TruyenFull.Me

Nguoi Con Muon Con Trai Khong Dam Edit

Ánh trăng chậm rãi lên đến giữa bầu trời, treo lơ lửng cao vút.

Tư thế của Thẩm Hoài vẫn không đổi, nhịp thở lên xuống đều đặn, nhưng đôi mắt đột nhiên mở ra không hề có dấu hiệu báo trước. Trong tầm mắt, a Nguyên được Quý Tiêu ôm hờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn xoe áp trên đầu vai cậu, tiện thể cũng nhét đôi chân mũm mĩm của mình vào lòng Quý Tiêu. Lông mày Quý Tiêu giãn ra, cơ thể hơi co lại, bày ra tư thế vô cùng bất an, đầy phòng bị.

Thẩm Hoài nâng một tay lên, gõ gõ vào mép giường, âm thanh khẽ khàng trong đêm tối quá mức yên tĩnh cũng nghe rất rõ ràng. Nhưng Quý Tiêu không cảm nhận được, a Nguyên thì càng ngủ say sưa không biết gì, Thẩm Hoài nhân cơ hội từ từ ngồi dậy. Ánh trăng rọi vào phòng qua lớp giấy cửa sổ, rơi rải rác xuống lưng và cổ chân Quý Tiêu, khiến thân hình mảnh khảnh của cậu càng hiện ra vẻ yếu ớt. Ánh mắt Thẩm Hoài lướt qua cổ chân mượt mà ấy, không kìm được ghé sát, nhẹ nhàng thổi một hơi. Quả nhiên như hắn nghĩ, ngón chân Quý Tiêu co lại, rồi cọ cọ trên tấm chiếu thô ráp.

Ngọn lửa trong ngực Thẩm Hoài chợt bùng lên, cháy lan đến bụng dưới, nơi đó diễu võ giương oai dựng đứng lên. Trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, cố kìm nén thêm một lúc. Sau đó mới chậm rãi đưa tay ra, ẵm a Nguyên từ bên cạnh Quý Tiêu sang.

A Nguyên bị Thẩm Hoài nhấc lên giữa không trung, đầu vô thức ngả sang một bên, cái miệng nhỏ xíu đỏ hồng hé mở, bộ dạng hoàn toàn không chút đề phòng. Thẩm Hoài dùng gối của mình ngăn trên giường, rồi nhẹ nhàng đặt a Nguyên vào phía trong, cuối cùng kéo một góc chăn mỏng đắp lên cái bụng nhấp nhô tròn vo như quả dưa hấu của nó. Xong hết mọi việc này, Thẩm Hoài khẽ thở phào một hơi. Giữa hắn và Quý Tiêu không còn ngăn trở nữa, khoảng cách chỉ cần giơ ngón tay là chạm được, nhịp thở của Quý Tiêu bình ổn, từng nhịp từng nhịp phả vào mặt hắn. Thẩm Hoài đưa tay ra, đặt đầu ngón tay lên đôi môi căng mọng của Quý Tiêu, cảm giác giống như chạm vào sự ấm áp của ngọc mỡ dê, lại giống như sự mong manh dễ vỡ của đậu hũ non mềm.

Đôi môi này, hắn từng ngậm trong miệng gặm nuốt bao nhiêu lần, nhưng xa cách hai năm, rốt cuộc đã trở nên lạ lẫm rồi. Ý đồ xấu xa của Thẩm Hoài lớn dần, chống đầu lên ghé qua liếm một cái lên môi Quý Tiêu.

Thẩm Hoài hung hăng véo đùi mình một cái, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng chí ít dùng cơn đau này để kéo lại cơn xúc động kêu gào muốn tiến thêm một bước của cơ thể mình.

Cũng đúng lúc này, Quý Tiêu chợt cử động, mắt cậu nhắm nghiền, nhưng tay mò mẫm sang bên phía Thẩm Hoài. Thẩm Hoài giật mình, trong lòng thầm kêu không ổn, lúc đang không biết làm sao để qua ải, thì Quý Tiêu đã túm lấy tay hắn.

Thẩm Hoài hoảng hốt, tưởng rằng sắp bị lộ tẩy, nhưng không ngờ Quý Tiêu mắt chẳng hề mở, kéo luôn cánh tay hắn ôm vào trong lòng.

Chắc là xem tay của Thẩm Hoài thành tay của a Nguyên.

Thẩm Hoài nghiêng đầu nhìn a Nguyên đang ngủ ngon lành bên cạnh một cái, thầm kêu một tiếng may mắn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Chân trời vừa xuất hiện những tia nắng yếu ớt, đầu ngón tay Quý Tiêu đặt trên ngực Thẩm Hoài khẽ động đậy. Thẩm Hoài vội vàng nhắm trở lại đôi mắt đang mở to, chỉ hé ra một khe nhỏ len lén quan sát động tác của Quý Tiêu.

Quý Tiêu quả nhiên từ từ tỉnh lại ngay sau đó. Cậu có chút ngơ ngác, chưa phản ứng kịp với tư thế mình tựa vào ngực Thẩm Hoài. Nhưng rất nhanh, cậu như bị thanh sắt nóng chạm vào tay, vội rụt người sang một bên, gần như nhảy dựng ra khỏi giường, mặt tràn đầy kinh hoàng nhìn chằm chằm Thẩm Hoài.

Mặc dù một loạt động tác này không nhỏ, nhưng Thẩm Hoài cũng chỉ làm bộ ngủ không yên xoay xoay đầu, lật người quay lưng về phía Quý Tiêu, che giấu gương mặt đang mím môi cười khỏi ánh mắt của Quý Tiêu.

Quý Tiêu vịn cột giường đứng dậy, cậu nhìn a Nguyên ngủ dang tay dang chân ở góc giường, lại nhìn Thẩm Hoài gần như giữ nguyên tư thế tối qua không xê dịch, trong lòng không khỏi thấy áy náy, chẳng lẽ là mình ngủ đến mức lăn vào lòng Thẩm Hoài hay sao?

Nghĩ đến khả năng này, Quý Tiêu không khỏi cảm thấy may mắn người tỉnh giấc trước là mình chứ không phải Thẩm Hoài, nếu không thì làm sao giải thích rõ ràng?

Mặt Quý Tiêu nóng bừng, chụp vội bộ quần áo thay vào rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Trong phòng còn lại một người ngủ say, một người giả vờ ngủ.

Tối hôm qua Thẩm Hoài cứ cách một lúc lại hôn một cái, nhân cơ hội lại sờ tay mấy lần, nói chung cả một đêm chẳng ngừng nghỉ, coi như ăn no đậu hũ. Quý Tiêu lại chẳng hay biết, ngược lại còn nghĩ rằng mình thất lễ. Đến lúc chuẩn bị bữa sáng xong, gọi một lớn một nhỏ dậy ăn, vẫn xấu hổ không thể nhìn thẳng Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài ngồi bên giường, vài nút áo trong chưa cài, cơ bắp của thân thể săn chắc thấp thoáng ẩn hiện trước mắt Quý Tiêu. Hắn ngây ngốc ngồi đó, nhìn Quý Tiêu mặc quần áo cho a Nguyên, nhìn chăm chú đến mức Quý Tiêu ngượng ngùng, Quý Tiêu lúc này mới dời tầm mắt khỏi vị trí dưới cổ hắn, chuyển sang nhìn cằm Thẩm Hoài, giọng điệu thiếu tự tin hỏi: "Tấn Hòa, tối, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Thẩm Hoài làm bộ làm tịch như con sói đuôi to, hắn ngáp một cái, lấp lửng nói: "Không ngon lắm, nửa đêm chẳng biết bị cái gì đè lên, mơ thấy ác mộng cả đêm."

"Có, có lẽ," Quý Tiêu không giỏi nói dối, chưa kể lúc này còn phải che giấu sự ngượng ngùng của mình mà cố tình bịa chuyện, nói chuyện trở nên gấp gáp, lắp ba lắp bắp, "A Nguyên ngủ không .... ngoan lắm, có thể là nó nửa đêm ..."

Nói đến đây, Quý Tiêu cúi đầu đối diện với đôi mắt trong veo của a Nguyên trong lòng cậu, đang ngước lên nhìn khi nghe thấy tên mình, nửa câu sau nghẹn lại trong cổ, thực sự không biết nói tiếp thế nào.

Bản thân đã thất lễ, lúc nói dối sao còn kéo cả a Nguyên vào.

Quý Tiêu tự cảm thấy xấu hổ, đầu sắp cúi đến mức không ngẩng lên nổi.

Mỹ nhân sáng sớm má đã ửng hồng, ngượng ngùng đứng trước mặt mình, Thẩm Hoài thở dài một hơi, trong lòng ngứa ngáy, thật sự không nỡ để Quý Tiêu khó xử thêm chút nào nữa, vì thế giải vây cho cậu: "Cũng chưachắc, ta quen ở bên ngoài rồi, giấc ngủ luôn không tốt, đến chỗ nào cũng thế, a Tiêu đừng để tâm."

Rõ ràng mình thất lễ với Tấn Hòa, vậy mà hắn còn tinh tế như thế, giải vây giúp mình, Quý Tiêu trong lòng cảm kích, càng thấy Thẩm Hoài thật sự chu đáo đáng tin cậy.

Chỉ có a Nguyên nép trong lòng Quý Tiêu, đôi mắt đen láy chớp chớp, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, khiến hắn thoáng chột dạ.

"Cha," a Nguyên bất ngờ giơ lên một ngón tay, chỉ thẳng vào Thẩm Hoài, nó vừa nói vừa ngoảnh đầu xoay người nhìn Quý Tiêu, "Ai?"

Thẩm Hoài sững người, cười mắng: "Giỏi lắm, mới có một đêm, mà a Nguyên đã không nhận ra ta rồi sao?"

Hắn nói xong bước tới chỗ a Nguyên, vươn tay định cù lét nó.

A Nguyên tròn mắt, phát âm rõ ràng, phun ra một chữ "Hư", miệng nhỏ của nó chu lên thật cao, đủ treo được mười mấy chai xì dầu.

A Nguyên bị hai người lớn lợi dụng qua lợi dụng lại, nói thế nào cũng là kẻ thiệt thòi nhất. Sau đó bởi vì Quý Tiêu và Thẩm Hoài đều cảm thấy có lỗi về chuyện này, lúc này nhìn nhau, rồi vội vã dời mắt đi.

"Mở cửa, mau mở cửa!" Ngoài sân bỗng vang lên tiếng đập cửa thật mạnh, người bên ngoài chẳng chút khách sáo, khí thế hung hăng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me