Nguoi La Kiep Nan Cua Ta
Cao Bân tỉnh dậy với một cơn đau đầu âm ỉ như trống dồn sau gáy. Ánh nắng buổi sớm len qua khe cửa, chiếu lên sàn gỗ tạo thành những vệt sáng lung linh. Ông chớp mắt vài lần, cố định thần lại sau một đêm như bị rút cạn sức lực.Ông nằm bất động trên giường một lúc lâu, ánh mắt mơ màng đảo quanh căn phòng lạ lẫm. Khăn trải giường thơm mùi thảo mộc, tấm màn cửa lay động theo gió sớm, mọi thứ đều yên bình... quá yên bình. Nhưng chính sự bình yên ấy khiến lòng ông dấy lên một nỗi bất an lạ thường."Đây là đâu?" – Cao Bân khẽ lẩm bẩm, rồi đột nhiên nhớ lại: ly rượu, ánh mắt của Sa La, nụ cười nửa thật nửa đùa, và... nụ hôn.Ông bật dậy như bị điện giật, nhưng cả người vẫn còn mỏi mệt. Tay đưa lên môi, nơi nụ hôn đó vừa đặt xuống, cảm giác tê tê vẫn còn đọng lại."Sa La..." – Ông gọi tên nàng khẽ đến mức như sợ chính mình nghe thấy.Không có ai trong phòng. Không có dấu hiệu của người nào vừa qua đêm cùng ông, không một sợi tóc, không một dấu chân, không một tiếng động. Tất cả như một giấc mộng... nhưng đôi môi vẫn còn nóng, khiến ông không thể tự lừa dối bản thân.Một mảnh giấy đặt ngay ngắn trên bàn trà nhỏ cạnh giường. Nét chữ mềm mại như chính người viết:"Cao Bân,Huynh đã giữ lời, nên ta cũng vậy.Ta không ép buộc, cũng không giữ lại. Nhưng từ hôm nay, đừng nghĩ rằng có thể tránh được ta.Rượu hôm qua chỉ là một khởi đầu.Ngủ ngon chứ? – Sa La."Cao Bân buông tờ giấy xuống, trán đổ mồ hôi lạnh. Ông không biết nên sợ hay nên cười. Sa La—nữ vương đầy quyền lực, thông minh và khó lường—không chỉ uống rượu cùng ông, mà còn đánh dấu ông như một con mồi đã bị chọn.Ông đứng dậy, chỉnh lại y phục, nhưng lòng vẫn chưa thể ổn định. Một phần trong ông muốn chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Nhưng phần khác... lại cảm thấy bản thân đã bị cuốn vào một trò chơi mà chính ông cũng đang bắt đầu tò mò về kết cục.Lúc bước ra khỏi cửa, ánh sáng buổi sáng chiếu vào khuôn mặt ông, lấp lánh như nụ cười của nàng đêm qua.Cao Bân khẽ thở dài."Ta... không thoát được nữa rồi. Phật tổ sao người lại không gia trì cho con" mặt Cao Bân đầy đau khổ tay chắp lại nhìn lên trời.Cao Bân bước ra ngoài, nơi ánh sáng vàng ấm áp của buổi sớm chiếu rọi lên những tán cây cao vút và những ngôi nhà mái ngói truyền thống. Dường như mọi thứ vẫn bình yên, không hề có dấu hiệu của những gì đã xảy ra đêm qua. Nhưng trong lòng ông, sự bình yên ấy chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong lại là sự lo âu, sự bối rối không thể giấu giếm.Đang mải suy nghĩ, Cao Bân bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau. Ông quay lại và nhìn thấy Như Song, đang bước tới với vẻ mặt lo lắng."Cao Bân sư phụ không xong rồi tối qua Lưu quốc sư đã bối một quẻ Nữ Nhi Quốc sắp gặp một kiếp nạn rất lớn. Quốc sư bảo ta đến tìm ngài" Cao Bân khẽ gật đầu, cố gắng giấu đi sự căng thẳng trong lòng. "được rồi, chúng ta mau đến gặp Lưu quốc sư."------------Ở một nơi khác, Đại Tế Tư Châu Linh đứng trước điện thờ, vẻ đẹp dịu dàng của nàng không còn nữa. Thay vào đó, là một ánh mắt u ám, lạnh lùng – không phải của bà. Một phần hồn Thiên Ma, kẻ bị phong ấn lâu năm, đã chiếm lấy cơ thể bà."Rốt cuộc, ta cũng quay lại!" giọng Thiên Ma vang lên, trầm đục và đầy quyền lực. "Thiên hạ này rồi sẽ là của ta."Cả đại điện lạnh lẽo như đóng băng. Đệ tử duy nhất của Châu Linh run rẩy lên tiếng: "Sư phụ, ngài phải tỉnh lại! Đừng để hồn ma này điều khiển!"Thiên Ma nhếch môi cười: "Người nghĩ một câu nói nhỏ có thể ngăn cản ta sao? Trận pháp đã hoàn thành rồi!" theo đó là một tràng cười đầy ám ảnh.Và rồi, một ánh sáng lạnh lẽo bắt đầu tỏa ra từ cơ thể Châu Linh, khiến không khí trong điện trở nên nặng nề. Bóng dáng linh hồn u tối bao quanh nàng, tạo nên trận pháp hắc ám.Cao Bân đang trên đường đến Nữ Nhi Quốc bỗng cảm nhận một luồng ma khí. "Có chuyện gì vậy, luồng ma khí này?" ông lẩm bẩm, cảm thấy tình hình có chút không ổn.Như Song nhìn ông, lo lắng nói: "Cao Bân sư phụ, không lẽ thiên là thiên ma!"Cùng lúc đó Lưu quốc sư tiến lại chỗ 2 người vẻ mặt căng thẳng "Cao Bân sư phụ, Như Song, thiên ma đã sống lại rồi" cả 3 người nhìn nhau đầy lo lắng.---------Trong đại điện của nữ vương, Sa La đứng một mình, đôi mắt đẹp giờ đây vẩn đục bởi nỗi lo âu. Nữ vương, từng luôn tự tin, giờ đây cảm thấy bất lực trước tình cảnh nguy nan của đất nước. Cánh cửa điện mở ra, một số tướng lĩnh và đại thần vội vã vào bẩm báo."Nữ vương!" một tướng lĩnh quỳ xuống, giọng khẩn cầu. "Lực lượng của Thiên Ma đã tràn vào các khu vực ngoại ô, dân chúng bắt đầu nổi loạn. Chúng ta không thể kiểm soát được nữa!"Sa La siết chặt bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh. "Không thể như vậy! Thiên Ma sao có thể lợi dụng trận pháp này mà không ai hay biết? Hắn muốn gì từ chúng ta?"Đàn Phong công chúa lên tiếng: "Mẫu hoàng, nếu không ngừng được trận pháp này, tất cả sẽ bị hủy diệt. Đất nước sẽ rơi vào tay Thiên Ma."Sa La nhìn vào bóng tối đang bao trùm bầu trời, cảm giác như thể thế giới đang dần sụp đổ. "Vậy chúng ta phải làm sao? Một cảm giác bất lực lan tỏa trong lòng nàng. Mặc dù nàng là nữ vương, đứng đầu cả một quốc gia, nhưng giờ đây, đối mặt với sức mạnh của Thiên Ma, nàng lại cảm thấy nhỏ bé và yếu ớt. Trận pháp hắc ám của Thiên Ma không chỉ phá hủy thể xác, mà còn ăn mòn tâm trí người dân, khiến họ rơi vào trạng thái mê muội, sẵn sàng nghe theo mọi lời dụ dỗ.Ngay lúc này, Cao Bân, Lưu quốc sư và Như Song đã đến đại điện gặp nữ vương. Tại đây, Sa La đang đợi họ. Cao Bân bước vào, nhẹ nhàng như một làn gió. Ánh mắt của Sa La lóe lên khi nhìn thấy ông, nhưng ngay lập tức trở nên bớt căng thẳng cơ mặt đã giãn ra. "Cao Bân, cuối cùng huynh cũng đến."Cao Bân mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự kiên định. "Sa La, đừng lo, ta và Lưu quốc sư cùng Như Song sẽ giúp cô."Sa La ngẩng lên, ánh mắt chứa đựng sự hy vọng. "Nhưng... Thiên Ma đã dùng trận pháp để làm loạn cả đất nước này. Huynh có cách nào để ngăn được hắn không?""Trận pháp này không phải chỉ có sức mạnh của Thiên Ma. Hắn đã chiếm đoạt linh hồn của Châu Linh và điều khiển nó. Nếu chúng ta muốn phá vỡ trận pháp, chúng ta cần phải giải thoát linh hồn của Châu Linh trước. Nhưng... đó là một việc rất khó."Lưu Bá Ôn lên tiếng, đôi mắt sắc bén. "Không chỉ có một linh hồn của Châu Linh. Trận pháp này còn cần những linh hồn khác, và Thiên Ma sẽ không dễ dàng để chúng ta giải cứu họ."Cao Bân thở dài. "Chúng ta sẽ phải tìm cách vào trong trận pháp, đối mặt với Thiên Ma, và giải thoát linh hồn của những người bị hắn khống chế. Một khi phá vỡ trận pháp, hắn sẽ mất hết sức mạnh."Cao Bân gật đầu, nhìn thẳng vào Sa La. "Cách duy nhất là phá vỡ trận pháp của hắn, nhưng ta không thể làm điều đó một mình. Ta cần sự trợ giúp của cô."Sa La không ngần ngại. "Ta sẽ làm mọi thứ có thể để cứu lấy đất nước này. Chúng ta phải làm gì?"Cao Bân nhìn Sa La, ánh mắt sáng lên một chút. "Gia Cát Võ Sách."Sa La giật mình. "Gia Cát Võ Sách? Cái cuốn sách mà cô đã lấy đi?"Cao Bân lại gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng. "Không biết bây giờ cuốn sách đó như thế nào?"Sa La khẽ lấy từ trong áo ra một cuốn sách, đưa cho Cao Bân. "Cuốn sách này, ta luôn mang theo bên mình và luôn đọc nó mỗi ngày để vơi đi nỗi nhớ về... huynh." nàng nhìn Cao Bân đầy yêu thương và nỗi nhớ nhung.Cao Bân đón lấy cuốn sách, tay run run. "Cảm ơn cô...Sa La" Như Song đang nghĩ đến một câu hỏi: " Nhưng cuốn sách này sẽ giúp chúng ta đối phó với Thiên Ma thế nào?"Chưa kịp nói thêm gì, một cơn gió lạnh thổi qua, và đột nhiên Châu Linh xuất hiện. Cơ thể của nàng giờ đây không còn là chính mình nữa, mà là một bóng tối u ám do Thiên Ma chiếm lấy. Bà ta tiến đến, tay vung lên, và cuốn sách bay văng khỏi tay Cao Bân, cuốn sách bị lửa thiêu rụi. "Cuốn sách...!" Cao Bân kêu lên trong tuyệt vọng.Thiên Ma, từ bên trong cơ thể Châu Linh, cười khinh bỉ. "Đừng mơ mà có thể cứu các ngươi bằng thứ này. Trận pháp của ta đã hoàn thành! Các ngươi chẳng còn hy vọng đâu!" sau đó là một tràng cười. Châu Linh biến mất. mọi người đang u sầu không biết phải làm như thế nào.Nhưng chỉ có vẻ mặt Sa La không hề sợ hãi, trái lại nàng mỉm cười đầy kiên định. "Ta có thể viết lại."Mọi người đều nhìn nàng như thể nàng vừa nói rằng sẽ bay lên trời."Cái gì?" Cao Bân giật mình, mắt trợn lên. "Cô nói gì cơ?"Sa La mỉm cười nhẹ nhàng, như thể chuyện này chẳng có gì lạ. "20 năm qua, hơn 7000 ngày qua mỗi khi nhìn vào cuốn sách đó là mỗi lần nhớ về huynh...Cao Bân " Sa La và Cao Bân nhìn nhau Không phải cái nhìn của hai người vừa gặp lại, mà là cái nhìn của hai tâm hồn đã khắc ghi nhau quá sâu, đến mức... dù thời gian có kéo dài thêm một vạn ngày nữa, ánh mắt đó – cảm giác đó – vẫn chẳng thể thay đổi.Lưu quốc sư nhìn tình cảnh như vậy nên đã lên tiếng." Ờmmm ta cũng không muốn làm phiền 2 người nhưng Nữ Vương có thể viết lại ngay được không?' 2 người rời khỏi ánh mắt của nhau. Nữ Vương nói tiếp "Vậy nên... tôi có thể viết lại cuốn sách này." Nàng dừng lại một chút, rồi lại thêm vào: "Nhưng có một điều kiện."Cao Bân bắt đầu cảm thấy bất an. "Điều kiện?"Sa La nhìn thẳng vào mắt Cao Bân, ánh mắt như thể muốn đọc thấu tâm can hắn. "Huynh phải ở bên cạnh ta. Chăm sóc ta. Bởi vì suốt 20 năm qua, ta đã không ngừng nhớ về huynh."Cao Bân, mặt đầy hoảng hốt, nghĩ đến đêm đó, khi Sa La ép hắn uống rượu, và những lúc họ có những khoảnh khắc không thể nào quên. Bây giờ, tất cả đều quay lại trong đầu hắn.Hắn nhìn Sa La, không thể từ chối, nhưng trong lòng vẫn có một chút run rẩy.Với một nụ cười dịu dàng, Cao Bân cuối cùng lên tiếng. "Sa La, ta sẽ không để ai làm hại cô. Cô có thể viết lại cuốn sách, và ta sẽ ở bên cạnh cô."Sa La mỉm cười, ánh mắt nàng giờ đây tỏa sáng như ngôi sao trên bầu trời. "Cảm ơn , Cao Bân. Vậy thì, chúng ta không còn thời gian để chờ đợi nữa" Nữ Vương liền bảo Sói Chân chuẩn bị bút mực.Chỉ trong khoảnh khắc đó, họ biết rằng sẽ phải đối mặt với Thiên Ma, chiến đấu với hắn trong trận pháp của hắn, và chắc chắn rằng sẽ giải cứu những linh hồn bị hắn khống chế.Nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất họ cũng có nhau. Và đôi khi, đó chính là điều quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me