Nguoi La Kiep Nan Cua Ta
Ngôi nhà của Cao Bân nằm ở ven ngoại ô, nơi những ngọn đồi xanh mướt ôm trọn khu đất, giống như một bức tranh yên bình. Cánh cổng trắng khép lại, tạo nên một không gian tĩnh lặng, trong lành, với cây hoa giấy trổ đầy màu sắc, vươn mình đón ánh sáng đầu ngày.Sáng hôm nay, Cao Bân thức dậy sớm hơn mọi khi. Lưng anh nhức mỏi vì đêm qua đã ngủ vạ vật trên chiếc ghế sofa, nhưng có một lý do khác khiến anh không thể ngủ thêm được nữa...là cô gái mà ông hay mơ thấy ngủ say sưa trong phòng mình.Cao Bân rón rén đứng dậy, chưa kịp vươn vai thì cánh cửa phòng mở toang. Sa La, vẫn mặc chiếc áo thun rộng thùng thình của anh, bước ra. "Chào buổi sáng," Cao Bân mỉm cười, giọng pha chút lúng túng. "Ngủ ngon không?""Cũng... ổn," Sa La đáp, "Chỉ là... cái giường này mềm quá, giống như... bẫy vậy."Cao Bân bật cười. "Đó là nệm đấy, không phải bẫy. Nhiều người muốn nằm 'bẫy' như thế cả đời."Sa La ngó Cao Bân một lúc, rồi quay về phòng. Cứ thế, Cao Bân thở dài, ngồi xuống bàn và nhấc điện thoại lên.— "Vâng, thầy hiệu trưởng à... Tôi xin phép nghỉ một tuần. Lý do là... có họ hàng từ thời Minh Thái Tổ về thăm. Người này rất truyền thống, cần được hỗ trợ hòa nhập vào thế giới hiện đại."Cao Bân chợt cảm thấy buồn cười vì lời mình vừa nói.Sau khi làm bữa sáng đơn giản với bánh mì và sữa đậu nành, Cao Bân đứng trước bồn rửa mặt, tay cầm bàn chải và tuýp kem, giảng giải như một giáo viên:"Đây là bàn chải, còn đây là kem đánh răng. Không phải đồ ăn, cô nhớ nhé."Sa La gật đầu, miệng thì vẫn làm bộ thản nhiên. Nhưng chỉ vài phút sau, Cao Bân bước vào phòng tắm và thấy cô nàng đang phồng miệng như một con sóc, tay chân loay hoay. "Đừng nuốt! Nhổ ra!" Cả buổi sáng cứ thế trôi qua, với những tình huống dở khóc dở cười. Cao Bân đưa Sa La ra ngoài để mua quần áo. "Có vấn đề gì sao?" Sa La nhìn anh, mặt đầy thắc mắc."Không phải vấn đề, chỉ là... nếu cô đi ra ngoài như thế này, người ta sẽ nghĩ tôi là kẻ lừa đảo, lừa con gái ngây thơ về nhà!" Cao Bân lúng túng."Ngây thơ? Ta không ngây thơ!" "Đúng, đúng rồi, cô là nữ vương." Cao Bân lẩm bẩm rồi vội vàng đi lấy chiếc xe đạp của mìnhChạy tới trước mặt Sa La Cô lên đi, Đây là gìĐây là xe đạp dùng để đi lạiÀCao Bân thấy Sa La vẫn ngơ ngác ông đi xuống hướng dẫn cô cách ngồiSa La học theo cũng làm như vật nhưng khác cái là, Khi Cao Bân vừa chuẩn bị đạp xe, do quán tính Sa La ôm lấy eo ông.Sao con ngựa sắt này không có tay vịnhÀ cô cứ để như vậy cũng đượcĐược Sa La ôm eo Cao Bân cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.Vừa vào trung tâm thương mại, Sa La bị mê hoặc ngay lập tức. Ánh sáng và những món đồ lấp lánh khiến cô như lạc vào một thế giới mới. Cô cứ kéo áo anh liên tục, mắt sáng rực như trẻ con đi hội chợ."Cái này là gì? Sao lại hở hang vậy?" Sa La chỉ vào một bộ đồ bơi."Đó là bikini. Dành để bơi," Cao Bân đáp, mắt không dám nhìn thẳng."Bơi mà cần hở như thế sao?""Ờ... cũng không bắt buộc, nhưng người ta thích vậy..." Cao Bân không biết phải giải thích thế nào.Cao Bân đưa Sa La đi dạo khắp các cửa hàng quần áoSau một buổi thử đồ hỗn loạn, Sa La chọn được vài bộ quần áo đơn giản, và Cao Bân dẫn cô đến một quán lẩu. Cả hai ngồi xuống bàn, Cao Bân gắp thịt bò nhúng vào nước lẩu và đưa cho Sa La."Cái này ăn ngon lắm, cô thử đi."Sa La ngập ngừng, rồi cắn một miếng nhỏ. Khuôn mặt cô sáng lên, ánh mắt long lanh như thể đã phát hiện ra một bí mật tuyệt vời."Tôi bị cướp trắng trợn!" Cao Bân thốt lên khi nhìn thấy đĩa thịt của mình đã bị cô cướp sạch."Lỗi tại ngươi thôi, ai bảo chậm tay," Sa La nhún vai, cười đắc ý.Khi tính tiền, Cao Bân đưa tờ tiền cho Sa La. "Cô thử trả đi."Sa La cầm tờ tiền lên, soi kỹ vào ánh sáng: "Đây là... lệnh bài?""Không phải, đây là tiền. Đưa cho người ta."Sa La lùi lại, đưa tờ tiền với vẻ mặt như đang giao nộp một vật phẩm nguy hiểm. Nhân viên thu ngân mỉm cười, nhưng ánh mắt lại đầy nghi ngờ.Sa La nghiêng đầu thì thầm vào tai Cao Bân: "Người này sao cứ nhìn ta vậy?""Vì cô vừa gọi tờ 500k là 'lệnh bài' đó, nữ vương ạ..." Cao Bân nói, cố gắng giấu đi sự bối rối.Cuối cùng, họ quay về nhà, sau một ngày dài đi dạo khắp nơi. Cao Bân nói: "Tôi đi tắm trước, rồi sẽ nấu bữa tối. Cô cứ ngồi đây nhé."Sa La gật đầu, nhưng chỉ vài phút sau, Cao Bân nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng từ ngoài phòng tắm."AAAAAAAAAA!"Anh vội vàng quấn khăn tắm, xông ra ngoài, miệng la lên: "Cô sao vậy? Có sao không?"Khi vừa bước đến thấy Sa La đang đứng ở thế phòng thủ mặt đầy nghiêm túc nhìn vào Tivi, còn chiếc Tivi thì đã bị vỡ. "Ta vừa thấy một tên yêu quái đang xông đến!""Cái gì?" Cao Bân chạy lại, lo lắng. "Đó là phim" À chỉ là người ta đang biểu diễn thôiSa La ngơ ngác nhìn anh, hỏi lại: "Biểu diễn? Vậy... tôi có làm tổn thương người biểu diễn không?""Không... nhưng cô vừa làm hỏng cái TV trị giá 20 triệu đấy," Cao Bân nhìn cô cười bất lực.Chưa kịp thở, Cao Bân lại thấy ánh mắt Sa La nhìn anh với sự tò mò kỳ lạ."Ở thế giới này, nam nhân có thể ăn mặc hở hang như vậy sao" Sa La hỏi, giọng đầy nghi hoặc.Cao Bân vội vàng che thân thể, lắp bắp: "Không... không phải đâu, cô đợi chút nhé!" rồi vội vã chạy vào nhà tắm.Sa La thản nhiên nhìn theo, rồi buông một câu: "Có gì lạ đâu, sao phải xấu hổ vậy?"Cao Bân lúc này đã đứng trước gương trong phòng tắm, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Anh tự nhủ với bản thân: "Cô ấy chỉ là... đang học hỏi thôi mà. Chắc chắn không có gì phải lo cả. Thôi thì, mình phải chuẩn bị bữa tối thôi."Anh bước ra khỏi phòng tắm, chỉ kịp nghe tiếng bước chân vội vã của Sa La đang chạy vào bếp. "Ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta không biết báo đáp thế nào nên ta sẽ phá lệ nấu cho ngươi một bửa ăn" cô vừa nói vừa mải mê đảo nồi canh."Cô biết nấu... ăn..." Cao Bân ngập ngừng, rồi nhìn vào chiếc bếp, nơi Sa La đã đang thử nghiệm với những nguyên liệu mà cô chưa từng biết đến. "Ta biết một chút "Anh chỉ biết cười trừ, nhưng không ngờ rằng chỉ sau vài phút, mùi cháy khét lan tỏa khắp gian bếp. Cao Bân hoảng hốt chạy lại gần, chỉ thấy Sa La đang nhìn chằm chằm vào chiếc chảo như thể không hiểu sao mà cái gì cũng... cháy đen."Tôi nghĩ, nên để tôi nấu" Cao Bân đề nghị, vừa lấy muôi khuấy động cái món gì đó mà anh không dám đoán."Không!" Sa La xua tay, đôi mắt sáng lên. "Để ta thử lại, lần này chắc chắn không sao!"Và như thể có một phép thuật nào đó, chỉ sau vài phút, món ăn của cô lại biến thành một món gì đó khó gọi tên. Cao Bân nhìn đĩa thức ăn đầy lạ lẫm, và chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng: "Cảm ơn... món này nhìn có vẻ rất... đặc biệt."Sa La ngồi xuống, không để ý đến vẻ bối rối của anh. Cô cầm đũa lên, thử một miếng, rồi làm vẻ mặt suy tư."Ngon mà, không phải sao?" Sa La hỏi, giọng hoàn toàn nghiêm túc.Cao Bân cười gượng: "Có lẽ là... cũng ngon"Cả hai nhìn nhau một lúc, rồi cả hai cùng phá lên cười. Một bầu không khí dễ chịu và thoải mái bất ngờ bao trùm căn bếp. Khi bữa ăn kết thúc, Cao Bân đứng dậy, đẩy ghế ra. "Cô đã làm rất tốt, dù món ăn có hơi... kỳ lạ." Anh khẽ cười. "Nhưng mà, nếu cô định học nấu ăn, chắc tôi sẽ phải đưa cô đi học một khóa cơ bản đấy."Một tuần cứ như vậy trôi qua!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me