Nguoi Con Gai Cua Tien Kiep Nu Hoang Ai Cap
Đã bao lâu rồi ta chưa gặp nàng ? Đã bao lâu rồi ta chưa được nhìn thấy mái tóc vàng óng như ánh mặt trời ? Bao lâu rồi ta chưa nhìn lại đôi mắt xanh thẵm như biển cả luôn nhìn ta bằng tất cả sự yêu thương ? Đã 6 năm rồi ta chưa được gặp lại nàng Carol, người con gái sông Nile mà ta dành cả đời này để yêu thương và bảo vệ... Nhưng ta ko còn hi vọng gì nữa rồi Carol ơi ! Đứa con gái mà chúng ta yêu thương... nó đã mãi mãi rời xa cha mẹ nó rồi...
___________________________________Thượng Ai Cập nơi phồn thịnh nhất đất nước của những Kim Tự Tháp hùng vĩ đứng vững qua ngàn năm..." Mẹ ơi nơi đây náo nhiệt quá " - Giọng 1 đứa nhỏ trong trẻo cất lên." Thích ko ? " - Thanh âm dịu dàng của người phụ nữ vang lên." Thích chứ ! " " Vậy khi nào mẹ có thời gian thì mẹ sẽ dẫn con đi được chứ ? " - Cô gái ấy vừa nói vừa chỉnh lại khăn che mặt cho con mình.Và 2 mẹ con đang cười nói vui vẻ và đi dạo phố nãy giờ ko ai khác chính là Carol và Menefer !Suốt ngày bị nhốt trong cung và ko có ai chơi nên Menefer đâm ra chán nản và thế là bất cứ khi nào có cơ hội cô bé sẽ tẩu thoát ! Y hệt như Menfuisu ngày nhỏ vậy.Vậy là dù muốn dù ko thì Carol vẫn phải đưa Menefer ra ngoài ! Cô ko muốn phải cả ngày chạy theo nó đâu.Mà nói ko chừng Carol đây cũng là lén trốn đi ! Dễ gì Unasu và mọi người cho cô ra ngoài huống chi là Menefer vì vậy 2 mẹ con đành dắt tay nhau trốn ra ngoài.Nhớ lại hồi đó cô cũng mấy lần trốn Menfuisu đi chơi, làm anh ta nổi trận lôi đình và hậu quả bị cấm cung mấy tháng. Cô đã năn nỉ gãy lưỡi Menfuisu mới cho cô đi ra ngoài 1 chút ! Những hồi ức đẹp khi còn ở bên Menfuisu, lòng cô lại chua xót, đau đớn khó tả ! Chừng nào cô mới được đoàn tụ với anh và các con đây ?" Mẹ ơi ! "Giọng nói non nớt, ngây thơ của Menefer như kéo Carol ra khỏi mớ hồi ức đẹp đẽ, quay về với thực tại đau khổ." Sao vậy con ? " - Carol cúi xuống hỏi con bé." Mình kiếm cái gì ăn đi mẹ ! Con đói quá ! " " Vậy con gái mẹ muốn ăn gì nào ? Nhưng mẹ nói trước là đồ ăn ở ngoài này ko bằng trong cung vì vậy con ko được kén chọn đó ! "" Dạ "Carol kéo tay Menefer đi tới những chỗ quầy ăn, bánh ngọt, trái cây... làm hại cô bé no căng bụng. Tuy là ăn sơn hào hảo vị ở trong cung nhưng Menefer ko hề kén chọn hay đòi hỏi thức ăn ngon hơn, ngược lại còn thấy thích nữa." No quá mẹ ơi ! " - Cô bé vừa nói vừa lấy tay xoa cái bụng đang căng lên của mình.Carol chỉ mỉm cười nhìn cô công chúa nhỏ của mình, đôi mắt xanh ko còn lạnh lùng hay uy nghiêm nữa mà nó ánh lên vẻ dịu dàng và đầy thương yêu của người mẹ dành cho đứa con của mình ! Phải chăng chỉ có tình yêu thương mới khiến con người ta yếu đuối nhưng có những lúc nó giúp ta mạnh mẽ đến kì lạ ? Rồi bỗng Menefer lại kéo tay của Carol đi nữa nhưng lần này cô bé lại dẫn Carol đến nơi sức quen thuộc và đầy kí ức buồn vui ở đó, nơi mà dường như định mệnh đã đưa đẩy cô đến với thế giới cổ đại này ! Nơi đó chính là dòng sông Nile huyền thoại.Bao nhiêu kỉ niệm cả đau khổ lẫn hạnh phúc điều là do con sông này gây ra cho cô nhưng cô ko hề ghét nó mà ngược lại cô rất yêu quý dòng sông này ! Có phải vì nó đã khiến cô gặp được Menfuisu hay ko ? Nếu vậy câu trả lời chắc hẳn là " có ".Carol cứ nhìn chăm chăm vào dòng sông và bàn tay ngày 1 siết chặt Menefer hơn như cô bé chính là niềm hi vọng cuối cùng mà cô có thể giữ lại ! Hơi bất ngờ vì mẹ cứ nắm chặt tay mình, Menefer ngước đôi mắt trong veo, ngây thơ mà nhìn Carol, Carol cứ đứng sững ở đó, bàn tay vẫn siết chặt tay con gái mình, đôi mắt xanh như có 1 màn sương mờ ảo che đi mọi cảm xúc của cô, đang xa xăm mà nhìn dòng nước xanh dịu dàng đang chảy kia..." Mẹ ơi ! " - Menefer khẽ gọi.Nghe thấy tiếng gọi của con bé mà cô như tỉnh khỏi giấc mộng mang tên quá khứ kia." Có chuyện gì sao con ? "Menefer chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.Thấy con bé ko trả lời cô chỉ thở dài và nói :" Về thôi con ! "Menefer lại lắc đầu nhưng con bé đã lên tiếng :" Con chưa bao giờ nhìn thấy sông Nile nên mẹ có thể dẫn con đi vài vòng ngắm con sông này được ko ? "Cô rất muốn từ chối con bé nhưng khuôn mặt ngây thơ ánh lên nét chờ mong thì làm sao cô có thể làm con bé thất vọng được chứ ! Cô đành đồng ý :" Được thôi ! "Và rồi cô nắm tay con bé mà đi dọc theo bờ sông Nile, 2 thân ảnh 1 lớn, 1 nhỏ đang tiến về phía trước và họ sẽ ko ngờ rằng cuộc hội ngộ sau 6 năm dài đằng đẳng sắp diễn ra...--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ta xin lỗi vì đã bỏ bê truyện khá lâu nhưng ta hứa mỗi tuần sẽ ra 2 chap điều đặn chả dám chơi trò mất tích nữa đâu ! Thật ra ta biến mất như vậy là để đi nâng cao tay nghề viết văn của mình lên, ta thấy cũng tiến bộ đó chứ :))) ! Có rảnh thì ghé trang của ta mà đọc truyện nhé ? Có truyện về 12 chòm sao đấy nếu được thì ủng hộ ta nhé ? Có đôi lúc thấy chán nản mà muốn bỏ cuộc và xóa truyện nhưng liệu có ai nỡ mà kéo ta lại ko ? Ta sẽ có thêm động lực mà viết nếu như mọi người thật sự ủng hộ ta và truyện của ta...
___________________________________Thượng Ai Cập nơi phồn thịnh nhất đất nước của những Kim Tự Tháp hùng vĩ đứng vững qua ngàn năm..." Mẹ ơi nơi đây náo nhiệt quá " - Giọng 1 đứa nhỏ trong trẻo cất lên." Thích ko ? " - Thanh âm dịu dàng của người phụ nữ vang lên." Thích chứ ! " " Vậy khi nào mẹ có thời gian thì mẹ sẽ dẫn con đi được chứ ? " - Cô gái ấy vừa nói vừa chỉnh lại khăn che mặt cho con mình.Và 2 mẹ con đang cười nói vui vẻ và đi dạo phố nãy giờ ko ai khác chính là Carol và Menefer !Suốt ngày bị nhốt trong cung và ko có ai chơi nên Menefer đâm ra chán nản và thế là bất cứ khi nào có cơ hội cô bé sẽ tẩu thoát ! Y hệt như Menfuisu ngày nhỏ vậy.Vậy là dù muốn dù ko thì Carol vẫn phải đưa Menefer ra ngoài ! Cô ko muốn phải cả ngày chạy theo nó đâu.Mà nói ko chừng Carol đây cũng là lén trốn đi ! Dễ gì Unasu và mọi người cho cô ra ngoài huống chi là Menefer vì vậy 2 mẹ con đành dắt tay nhau trốn ra ngoài.Nhớ lại hồi đó cô cũng mấy lần trốn Menfuisu đi chơi, làm anh ta nổi trận lôi đình và hậu quả bị cấm cung mấy tháng. Cô đã năn nỉ gãy lưỡi Menfuisu mới cho cô đi ra ngoài 1 chút ! Những hồi ức đẹp khi còn ở bên Menfuisu, lòng cô lại chua xót, đau đớn khó tả ! Chừng nào cô mới được đoàn tụ với anh và các con đây ?" Mẹ ơi ! "Giọng nói non nớt, ngây thơ của Menefer như kéo Carol ra khỏi mớ hồi ức đẹp đẽ, quay về với thực tại đau khổ." Sao vậy con ? " - Carol cúi xuống hỏi con bé." Mình kiếm cái gì ăn đi mẹ ! Con đói quá ! " " Vậy con gái mẹ muốn ăn gì nào ? Nhưng mẹ nói trước là đồ ăn ở ngoài này ko bằng trong cung vì vậy con ko được kén chọn đó ! "" Dạ "Carol kéo tay Menefer đi tới những chỗ quầy ăn, bánh ngọt, trái cây... làm hại cô bé no căng bụng. Tuy là ăn sơn hào hảo vị ở trong cung nhưng Menefer ko hề kén chọn hay đòi hỏi thức ăn ngon hơn, ngược lại còn thấy thích nữa." No quá mẹ ơi ! " - Cô bé vừa nói vừa lấy tay xoa cái bụng đang căng lên của mình.Carol chỉ mỉm cười nhìn cô công chúa nhỏ của mình, đôi mắt xanh ko còn lạnh lùng hay uy nghiêm nữa mà nó ánh lên vẻ dịu dàng và đầy thương yêu của người mẹ dành cho đứa con của mình ! Phải chăng chỉ có tình yêu thương mới khiến con người ta yếu đuối nhưng có những lúc nó giúp ta mạnh mẽ đến kì lạ ? Rồi bỗng Menefer lại kéo tay của Carol đi nữa nhưng lần này cô bé lại dẫn Carol đến nơi sức quen thuộc và đầy kí ức buồn vui ở đó, nơi mà dường như định mệnh đã đưa đẩy cô đến với thế giới cổ đại này ! Nơi đó chính là dòng sông Nile huyền thoại.Bao nhiêu kỉ niệm cả đau khổ lẫn hạnh phúc điều là do con sông này gây ra cho cô nhưng cô ko hề ghét nó mà ngược lại cô rất yêu quý dòng sông này ! Có phải vì nó đã khiến cô gặp được Menfuisu hay ko ? Nếu vậy câu trả lời chắc hẳn là " có ".Carol cứ nhìn chăm chăm vào dòng sông và bàn tay ngày 1 siết chặt Menefer hơn như cô bé chính là niềm hi vọng cuối cùng mà cô có thể giữ lại ! Hơi bất ngờ vì mẹ cứ nắm chặt tay mình, Menefer ngước đôi mắt trong veo, ngây thơ mà nhìn Carol, Carol cứ đứng sững ở đó, bàn tay vẫn siết chặt tay con gái mình, đôi mắt xanh như có 1 màn sương mờ ảo che đi mọi cảm xúc của cô, đang xa xăm mà nhìn dòng nước xanh dịu dàng đang chảy kia..." Mẹ ơi ! " - Menefer khẽ gọi.Nghe thấy tiếng gọi của con bé mà cô như tỉnh khỏi giấc mộng mang tên quá khứ kia." Có chuyện gì sao con ? "Menefer chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời.Thấy con bé ko trả lời cô chỉ thở dài và nói :" Về thôi con ! "Menefer lại lắc đầu nhưng con bé đã lên tiếng :" Con chưa bao giờ nhìn thấy sông Nile nên mẹ có thể dẫn con đi vài vòng ngắm con sông này được ko ? "Cô rất muốn từ chối con bé nhưng khuôn mặt ngây thơ ánh lên nét chờ mong thì làm sao cô có thể làm con bé thất vọng được chứ ! Cô đành đồng ý :" Được thôi ! "Và rồi cô nắm tay con bé mà đi dọc theo bờ sông Nile, 2 thân ảnh 1 lớn, 1 nhỏ đang tiến về phía trước và họ sẽ ko ngờ rằng cuộc hội ngộ sau 6 năm dài đằng đẳng sắp diễn ra...--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ta xin lỗi vì đã bỏ bê truyện khá lâu nhưng ta hứa mỗi tuần sẽ ra 2 chap điều đặn chả dám chơi trò mất tích nữa đâu ! Thật ra ta biến mất như vậy là để đi nâng cao tay nghề viết văn của mình lên, ta thấy cũng tiến bộ đó chứ :))) ! Có rảnh thì ghé trang của ta mà đọc truyện nhé ? Có truyện về 12 chòm sao đấy nếu được thì ủng hộ ta nhé ? Có đôi lúc thấy chán nản mà muốn bỏ cuộc và xóa truyện nhưng liệu có ai nỡ mà kéo ta lại ko ? Ta sẽ có thêm động lực mà viết nếu như mọi người thật sự ủng hộ ta và truyện của ta...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me