TruyenFull.Me

Nguoi Ke Chuyen

Pov: Nếu đại dịch zombie bùng phát mà bạn đang ở trong nhà vệ sinh, không có thiết bị liên lạc hơn nữa bên ngoài buồng vệ sinh cũng có zombie, bạn sẽ làm thế nào?
------
1. Tôi tên Lâm Hoài Giang, hiện tại đang là sinh viên năm hai trường đại học Tổng hợp Miền Bắc.

Gia cảnh nhà tôi không giàu cũng chẳng nghèo, cơm ăn đủ ba bữa, quần áo đủ mặc ba ngày. Thành tích học tập bình thường. Dáng người ba mét chẻ đôi, gương mặt bình bình, trên mặt còn đang ngự trị mấy nốt mụn của tuổi thanh xuân. Tóm lại, tôi là một người vô cùng bình thường, chẳng có gì nổi bật. Kiểu người mà vừa nhìn qua một cái liền quên luôn ấy.

Vốn dĩ hôm nay cũng là một ngày như bao ngày khác, thế nhưng không. Quỷ tha ma bắt cái món nào mà hôm qua tôi đã nuốt vào trong bụng. Hại tôi phải ngồi ôm cái toalet hơn nửa tiếng đồng hồ.

Quẳng mớ suy nghĩ linh tinh ra sau, hai bàn tay tôi đan chặt vào nhau, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng dồn hết sức lực vào đan điền. Nốt lần này rồi thôi, tôi tự an ủi bản thân.

*âm thanh cục cức rơi xuống*

Làm xong chuyện quan trọng, cả người thấy nhẹ nhõm vô cùng. Tôi giơ tay lấy giấy chuẩn bị kết thúc cuộc đấu tranh gian khổ của mình. Ấy vậy mà giấy vệ sinh không có ở nơi mà nó nên có.

- "Hết giấy rồi?!" Tôi lẩm bẩm.

Haha. Các bạn nghĩ tôi chết rồi à? Không, không, không. Trường tôi còn có vòi xịt đít.

Trong khi đang tỉ mẩn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, phòng vệ sinh bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng động. Lúc đầu tôi cũng không quan tâm lắm, chắc là bạn nữ phòng bên gặp chút vấn đề gì đó.

BỘP BỘP BỘP!

BỘP BỘP BỘP!

Tôi chậm rãi nhấn nút xả bồn cầu, quay đầu lại phía phát ra âm thanh. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên hỏi bạn phòng bên có chuyện gì không.

- Bạn cũng hết giấy à? - Tôi hỏi.

Không có tiếng người trả lời, đáp lại tôi vẫn là tiếng vách ngăn bị người ta dùng lực đập mạnh vào.

- Đằng ấy, muốn nhờ tôi giúp gì sao?

BỘP BỘP BỘP!

Lực gõ của đối phương ngày càng mạnh hơn. Tiếng đập dồn dập, tấm vách lúc này giống như muốn nứt ra luôn. Chẳng lẽ bạn nữ phòng bên đang lên cơn động kinh?

Buồng vệ sinh bên cạnh đột nhiên trở lên yên tĩnh. Không dấu nổi sự tò mò, tôi từ từ cúi đầu nhìn xuống khe hở buồng bên. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là đôi chân trần của bạn nữ kia, một chân đi giày một chân thì không. Đưa mắt nhìn lên trên một chút, mộtvdòng chất lỏng màu đen đang chảy xuống từ bụng của bạn nữ kia, ruột gan lòng phổi thì treo lủng lẳng bên ngoài.

BỘP BỘP BỘP!

Tôi co rụt người về sau, các lông tơ trên người dựng đứng hết cả. Cảm giác buồn nôn ập đến, tôi nhanh chóng bịt miệng mình lại. Tôi tự hỏi, bạn nữ phòng bên rốt cuộc bị làm sao vậy.

Máu trên mặt đất ngày càng nhiều, dần dần lấn sang chỗ tôi đang đứng. Nhưng tiếng đập tường ở vách ngăn lại không giảm xuống chút nào.

Đúng lúc này, tiếng la thất thanh bên ngoài cửa sổ thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nhanh chóng trèo lên lắp bồn cầu, nhỏm đầu nhìn ra bên ngoài.

Lúc này, bên ngoài rất hỗn loạn. Người đang la hét là bạn học cùng lớp tôi, cậu ta vừa chạy vừa la hét, đuổi theo cậu ta là một nhóm năm đến sáu người. Nhìn họ trông khá giống con người, nhưng hình dáng lại rất quái dị.

Một vài người trong số họ mất tay hoặc chân, máu chảy trào ra ngoài theo các vết thương lớn trên cơ thể; đầu tóc, quần áo đứa nào cũng rối tung rối mù, và rách nát, đặc biệt hơn trên mặt họ xuất hiện một khuôn mặt người hình tròn.

Nhóm năm người bọn đó rất nhanh đã đuổi kịp cậu bạn cùng lớp tôi, sau đó dàn xung quanh bao vây cậu ta. Bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên tôi không nhìn rõ bọn chúng đang làm cái gì. Cậu bạn cùng lớp giãy giụa một hồi rồi nằm bất động trên mặt đất. Sau khi nhóm năm người kia tản ra, cậu bạn cùng lớp tôi giờ chỉ còn lại đống mảnh vụn quần áo, vài mảnh da đầu còn đang dính trên răng của ai đó.

Tôi tát vào mặt mình vài cái để giữ bình tĩnh,  và cũng để chắc chắn rằng mình không có nằm mơ. Những chuyện ngỡ tưởng chỉ có ở trong phim hay tiểu thuyết, giờ đây đã xuất hiện ngoài đời thực. Mấy người kia hành động hệt như lũ xác sống mà người ta thường miêu tả. Từ đây, tôi có thể giải thích hành vi quái dị của bạn nữ buồng bên cạnh.

Sự sợ hãi trước đây chưa từng có bao trùm lấy tâm trí tôi. Tôi biết đời mình xong rồi. Còn bao nhiêu món ăn ngon tôi chưa được ăn, bao nhiêu bộ phim hay tôi chưa xem, rồi đống sách ở nhà nằm chất đống trên kệ tôi chưa kịp đọc,... tôi còn rất nhiều thứ cần phải làm mà.

Chết tiệt! Không có nhiều thời gian nữa. Tôi cần phải trốn khỏi đây ngay bây giờ. Nghĩ là làm, tôi nhảy xuống khỏi nắp bồn cầu, quan sát xung quanh xem thứ gì có thể dùng làm vũ khí không.

Những thứ mà tôi đang có: ống lõi giấy vệ sinh, vòi xịt đít, chổi chà bồn cầu, giỏ nhựa đựng rác.

Bây giờ cắn lưỡi tự tử còn kịp không nhỉ?

Tôi quan sát từ phải sang trái một lần nữa, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Sự chú ý của tôi lỡ va phải nắp sứ két nước bồn cầu mất rồi. Tôi cẩn thận bê nắp sứ lên, thứ này cân nặng vừa phải, lại còn rất dày đủ để đập chết ai đó. Tất nhiên là trong trường hợp đối phương nằm bất động dưới đất cho tôi đập.

Bạn nữ phòng bên cạnh vẫn đang mạnh dạn đập đầu mình vào vách ngăn. Còn tôi thì đang cẩn thận bê nắp sứ rón rén mở cửa nhìn ra bên ngoài.

Kẽo kẹt~

Sau khi chắn chắn bên ngoài không có ai, tôi mới cẩn thận bước từng bước ra. Cầm chắc nắp sứ trên tay, tinh thần tôi rơi bào trạng thái cảnh giác cao độ. Trước khi kịp chạm tay vào cánh cửa nhà vệ sinh, một thứ gì đó lao vút qua trước mặt tôi.

Tôi bàng hoàng ngã ngửa xuống sàn đầy sửng sốt, trên tay vẫn nắm chặt nắp sứ két nước bồn cầu. Trước mặt tôi là một bạn học nam, quần áo xộc xệch, tóc tai lộn xộn như tổ quạ. Cậu ta đang cầm cái chổi lau nhà chĩa thẳng vào mặt tôi.

- Người anh em à, cậu biết hành vi của mình rất mất lịch sự không? - Tôi vừa nói vừa đẩy cán chổi của cậu ra xa mặt mình.

Cậu ta thấy tôi nói thì đứng bất động, sau vài chục giây trầm mặc thì lao ra ôm lấy tấm thân gầy gò của tôi khóc nức nở như một đứa trẻ.

Mẹ cha. Cái tình huống gì đây? Tôi sống 20 năm trên đời là để nhận được cái ôm đầu tiên với bạn khác giới trong nhà vệ sinh nữ à.

Tôi vỗ lưng an ủi, dùng tất cả những ngôn ngữ tôi đã học để làm cậu bạn mít ướt phía đối diện bình tĩnh trở lại. Sau 9 phút có lẻ, cuối cùng cậu ta đã ngậm miệng. Tôi đẩy cậu ta ra, xoa xoa cái mông đang đau ê ẩm của mình đứng dậy.

- Tình hình bên ngoài như thế nào? - Tôi hỏi.

- Tôi, tôi không biết. - Cậu ta hoảng sợ, lo lắng nhìn xung quanh: - Mọi người lao vào ăn thịt nhau, giống như mấy con thú vậy.

Cậu ta ẫm ờ nói tiếp:
- Mọi thứ đều bình thường, cho tới khi một đám học sinh lớp bên cạnh chạy tới lớp học của tôi. Bọn họ gào thét bảo chúng tôi phải khóa chặt cửa lại. Lúc đó, bọn tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nên làm theo những gì họ nói. Sau đó,...sau đó...

- Sau đó, một trong số những người chạy tới lớp học của cậu biến thành quái vật ăn thịt người? - Tôi nói ra suy đoán.

- Bọn họ rất đáng sợ, nếu không phải bạn của tôi hy sinh thì tôi đã... -  Cơ thể cậu ta không ngừng run rẩy, hai chân khụy xuống đất.

Tôi vỗ vai cậu ta, thở dài:
- Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện qua rồi.

Cậu ta cứ thế ngồi trên mặt đất, im lặng không nói gì. Thông qua đống thông tin vừa rồi thì thế giới bên ngoài đã không còn giống với thế giới trước kia. Bây giờ, hai đứa chúng tôi đến tự vệ còn không xong, đã thế trong nhà vệ sinh còn có một con xác sống. Những cái đáng sợ thực sự vẫn còn ở phía sau.

Trời rất nhanh liền tối, nhiệt độ theo đó cũng giảm xuống ít nhiều. Cậu bạn kia vẫn ngồi bệt dưới sàn gạch không nhúc nhích, có lẽ cậu ta đang suy nghĩ.

Trông bộ dạng thảm hại kia của cậu ta, tôi rủ lòng từ bi mà cởi chiếc áo khoác mình đang mặc đưa cho cậu ta. Cậu ta ngơ ngác nhìn tôi, miệng mấp máy vài lần mới thành tiếng:
- Cảm ơn!

Tôi gật đầu tỏ vẻ như không có gì.

- Tôi tên Thành Long. Còn cậu?

- Hoài Giang. - Tôi đáp.

Đến lúc này, tôi mới có thời gian chiêm ngưỡng kỹ mặt Thành Long. Cậu ta thực sự rất đẹp trai. Tôi không biết nên diễn tả ra sao, chỉ biết nói

"Duma, tôi sống vài chục năm trên đời chưa thấy thằng cha bào đẹp trai vậy luôn. Kiểu nhìn hơi hướng mỏng manh yếu yếu tí nhưng mà lại mạnh mẽ..."

Ngũ quan ưa nhìn, làn da khá trắng, đã thế dưới cằm có một nốt ruồi càng tăng thêm vẻ đẹp mê người của cậu ta.

Đệch!!!

Lâm Hoài Giang tôi ế lòi búi trĩ mấy chục năm nay, có bao giờ mơ sẽ được ở riêng với người đẹp cỡ này đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me