, dâng bằng hai tay:“Trà sen đầu vụ, thiếp tự tay ủ. Thỉnh điện hạ và Khiêm đệ nếm thử một chén… để giải mỏi cung vụ, tiêu trệ thai kỳ.”Khiêm mỉm cười, đỡ lấy tách: “Tạ ơn Nhã ca ca. Mấy tháng qua bụng này thèm đắng, uống trà ngọt mãi thấy lưỡi trơ.” Thái tử bật cười khẽ, nâng chén: “Mấy hôm nay Khiêm nghén kỳ cục, hôm qua còn bắt trẫm lấy nước bưởi giã sống.”“Thái tử còn bôi lên cổ thiếp, bảo để ngửi cho mát,” Khiêm liếc mắt, khóe môi cong nhẹ, “thiếp chẳng biết nên khóc hay cười.”Tiếng cười nhẹ lan như sóng mặt trà. Nhã cũng cười, tay rót thêm, mắt không rời vết ấn sáng trên bụng Khiêm. Một thoáng... giọng hạ dần, ánh nhìn như sương chiều trĩu nặng.“Đệ dạo này… thai khí thuận hòa. Thái tử hẳn cũng an lòng. Thiếp có đôi vòng tay khảm hồng ngọc, được thỉnh từ miếu Thái Bình… nghe nói gia hộ sinh sản, bình an con đầu. Mong đệ nhận lấy, thay thiếp chúc mừng.” Khiêm thoáng khựng, rồi chầm chậm đưa tay nhận vòng. “Thiếp… cảm tạ.”“Đệ đừng nói cảm tạ,” Nhã khẽ cười, nhưng mắt đã đỏ hoe. “Là thiếp… thiếp thật lòng chúc phúc.”Gió đêm đẩy rèm bay nhẹ. Căn phòng nhỏ bỗng lặng đi một nhịp.Nhã đột ngột buông chén, tay run lên, rồi không báo trước... quỳ xuống. Đầu gối chạm nền đá mát lạnh. Hai tay run rẩy, chầm chậm bấu lấy mép áo Khiêm.“… Đệ… thiếp… xin đệ…”Khiêm sững người, chưa kịp phản ứng, Thái tử đã bước tới nửa bước đỡ Nhã, giọng trầm xuống:“Nhã?”Nhã không hất Thái tử ra, vai run khẽ:“Thiếp... biết mình không còn gì để khoe với người. Không bụng, không sáng, không ấn... chỉ có một thân thể vô dụng.”“Nhưng thiếp… nghe các cung tì già nói... thai khí lành, nếu kẻ chưa mang thai được nằm dưới… dưới kẻ đang mang, nghe một lần... một lần hai người...”Nhã nghẹn lại, nhưng vẫn siết lấy tay áo Khiêm, đầu cúi sát hơn nữa:“Xin đệ, xin điện hạ… cho thiếp... được nằm dưới đất... cạnh giường... nghe hai người ân ái một lần…” “Chỉ cần một lần thôi… chỉ cần được ngửi thai khí đó, nghe tiếng đó… biết đâu… biết đâu sau này thiếp cũng... cũng có thể có một chút gì trong bụng mình...”Khiêm chết lặng. Đôi mắt đặt trên Nhã lúc này chẳng phải khinh thường cũng chẳng là thương hại, mà là một cơn sóng xoáy dị thường nơi đáy lòng — vừa kinh ngạc, vừa đau, vừa… kiêu hãnh. Cảm giác được một kẻ từng là kế mẫu, là bạch nguyệt quang của chồng mình, giờ đây khóc lóc cầu xin được nghe mình bị đụ… là thứ gì đó khiến Khiêm rạo rực. Thái tử quẫn bách thực sự, một tuần thụ thai không thành hẳn đã dồn nén Nhã đến mức loạn trí. “Đủ rồi, Nhã,” giọng Tề Uyên như vỡ ra trong nỗi thương tâm kìm nén. “Ta sống bao nhiêu năm nay chưa từng nghe lời đồn vô lý như vậy, ta sẽ điều tra và nghiêm phạt bọn hạ nhân này, dám hồ ngôn loạn ngữ mê hoặc thần trí em.” Nhã mặc kệ, khăng khăng bấu lấy vạt áo Khiêm. “Thiếp không còn mặt mũi nào... không có bụng, không có dấu ấn… Bị cả cung đàm tiếu như tấm vải rách… Thiếp không muốn sống nữa…”Giọng Nhã khản đặc, nhưng rót thẳng vào tai Khiêm như từng giọt máu tươi:“Thiếp không cần gì cả. Chỉ cầu một lần… một lần được nghe người...với điện hạ. Để cái thứ... thứ thai khí đó... đọng trong da thiếp, lắng trong bụng thiếp. Biết đâu... biết đâu...”Câu cuối cùng nhỏ như tiếng gió, rồi Nhã rướn người định dập đầu xuống đất. Khiêm luống cuống, định cúi xuống đỡ mà bụng to vượt mặt không cúi xuống đỡ nổi, đành vội hét lên: “Đệ đồng ý, đồng ý mà. Đừng quỳ... Nhã, ta không chịu nổi nhìn ca như vậy.”Bàn tay Khiêm run nắm lấy bàn tay Nhã, cảm nhận rõ ràng da lạnh như nước đêm.“Không cần nằm dưới đất… Đêm mai… đệ sẽ cho người kê giường nhỏ cạnh giường lớn. Mong thai khí thật sự linh ứng… để ca ca cũng có tin vui.”Nhã ngẩng đầu lên, mắt lệ tràn đầy:“Hức ức… Ca ca cảm ơn đệ nhiều lắm”Thái tử nhìn hai người tự biên tự diễn mà cạn lời, hai tay siết chặt sau lưng áo. Chàng thở dài: “Ý em đã quyết, ta cản cũng không được. Nếu Khiêm đã bằng lòng... thì tối mai, tại phòng Khiêm….”Nhã vừa khóc vừa cười, chắp tay cúi thật sâu:“Tạ ơn điện hạ, tạ ơn Khiêm… thiếp sẽ không kêu, không động... chỉ xin nằm dưới, hứng thai khí một lần…”~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Truyện nhìu lượt đọc mà ít vote, k comment nào. Mị buồn k có cảm xúc ra chương mới. Mọi người đọc truyện nứng thì vote sao và comment cảm nghĩ cho mình có động lực múa 7749 kiểu abcxyz nha 😘
Truyện nhìu lượt đọc mà ít vote, k comment nào. Mị buồn k có cảm xúc ra chương mới. Mọi người đọc truyện nứng thì vote sao và comment cảm nghĩ cho mình có động lực múa 7749 kiểu abcxyz nha 😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me