TruyenFull.Me

Nguoi Tinh Trong Con Mua Fakedeft

Cơn mưa đột ngột đổ xuống vào giữa buổi sáng, như thể trời muốn xóa sạch tất cả những âm thanh ồn ào xung quanh. Cảnh vật bỗng chốc trở nên mờ ảo, những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống đất, tạo thành những vòng tròn nhỏ trên mặt nước. Sanghyuk đứng dưới mái hiên của trường, tay cầm cuốn sách không có tâm trạng để đọc, ánh mắt cậu hướng về phía những giọt mưa không ngừng rơi xuống. Từ đây, cậu có thể thấy mọi thứ ngoài sân trường bị mờ nhòe, như thể mọi thứ đều bị lớp sương mờ ảo của mưa che phủ.

Cậu không thích mưa. Mưa luôn làm cho tâm trạng của Sanghyuk trở nên u sầu, khiến cậu cảm thấy nặng nề và mất phương hướng. Nhưng có một điều kỳ lạ mà cậu không thể phủ nhận. Mỗi khi trời mưa, cậu lại cảm thấy một sự hiện diện nào đó gần mình, một sự thôi thúc không thể lý giải. Cảm giác đó không phải là sự sợ hãi hay bất an, mà là một cảm giác bình yên, như thể có ai đó đang dõi theo và bảo vệ cậu.

Bất chợt, khi Sanghyuk quay lưng lại, cậu nhận ra có một bóng người vừa lướt qua. Cậu cảm thấy có gì đó quen thuộc, nhưng lại không thể chắc chắn. Sanghyuk khẽ nhướng mày, đôi mắt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng ấy giữa làn mưa. Đột nhiên, cậu nhìn thấy một chiếc dù đen. Nó là chiếc dù duy nhất trong khuôn viên trường, giữa không gian ảm đạm của trời mưa, chiếc dù đen như một vật thể nổi bật, thu hút sự chú ý của Sanghyuk.

Chiếc dù đen ấy, sao mà quen thuộc đến thế. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong tâm trí Sanghyuk, như thể cậu đã nhìn thấy chiếc dù này ở đâu đó từ rất lâu rồi. Nhưng cậu không thể nhớ ra được là ở đâu. Những kí ức mơ hồ về chiếc dù, về người cầm chiếc dù ấy, lại trở về trong tâm trí cậu, nhưng chúng cứ lẩn quẩn, không thể nắm bắt được.

Ngay khi Sanghyuk đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, cắt đứt dòng suy tưởng của cậu.

"Trời mưa, cậu sẽ bị ướt mất."

Sanghyuk giật mình, quay phắt lại. Đứng trước mặt cậu là một chàng trai, khoảng độ tuổi của cậu, với mái tóc đen buông lơi và ánh mắt dịu dàng. Cậu ta không phải là người quen, nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt của cậu ta khiến Sanghyuk cảm thấy như đã gặp người này từ lâu lắm rồi.

Nhưng có điều rất lạ là, chiếc dù đen trong tay chàng trai ấy lại làm Sanghyuk cảm thấy một cảm giác thân thuộc khó tả. Cảm giác như nó đã ở đây từ lâu, giống như một mảnh ký ức mà cậu không thể với tới được.

Cậu trai mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì thêm. Chỉ đơn giản là đưa chiếc dù ra trước mặt Sanghyuk, như thể đây là hành động bình thường, không có gì kỳ lạ. Cậu không ép buộc, chỉ đứng đó với sự chờ đợi trong ánh mắt. Cảm giác như chàng trai này đã sẵn sàng đợi Sanghyuk nhận lấy chiếc dù mà không hề tỏ ra vội vã.

Sanghyuk nhìn chiếc dù đen trong tay chàng trai, rồi nhìn lại vào đôi mắt bình yên ấy. Một cảm giác không thể giải thích trào lên trong lòng cậu, như thể cậu đã quen thuộc với tất cả những gì đang diễn ra. Cậu không biết tại sao, nhưng trong một khoảnh khắc, Sanghyuk không thể từ chối. Cậu nhận lấy chiếc dù đen từ tay cậu trai, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào cơ thể.

"Thực sự cảm ơn," Sanghyuk nói, mặc dù cậu không hiểu vì sao mình lại nói như vậy. Cảm giác này không giống như những gì cậu thường làm. Cậu không hiểu sao mình lại hành động như thể chiếc dù này là một phần của cuộc sống cậu. Cậu không hề quen biết người này, nhưng lại có cảm giác như chiếc dù và người con trai ấy là một phần không thể thiếu trong ký ức cậu.

Chàng trai chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không nói thêm lời nào. Cậu ta quay lưng và bước đi. Những bước chân đều đặn, nhẹ nhàng giữa mưa, như thể cậu ta là một phần của cơn mưa ấy. Sanghyuk đứng nhìn theo, cảm giác bối rối lại dâng lên trong lòng. Cậu không thể hiểu nổi tại sao một người hoàn toàn xa lạ lại khiến mình có cảm giác thân thuộc đến vậy.

Bóng dáng của cậu ta dần khuất xa trong làn mưa. Sanghyuk còn đứng đó một lúc, ngẩng đầu lên nhìn những giọt mưa tiếp tục rơi, chiếc dù đen trên tay cậu vẫn dính sát vào người. Cậu không hiểu tại sao, nhưng hình ảnh của người con trai ấy cứ quẩn quanh trong đầu cậu, không thể rời đi.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng giờ đây, cảm giác của Sanghyuk không còn đơn giản như trước nữa. Cậu không chỉ thấy mưa, mà còn cảm nhận sự hiện diện của một người nào đó, một người cậu không thể nhớ, nhưng lại không thể quên. Câu hỏi về chiếc dù đen vẫn vương vấn trong lòng cậu, và Sanghyuk tự hỏi liệu mình có thể gặp lại người con trai ấy một lần nữa hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me