TruyenFull.Me

Ngược Sáng

Chương 18

Tuthanhvy

Nhất Bác đưa tiểu Nguyệt thẳng tới bệnh viện của Thịnh Thẩm Văn, ông sau khi nhận điện thoại của cậu cũng đã đợi sẵn ở cửa bệnh viện, lấy xe đến liện vội vàng đưa người đi cấp cứu. Mà Tiêu Chiến cũng đã tới ngay phía sau, đây là bệnh viện gần nhất đưa người tới đây là chuyện bình thường, cậu không quan tâm đến người khác, nhanh chóng theo sát bác sĩ cấp cứu.

"Nhất Bác, em có thể nghe anh giải thích được không?"

Tiêu Chiến sau khi sắp xếp đưa Tần Nhiệm vào phòng phẫu thuật, quay ra thì thấy Nhất Bác cũng đang đợi ở ngoài phòng cấp cứu gần đó liền tiến lại lên tiếng. Vừa nghe được giọng nói của anh, gương mặt cậu vốn đã cắt không ra máu giờ lại càng thêm căm phẫn, ánh mắt không chút vương tình gằn từng chữ

"Tiêu tổng, cảm phiền anh cách xa căn phòng này"

"Xin lỗi, lúc đó anh thật sự không biết mọi chuyện lại mất khống chế như vậy. Hơn nữa chẳng lẽ em thực sự kết hôn cô gái tên tiểu Nguyệt này sao?"

Tiêu Chiến ra sức giải thích, nào là tình huống bắt buộc, nào là vô tình, yêu thương thật lòng nhưng tất cả những lời nói ấy không có một lời nào có thể lọt vào tai của người mới lúc nãy nhận được tin vị hôn thê của mình đang nguy kịch. Ngược lại càng khiến người ta kích động hơn

"Nếu không thì sao, anh thấy tôi nên kết hôn với anh sao? Ở bên người chỉ xem mình như một cái bàn đạp sao?"

Tiêu Chiến đang định nói gì đó thì bị tiếng bác sĩ cắt ngang

"Ai là người nhà của bênh nhân Tần Nhiệm"

"Là tôi" Tiêu Chiến quay người trở lại phòng cấp cứu của Tần Nhiệm, mạng của cậu ta lớn thật, vậy mà vẫn sống, chỉ cần theo dõi và hồi phục là được. Quay lại nhìn ánh đèn chớp nháy trước mắt mình tim Nhất Bác khẽ thắt lại, cảm giác tự trách lại dâng lên, nếu không vì cứu cậu cô ấy cũng không thành ra như vậy.

Thời gian cứ vậy âm thầm trôi đi, ngoại thành tại một căn biệt thự trên ngọn đồi. Tống Y Lễ khẽ cau mày, ánh mắt trở nên hung ác, đám người hầu vệ sĩ trong nhà đều đang quỳ trước mặt cô ta.

"Người đâu rồi?" Giọng Tống Y Lễ vang lên làm đám người kia lạnh run không dám ho he nửa lời.

"Nói, câm hết rồi sao?"

"Đại tiểu thư, sáng hôm nay tôi lên dọn phòng đã không thấy cô ấy rồi ạ" Một cô hầu nữ lấy hết can đảm lên tiếng.

"Không biết gọi báo sao?" Tống Y Lễ nổi điên thẳng tay ném lọ hoa trên bàn về phía cô hầu đó, làm cô gái đó giật mình sợ hãi liền giải thích

"Là...là Phương tiểu thư không cho chúng tôi nói ạ"

"Cút hết đi tìm người cho tôi" Tống Y Lễ một mình đi lên căn phòng ở lầu hai miệng tự nhẩm 'Tiểu Nguyệt, tên mới cũng rất hay"

Suy cho cùng sau vụ việc rối reng lần này ai cũng chịu thiệt riêng Vương Hạo Hiên thì không, hắn đi Tống Kế Dương về biệt thự riêng. Dùng ràng buộc sinh lý trói người ở cạnh mình.

"Tống Kế Dương, em trốn giỏi thật đấy. Tôi tìm em tới mức lật từng tấc đất vẫn không được "

"Tống gia có khu riêng tất nhiên người của anh không thể biết được" Tống Kế Dương bĩu môi giải thích, cái con người điên kia lúc nãy vừa doạ bản thân một phen kia tốt nhất vẫn là không nên kích động làm gì. Lúc nãy Tống Kế Dương muốn rời đi liền bị Vương Hạo Hiên bí quá hoá liều giữ lại nhét vào tay một khẩu súng rồi kề lên trán ép cậu bóp cò làm cậu sợ chết khiếp đành phải thoả thuận ở lại trước.

"Tống Y Lễ nhốt em sao?" Không biết có phải não hắn bị hỏng hay không mà có thể hỏi ra loại câu hỏi này.

"Anh bị úng não sao, chị ấy không nhốt tôi, chị ấy nhốt người khác" Giọng Tống Kế Dương từ cáu giận rồi lại nhỏ dần lại nhưng Vương Hạo Hiên vẫn nghe được trọn vẹn câu nói ấy liền tò mò hỏi lại.

"Nhốt ai?"

"Không biết, tôi muốn đi ngủ" Tống Kế Dương lảng tránh đẩy người ra nằm xuống giường, hắn cũng rất biết điều không gặm hỏi thêm gì nhưng cũng đoán được câu trả lời là gì, liền ngoan ngoãn lên giường ôm người tình ngủ.

Ánh đèn cấp cứu vụt tắt, Thịnh Thẩm Văn bước ra từ phòng phẫu thuật ánh mắt có chút thất thần, gương mặt thoáng chút mệt mỏi căng thẳng, lại mang theo cảm giác buồn đau mà cất giọng.

"Lần này ba đã cố gắng hết sức..."



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me