TruyenFull.Me

Nguoi Tinh Trong Con Mua Fakedeft

Ngày hôm sau, khi những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống trong buổi sáng, Sanghyuk lại cảm thấy cái cảm giác kỳ lạ ấy trong lòng. Cậu không thích mưa, nhưng lần này, cảm giác không còn u ám như trước, mà trái lại, có một điều gì đó khiến trái tim cậu không ngừng đập nhanh hơn. Mưa đến như một điều gì đó quen thuộc, như thể là dấu hiệu của một điều gì quan trọng mà Sanghyuk chưa hiểu rõ.

Khi cậu bước ra từ lớp học, một làn mưa nhẹ đổ xuống. Sanghyuk giơ tay lên, vẫy vẫy như để cảm nhận những hạt mưa rơi trên tay mình. Trong khoảnh khắc đó, cậu chợt nghĩ về những lần gặp gỡ kỳ lạ trước đây, về chiếc dù đen mà cậu chưa thể giải thích được. Dù đó không chỉ là vật che mưa, mà còn mang theo một cảm giác kỳ diệu khiến cậu không thể nào quên.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Giữa đám đông, như thể cậu ta đang nổi bật lên vì điều gì đó, một người con trai đang bước đi. Và chính xác là cậu ấy – người con trai với chiếc dù đen.

Chàng trai đứng giữa sân trường, đôi mắt dõi theo Sanghyuk từ xa. Ánh mắt của cậu ta có gì đó rất nhẹ nhàng, như thể có một sự kết nối không lời giữa cả hai, mặc dù Sanghyuk không thể hiểu được tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Một cảm giác thân thuộc trỗi dậy trong lòng cậu, nhưng đồng thời cũng có chút bất an.

"Sao cậu lại ở đây?" Sanghyuk tự hỏi, lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả. Rồi, như thể nhận ra điều gì đó trong lòng mình, Sanghyuk không thể không bước đến gần cậu ta.

Chàng trai mỉm cười một cách nhẹ nhàng, không nói gì, chỉ đưa tay ra với chiếc dù đen. Giống như lần trước, cậu ta chìa nó ra như một hành động hoàn toàn tự nhiên, như thể đây là việc mà cậu ta đã làm không biết bao nhiêu lần trước đó. Sanghyuk chỉ còn biết đứng đó, không hiểu sao mình lại nhận lấy chiếc dù, như thể đó là điều duy nhất đúng đắn trong tình huống này.

"Trời mưa, lại gặp cậu rồi," cậu trai nói nhẹ nhàng. Giọng cậu ta vẫn trong trẻo như lần đầu tiên, khiến Sanghyuk cảm thấy một cảm giác ấm áp không thể giải thích. Cậu lại nhận ra rằng không chỉ chiếc dù mà cả hình ảnh cậu ta đều thân thuộc, như là một phần ký ức mà Sanghyuk chưa thể chạm tới.

Sanghyuk ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt của cậu ta, cố gắng tìm hiểu. "Cậu... lại là cậu sao?"

Cậu trai không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ, nhưng không nói thêm gì. Sanghyuk vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Mặc dù cậu không biết rõ về người con trai này, nhưng chiếc dù đen và cái nhìn đầy ấm áp ấy khiến cậu không thể rời mắt.

Nhìn vào chiếc dù đen, Sanghyuk lại có một cảm giác rất kỳ lạ. Cậu nhớ rất mơ hồ về một chiếc dù như vậy từ khi còn nhỏ. Có phải là một phần ký ức cậu đã đánh mất? Cảm giác đó ùa về như một làn sóng, khiến Sanghyuk không thể tự mình giải thích được.

"Cảm ơn," Sanghyuk nói, giọng nói lạ lùng với chính mình. Cậu không hiểu sao mình lại nói vậy, nhưng cảm giác như một sự thôi thúc vô hình, khiến cậu không thể từ chối nhận lấy chiếc dù.

Nhưng khi Sanghyuk ngẩng lên để nói thêm điều gì đó, cậu trai ấy đã quay lưng, bước đi nhanh chóng. Dường như không có sự vội vàng, chỉ là một cách lặng lẽ và nhẹ nhàng như những cơn mưa đang dần ngừng rơi. Cậu trai ấy tiếp tục đi về phía sân trường, chiếc dù vẫn trên tay. Một lần nữa, cậu ta lặng lẽ biến mất trong đám đông, để lại Sanghyuk với cảm giác bối rối không thể nào giải thích.

Mưa đã bắt đầu dịu lại, nhưng những câu hỏi trong đầu Sanghyuk không ngừng vang vọng. "Cậu là ai? Tại sao cậu lại luôn xuất hiện trong những cơn mưa? Mọi chuyện này là như thế nào?"

Cảm giác thân thuộc, cảm giác mà Sanghyuk không thể hiểu được, lại dâng lên trong lòng cậu. Cậu cảm thấy mình phải tìm hiểu, phải hiểu rõ về cậu ta, về chiếc dù đen và những lần gặp gỡ kỳ lạ này.

Nhưng khi Sanghyuk nhìn xung quanh, cậu nhận ra rằng mình không thể hỏi ai về người con trai này. Dường như không ai biết cậu ấy là ai, và tất cả những điều liên quan đến cậu ta lại trở nên mơ hồ và khó hiểu.

Cơn mưa nhẹ nhàng trôi qua, nhưng tâm trí của Sanghyuk vẫn nặng trĩu. Cậu tự hỏi liệu có phải cậu đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng trong những lần gặp gỡ ấy? Và liệu cậu ta sẽ xuất hiện lần nữa trong cơn mưa tiếp theo, đưa chiếc dù đen ra cho cậu như mọi lần?

Sanghyuk không thể trả lời được câu hỏi đó, nhưng cậu quyết định rằng lần tới, nếu có thể gặp lại người con trai ấy, cậu sẽ hỏi rõ mọi chuyện. Cậu phải hiểu rõ về chiếc dù đen ấy, và người con trai kỳ lạ đó, người luôn xuất hiện dưới những cơn mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me