TruyenFull.Me

Nguoi La Kiep Nan Cua Ta

Trông cô rõ ràng quá ha!

Sa La ta là hòa thượng......

Sa La nếu ta có thể thành thân với cô thì hà tất gì năm xưa ta phải từ chối.........

Ta chỉ cần tình yêu của huynh.........

Sa La nếu có kiếp sau ta sẽ không bỏ trốn nữa......!

---------------------------------------------------

Ánh nắng rọi xuống khu phố yên bình giữa lòng thành phố hiện đại. Trên con đường nhỏ rợp bóng cây, một người đàn ông trung niên với chiếc xe đạp đang thong thả đạp xe. Đó là Cao Bân, giáo sư đại học nổi tiếng vì sự nhiệt huyết và tính cách hài hước, mập mạp dễ mến, luôn ăn mặc giản dị và mang theo cặp tài liệu nâu cũ kỹ. Chẳng ai ngờ ông lại là con trai độc nhất của một tập đoàn đa quốc gia quyền lực.

Cao Bân vừa huýt sáo theo điệu nhạc phát ra từ tai nghe, vừa thầm nghĩ đến giấc mơ quen thuộc đêm qua. Lại là cô ấy... với ánh mắt u uẩn và giọng nói xa xăm như từ thế giới khác vọng về. Ông đã thấy cô từ lúc còn là một thiếu niên. Những giấc mơ cứ lặp lại như ký ức chưa hoàn thành. Ông không biết mình nợ cô điều gì, chỉ biết rằng cả cuộc đời, ông luôn chờ đợi một điều gì đó... hoặc một ai đó.

-----------------------------------------------

Mở mắt ra, nàng choáng váng trước cảnh tượng xung quanh: những chiếc "xe thú sắt" gầm rú chạy vùn vụt trên con đường đen bóng; đèn nê-ông nhấp nháy đầy màu sắc; người qua lại ăn mặc kỳ quặc và đang nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, thậm chí hoảng sợ.

"Cô gái đó... cosplay à?"
"Nhìn giống phim Trung Cổ nhỉ, đang quay phim à?"

Sa La đứng dậy loạng choạng, áo choàng lấp lánh dưới ánh đèn đường. Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài tung bay như dải lụa. Nàng cố giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt đầy đề phòng. Bàn tay đưa lên nắm lấy chuôi kiếm bên hông theo bản năng – nhưng chuôi kiếm đã biến mất.

"Đây... không phải thế giới của ta," nàng thì thầm, lòng trào lên một cảm giác vừa lạ lẫm vừa rợn người.

Chưa kịp định thần, thì từ xa, một chiếc xe đạp lao tới—"RẦM!"

Tất cả tối sầm lại lần nữa.

-------------------------------------------------------------

Bỗng, tiếng "RẦM!" vang lên.

Một dáng người ngã nhào trước đầu xe đạp của ông. Cao Bân cuống cuồng vứt xe qua một bên, chạy lại.

Trước mắt ông là một cô gái với gương mặt thanh tú nhưng nghiêm nghị, mặc một bộ trang phục vương giả cầu kỳ như vừa bước ra từ phim cổ trang.

"Ôi trời đất quỷ thần ơi... tôi đâm phải người mẫu cosplay à?" – ông lẩm bẩm, nhưng rồi ánh mắt ông chợt sững lại.

Chính là cô ấy. Người trong giấc mơ.

Cao Bân không thể nhầm được. Đôi mắt nhắm nghiền kia, khuôn mặt cao quý nhưng cô đơn kia – tất cả đều trùng khớp với hình ảnh ám ảnh ông suốt mấy chục năm.

Không chút do dự, ông bế cô gái lạ lên.

Tại căn hộ nhỏ gọn của Cao Bân

Sau khi bác sĩ kiểm tra và xác nhận cô gái không bị chấn thương nghiêm trọng ngoài việc ngất vì mệt và đói, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

"Rốt cuộc... cô là ai? Tại sao tôi lại luôn mơ thấy cô? 

Đúng lúc đó, Sa La tỉnh dậy.

Đôi mắt mở ra ngơ ngác, ánh nhìn sắc sảo hoang mang giữa không gian xa lạ.

"Đây là đâu?!"

"Ấy ấy, từ từ! Cô cứ nằm xuống đi, đừng căng thẳng!" – Cao Bân giơ hai tay ra hiệu hòa bình.

Sa La nhìn người đàn ông tròn trịa, gương mặt dễ mến kia, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó hiểu. Dường như... rất quen. Nhưng cũng rất xa lạ.

"Ngươi là ai?" – nàng hỏi, ánh mắt dò xét.

"Ờm... tôi là người đâm cô ngất xỉu. Nhưng cũng là người cứu cô về đây đấy nhé! Tôi là Cao Bân. Còn cô? Cô là công chúa ở đâu vậy? Hay nữ vương?"

Sa La khựng lại. Nàng vẫn chưa kịp thích nghi với thế giới lạ lẫm này. 

"Ta... là Sa La."

Cao Bân nhìn nàng, chậm rãi mỉm cười:
"Sa La... cái tên đẹp thật."

Cao Bân không nói cho Sa La biết về những giấc mơ mà ông đã mơ suốt bao năm nay. Ông chỉ âm thầm quan sát nàng, cố gắng hiểu rõ về người con gái kỳ lạ này. Ban đầu, ông nghĩ cô là một diễn viên cosplay, có thể vì trang phục kỳ quái và sự xuất hiện bất ngờ của cô trên đường. Nhưng sau khi hỏi về tất cả, ông nhanh chóng nhận ra rằng cô không hề biết gì về thế giới hiện đại này. Cô không có giấy tờ tùy thân, không hiểu rõ những thứ mà ông đang hỏi, thậm chí không biết cách sử dụng điện thoại, máy tính, hay thậm chí là những công nghệ cơ bản mà một người sống trong xã hội hiện đại phải biết.

Cao Bân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, quan sát Sa La một lúc. Cảm giác kỳ lạ trong lòng ông không thể xóa bỏ. Nhìn cô, ông không thể phủ nhận rằng đây là người mà ông đã mơ thấy suốt bao nhiêu năm qua. Những hình ảnh đó không còn chỉ là giấc mơ nữa, mà là thực tại, ngay trước mặt ông.

"Sa La..." Cao Bân lặp lại cái tên, như thể thử cảm nhận từng âm tiết. "Nghe rất đặc biệt. Nhưng sao cô lại có vẻ như... không thuộc về nơi này vậy?"

Sa La im lặng một lúc lâu. Cô không biết có nên kể với người đàn ông này không, nhưng sự thật là cô không có nhiều lựa chọn. Đây là nơi xa lạ, và lúc này chỉ có Cao Bân là người duy nhất có thể giúp đỡ. Sau một lát suy nghĩ, nàng đáp, giọng khẽ như thì thầm: "Ta là... một nữ vương. 

Cao Bân không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. "Một nữ vương? Nói như vậy, cô... cô đến từ một thế giới khác sao?"

Sa La gật đầu, ánh mắt mơ màng. "Ta không hiểu vì sao lại ở đây. Và nơi này... không phải là nơi ta thuộc về."

Cao Bân cảm thấy một nỗi xót xa, đồng thời một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông. "Chắc chắn phải có lý do nào đó khiến cô ở đây. Và tôi... tôi sẽ giúp cô tìm hiểu điều đó. Nếu cô không thể quay lại, ít nhất chúng ta có thể tìm ra lý do vì sao cô lại ở đây."

Sa La nhìn ông, vẻ mặt bất động. "Ngươi muốn giúp ta?" Giọng nàng vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một chút ngờ vực.

Cao Bân cười khẽ, gật đầu. "Đúng vậy. Dù có thể là trùng hợp, nhưng tôi cảm thấy như mình nợ cô một điều gì đó. Tôi không biết là gì, nhưng tôi sẽ không bỏ mặc cô."

Sa La im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp: "Vậy ngươi có biết làm thế nào để ta trở lại thế giới của mình không?"

Cao Bân lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ chân thành. "Thành thật mà nói, tôi không biết. Nhưng tôi sẽ giúp cô tìm hiểu. Đầu tiên, chúng ta cần hiểu thế giới này, rồi từ đó có thể tìm cách đưa cô về. Nhưng trước mắt, hãy yên tâm. Tôi sẽ không để cô đơn độc."

Sa La nhìn ông, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ mà cô không thể lý giải. Một phần nàng vẫn không thể tin vào tất cả những gì đang xảy ra, nhưng phần khác lại cảm nhận được một sự an toàn nào đó trong những lời nói của Cao Bân. Dù sao, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

"Ngươi hứa sẽ giúp ta?" nàng hỏi, giọng trầm lại.

"Ừ, tôi hứa. Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ không bỏ rơi cô."

Sa La nhìn Cao Bân một lúc lâu, rồi gật đầu, chậm rãi nói: "Vậy ta sẽ tin ngươi. Nhưng ngươi phải giúp ta hiểu thế giới này trước đã."

Cao Bân nhìn Sa La, ánh mắt khẽ chạm vào bộ trang phục đã bị té bẩn và bị rách tay áo của Sa La. Dù là người rất cẩn thận, nhưng trong tình huống này, ông cũng không thể không nhận ra rằng cô gái trước mặt đang trong tình trạng không thể tự lo cho bản thân.

"Cô... chắc là không thoải mái với bộ đồ này, phải không?" Cao Bân nói, giọng trầm xuống, đầy sự quan tâm. "Cô bị té khá mạnh, có vẻ như bộ trang phục của cô đã dính bẩn. Tôi thật sự chưa thể đi mua đồ cho cô ngay lúc này, nhưng..."

Ông ngập ngừng một chút, không chắc cô sẽ phản ứng thế nào, rồi tiếp tục: "Tạm thời cô có thể mặc tạm đồ của tôi. Tôi có vài bộ đồ mới ở trong tủ"

"Ngươi muốn ta mặc đồ của ngươi?" Sa La lắc đầu, không thể giấu vẻ bối rối. "Ta không quen... những thứ này."

Chỉ mặc tạm thời thôi, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi mua đồ mới.

Ban đầu Sa La hơi do dự nhưng do quần áo đã bẩn và bị rách nên cũng không còn cách nào khác. 

Sa La ngập ngừng một lúc, rồi cuối cùng thở dài, gật đầu. "Được rồi, ta sẽ mặc tạm."

Cao Bân lấy từ trong tủ ra một chiếc áo phông và quần jean mới tỉ mỉ hướng dẫn cô cách mặc, sau đó ông dẫn Sa La vào phòng tắm để thay đồ.

Sa La bước ra khỏi phòng tắm, trên người khoác bộ đồ rộng thùng thình của Cao Bân.

Áo phông dài gần tới đầu gối nàng, còn quần thì nàng phải xắn gấu đến mấy lần mới không giẫm phải. Cao Bân cao thân hình lại tròn trịa, trong khi Sa La dáng người mảnh khảnh như cành liễu. Cảnh tượng nàng mặc bộ đồ của ông trông cứ như một đứa trẻ con trộm áo bố mình mặc vậy.

Cao Bân vừa nhìn thấy đã phì cười, nhưng vội vàng lấy tay che miệng lại, sợ nàng hiểu lầm.

"À... ờ... cũng khá hợp đấy chứ!" – ông cố nhịn cười, gật gù ra vẻ nghiêm túc.

Sa La ngơ ngác nhìn bản thân, tay túm lấy vạt áo rộng phùng phình, vẻ mặt khó hiểu. "Đây... là trang phục ở thế giới này sao?"

Cao Bân ho nhẹ, lúng túng gãi đầu: "Không hẳn đâu. Bình thường thì sẽ vừa người hơn... chỉ là, ờ, cô nhỏ con quá, mà tôi thì..." – ông vỗ nhẹ vào bụng mình – "có hơi... phong độ."

Sa La nghiêng đầu, đôi mắt long lanh đảo qua dáng người Cao Bân, không giấu được sự ngạc nhiên lẫn tò mò.

"Ngươi ăn rất nhiều sao?"

Câu hỏi quá đỗi thẳng thắn khiến Cao Bân suýt nữa thì nghẹn. Ông bật cười ha hả, xua tay: "Không phải tại ăn nhiều... mà là do tôi hấp thu tốt! Cô có thể coi như... một loại phúc khí đi!"

Sa La chăm chú nhìn ông, rồi bất ngờ cười khúc khích — nụ cười đầu tiên từ lúc nàng đến thế giới này. Tiếng cười trong veo như chuông bạc vang lên trong căn phòng nhỏ, khiến lòng Cao Bân cũng mềm ra.

"Ngươi tốt bụng," Sa La nói, giọng nhẹ như gió.

"Cảm ơn cô đã khen. Nhưng mà này, chúng ta cần nhanh chóng nghĩ cách cho cô hòa nhập với thế giới này. Cô không thể cứ mặc áo ngủ rộng thùng thình của tôi mà đi ra đường được đâu," Cao Bân nháy mắt, nửa đùa nửa thật.

Sa La nghiêm túc gật đầu. "Ta sẽ học. Dù sao ta cũng phải tìm cách trở về..."

Thôi cũng không còn sớm nữa cô tạm thời nghĩ ngơi ở đây, ngày mai tôi sẽ dọn một phòng khác cho cô.

Được!

Cao Bân ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại.

Cao Bân lòng chợt nhói lên. Ông không biết cô gái này từ đâu tới, cũng không rõ vì sao ông lại có mối liên hệ kỳ lạ với nàng... nhưng trong khoảnh khắc ấy, ông chỉ biết — bằng mọi giá, ông sẽ bảo vệ cô.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me