Nguoi Dung O Noi Khong Anh Sang
Tôi rời khỏi nhà họ Phó vào một sáng mùa đông không quá lạnh, nhưng đủ để bàn tay cầm quai vali trở nên tê dại.Không ai tiễn.Cũng chẳng ai giữ.Chuyến xe sớm rẽ qua con đường nhỏ phủ đầy sương, giống như ba năm hôn nhân tôi từng bước qua – mịt mờ, lạnh lẽo và không lối thoát.Chiếc vali theo tôi lăn qua hành lang dài, phát ra tiếng kẽo kẹt đều đều như nhịp tim mỏi mệt. Trong đó không có nhiều đồ – chỉ vài bộ quần áo, một cuốn sổ nhỏ và một chiếc hộp gỗ cũ kỹ.Chiếc hộp ấy từng được tôi nâng niu suốt một thời gian dài. Bên trong là tấm ảnh siêu âm đã ngả màu và cuốn sổ khám thai chưa kịp hoàn thành.Tôi từng mang thai.Đó là một điều chưa từng ai biết – và tôi cũng chưa từng có ý định để họ biết.Ngày tôi trượt chân ngã cầu thang, mẹ anh chỉ buông một câu: "Không phải lỗi tôi, nó tự đi đứng không cẩn thận."
Anh đứng bên cạnh, nhìn tôi được đưa vào viện, không hỏi lấy một lời.Tôi mất con, mất thêm cả một phần mình. Nhưng tôi vẫn sống.Tôi sống thêm một năm sau đó, làm tròn bổn phận một người vợ trong mắt người ngoài, một con dâu trong mắt mẹ anh, và một cái bóng trong mắt chính chồng mình.Cho đến hôm nay.Tôi không còn lý do gì để ở lại nữa. Không còn gì để bấu víu, cũng không còn gì để chứng minh.Tình yêu là thứ chẳng thể đong đếm, và niềm tin – một khi đã bị nghi ngờ, thì dù có đong đầy cũng trở thành vô nghĩa.Tôi từng nghĩ, chỉ cần ở lại, anh sẽ quay đầu.
Nhưng hóa ra, tôi chỉ là một người đi lạc.Và hôm nay, tôi chọn cách quay đi trước. Không phải vì tôi yếu lòng.Mà vì tôi đã mạnh mẽ đủ để biết: đôi khi, buông tay là cách cuối cùng để tự cứu lấy mình. Tôi đi một vòng qua phòng khách, nhìn mọi thứ lần cuối. Căn nhà không còn gì thuộc về tôi, nhưng đâu đó vẫn còn vương lại mùi hương trà nhài tôi hay ủ vào mỗi sáng.Trên bàn trà, quyển sách tôi đang đọc dở vẫn còn đó – "Người xa lạ thân quen". Trang sách gập lại ở đoạn giữa:
"Người ta không sợ bị tổn thương, người ta chỉ sợ tổn thương mà không có ai đứng về phía mình."Tôi không gập quyển sách lại nữa. Tôi để nguyên như vậy. Có thể một ngày nào đó anh sẽ tò mò, và đọc tiếp. Cũng có thể không.Tôi bước vào bếp. Trên bàn vẫn còn hộp bánh quy hạnh nhân tôi làm từ đêm trước. Làm xong thì mệt quá, ngủ quên trên ghế sofa. Lúc tỉnh dậy, anh đã đi.Tôi để lại hộp bánh ấy cho dì giúp việc, dặn mang về cho cháu nội của bà – con bé rất thích vị bánh này. Lúc tôi dạy nó vẽ, nó từng nói tôi giống mẹ nó, hiền và kiên nhẫn.
Tôi mỉm cười.Trước khi đi, tôi mở tủ trong phòng làm việc của anh. Kéo ra ngăn thứ ba, đằng sau mấy chồng hồ sơ là một bức ảnh cũ trong khung gỗ.Bức ảnh chụp tôi đứng cạnh một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, đang cười hiền hậu. Khung cảnh phía sau là phòng tranh nhỏ trên phố Hoài Hải – phòng tranh từng nổi tiếng mười năm trước.Tôi nhẹ tay xoay úp bức ảnh lại. Mặt sau có dòng chữ viết tay bằng mực xanh:
"Tranh nên để người ta ngắm, không nên giam trong lòng người không hiểu."Tôi không biết anh đã thấy bức ảnh này chưa. Nhưng tôi cũng không cần biết.Họ nói tôi tiếp cận anh vì tiền, vì danh phận.
Không ai biết, tôi từng là người kế thừa duy nhất của phòng tranh Tĩnh Nghi – một nơi từng được xếp vào hệ thống bảo trợ nghệ thuật quốc gia.Tôi từng có mọi thứ, và tôi từng buông bỏ tất cả – chỉ vì nghĩ tình yêu đáng giá hơn tranh vẽ.
Sai lầm đẹp đẽ nhất, là tin người không đáng tin.Tôi quay người, kéo vali lặng lẽ ra khỏi cửa.Không ai hay, cũng chẳng ai tiễn.
Chỉ có con mèo trắng lông dài nằm bên bậu cửa sổ ngẩng đầu nhìn theo. Nó từng được tôi nhặt về sau một trận mưa – giờ đã quen ngủ ở góc ghế sofa. Tôi không mang nó theo, vì tôi biết nó ở đây còn được chăm sóc tốt hơn.Tôi đứng dưới sảnh chờ taxi. Trời bắt đầu đổ mưa.Điện thoại rung lên một tiếng – là cuộc gọi từ bệnh viện, xác nhận hồ sơ di chuyển điều trị đã được duyệt. Bên kia hỏi tôi:
"Cô Phó, khi nào nhập viện ở Thụy Sĩ?"Tôi trả lời rất nhẹ:
"Cuối tuần này."Không ai biết, ung thư máu tôi tưởng đã khỏi năm năm trước, giờ đã có dấu hiệu tái phát.
Anh đứng bên cạnh, nhìn tôi được đưa vào viện, không hỏi lấy một lời.Tôi mất con, mất thêm cả một phần mình. Nhưng tôi vẫn sống.Tôi sống thêm một năm sau đó, làm tròn bổn phận một người vợ trong mắt người ngoài, một con dâu trong mắt mẹ anh, và một cái bóng trong mắt chính chồng mình.Cho đến hôm nay.Tôi không còn lý do gì để ở lại nữa. Không còn gì để bấu víu, cũng không còn gì để chứng minh.Tình yêu là thứ chẳng thể đong đếm, và niềm tin – một khi đã bị nghi ngờ, thì dù có đong đầy cũng trở thành vô nghĩa.Tôi từng nghĩ, chỉ cần ở lại, anh sẽ quay đầu.
Nhưng hóa ra, tôi chỉ là một người đi lạc.Và hôm nay, tôi chọn cách quay đi trước. Không phải vì tôi yếu lòng.Mà vì tôi đã mạnh mẽ đủ để biết: đôi khi, buông tay là cách cuối cùng để tự cứu lấy mình. Tôi đi một vòng qua phòng khách, nhìn mọi thứ lần cuối. Căn nhà không còn gì thuộc về tôi, nhưng đâu đó vẫn còn vương lại mùi hương trà nhài tôi hay ủ vào mỗi sáng.Trên bàn trà, quyển sách tôi đang đọc dở vẫn còn đó – "Người xa lạ thân quen". Trang sách gập lại ở đoạn giữa:
"Người ta không sợ bị tổn thương, người ta chỉ sợ tổn thương mà không có ai đứng về phía mình."Tôi không gập quyển sách lại nữa. Tôi để nguyên như vậy. Có thể một ngày nào đó anh sẽ tò mò, và đọc tiếp. Cũng có thể không.Tôi bước vào bếp. Trên bàn vẫn còn hộp bánh quy hạnh nhân tôi làm từ đêm trước. Làm xong thì mệt quá, ngủ quên trên ghế sofa. Lúc tỉnh dậy, anh đã đi.Tôi để lại hộp bánh ấy cho dì giúp việc, dặn mang về cho cháu nội của bà – con bé rất thích vị bánh này. Lúc tôi dạy nó vẽ, nó từng nói tôi giống mẹ nó, hiền và kiên nhẫn.
Tôi mỉm cười.Trước khi đi, tôi mở tủ trong phòng làm việc của anh. Kéo ra ngăn thứ ba, đằng sau mấy chồng hồ sơ là một bức ảnh cũ trong khung gỗ.Bức ảnh chụp tôi đứng cạnh một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, đang cười hiền hậu. Khung cảnh phía sau là phòng tranh nhỏ trên phố Hoài Hải – phòng tranh từng nổi tiếng mười năm trước.Tôi nhẹ tay xoay úp bức ảnh lại. Mặt sau có dòng chữ viết tay bằng mực xanh:
"Tranh nên để người ta ngắm, không nên giam trong lòng người không hiểu."Tôi không biết anh đã thấy bức ảnh này chưa. Nhưng tôi cũng không cần biết.Họ nói tôi tiếp cận anh vì tiền, vì danh phận.
Không ai biết, tôi từng là người kế thừa duy nhất của phòng tranh Tĩnh Nghi – một nơi từng được xếp vào hệ thống bảo trợ nghệ thuật quốc gia.Tôi từng có mọi thứ, và tôi từng buông bỏ tất cả – chỉ vì nghĩ tình yêu đáng giá hơn tranh vẽ.
Sai lầm đẹp đẽ nhất, là tin người không đáng tin.Tôi quay người, kéo vali lặng lẽ ra khỏi cửa.Không ai hay, cũng chẳng ai tiễn.
Chỉ có con mèo trắng lông dài nằm bên bậu cửa sổ ngẩng đầu nhìn theo. Nó từng được tôi nhặt về sau một trận mưa – giờ đã quen ngủ ở góc ghế sofa. Tôi không mang nó theo, vì tôi biết nó ở đây còn được chăm sóc tốt hơn.Tôi đứng dưới sảnh chờ taxi. Trời bắt đầu đổ mưa.Điện thoại rung lên một tiếng – là cuộc gọi từ bệnh viện, xác nhận hồ sơ di chuyển điều trị đã được duyệt. Bên kia hỏi tôi:
"Cô Phó, khi nào nhập viện ở Thụy Sĩ?"Tôi trả lời rất nhẹ:
"Cuối tuần này."Không ai biết, ung thư máu tôi tưởng đã khỏi năm năm trước, giờ đã có dấu hiệu tái phát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me