Nguy Lan Dien Sinh Song La Di Khuc
Bệnh viện thánh Maria, nắng ấm mùa đông chiếu trên bệ cửa sổ lát đá cẩm thạch trắng noãn, rơi trên gương mặt ngủ say của người nằm trên giường bệnh. Một ngón tay gầy gò không an phận không ngừng vuốt ve, chẳng bao lâu sau đã đánh thức người dậy.
La Phi nghiêng đầu tránh đi, mở miệng cười: "Tay của anh toàn là dầu mỡ lại còn cọ lên mặt tôi."La Phù Sinh ý cười dịu dàng, trên người còn mang theo một chút lành lạnh của gió mùa đông bắc. Bánh bao chiên đặt trên đầu giường, tỏa ra mùi hương ấm áp."Hôm nay em cảm thấy thế nào?"La Phù Sinh dìu y ngồi dậy, La Phi ấn ấn cánh tay cẳng chân dãn gân dãn cốt, bộ dáng thảnh thơi nhàm chán: "Không sao, tôi muốn xuất viện."Nhị đương gia nhân lúc người ta không chú ý cúi người trộm hôn, ở trên môi y liếm một cái mới thỏa mãn ngồi thẳng người, bày ra một bộ dáng nghiêm túc: "Em còn phải theo dõi thêm vài ngày nữa. Không sao là vì em mạng lớn, nhờ có sợi dây vướng ở cành cây mới không ngã quá mạnh, nếu không..."La Phù Sinh nói đến đây liền cảm thấy sợ hãi. La Phi nắm lấy tay hắn, mím môi nói: "Sau này tôi sẽ không thế nữa."La Phù Sinh nắm lại bàn tay y, thật may là người này còn sống trước mặt hắn, hắn thực sự đưa y về nhà rồi..Sau một đêm trong sơn động, hai người bọn họ cũng không chờ lâu lắm, La Thành đem người tìm tới rồi. Cả hai vừa bị thương vừa bị lạnh, được đưa đến bệnh viện thánh Maria. La Phù Sinh uống một ngày thuốc liền xuống giường, rõ ràng bệnh cũng không nhẹ nhưng sắc mặt so với trước đó vẫn còn rất tốt. La Phi lại mơ mơ màng màng ba ngày mới hoàn toàn tỉnh táo.Vì vậy, nhị đương gia mỗi ngày đúng giờ đưa cơm ba bữa sáng trưa tối, buổi chiều xen kẽ "thị sát phòng bệnh", chỉ hận không thể cùng La Phi dính với nhau, việc này khiến cho bác sĩ chủ nghiệm khoa Hồ Tiềm Chi mạnh mẽ khiển trách."Nhị đương gia, cậu ấy không thể quá hao tâm tổn sức." Hồ Tiềm Chi nghiêm nghị."Chúng tôi chẳng qua chỉ nói với nhau hai câu." Nhị đương gia vô tội."Nhị đương gia, cậu ấy cần phải ngủ đủ giấc." Hồ Tiềm Chi bất đắc dĩ."Tôi nhìn em ấy ngủ, không làm gì khác." La Phù Sinh ánh mắt như chứa mật."Nhị đương gia, cậu nhất định không chịu đi phải không?" Ánh mắt Hồ Tiềm Chi hung dữ."Người của tôi tất nhiên tôi phải chăm sóc, không đi." Nhị đương gia hé mắt, thần sắc nguy hiểm nhìn chằm chằm Hồ Tiềm Chi: "Trái lại bác sĩ Hồ thật rảnh rỗi, bất cứ khi nào tôi ở đây đều thấy ông đến khám bệnh."Hồ Tiềm Chi nhìn chằm chằm La Phi, nhìn gương mặt "đó là chuyện đương nhiên" của y, tức giận thở dài một tiếng, bi phẫn rời khỏi.Thám trưởng tiên sinh nhìn bóng lưng khuất phục của ông ấy, cười nói: "Ông ấy tận mắt thấy tôi nhặt được cái mạng này về, thật sự là bị dọa sợ rồi. A Sinh, đừng để ý đến ông ấy."La Phù Sinh mở gói bánh bao chiên ra: "Tôi để ý mình em là đủ rồi, để ý ông ta làm gì." Nói xong lấy ra một cái bánh đưa đến bên miệng y: "Nào, há miệng ra."Thám trưởng tiên sinh được giáo dưỡng một bộ dáng thân sĩ mấy ngày trước còn cảm thấy "không thích hợp lắm", bị hầu hạ như thế một thời gian liền cảm thấy tay chân trở nên lười biếng, da mặt cũng dày hơn, lúc này hé miệng cắn từng miếng từng miếng bánh bao trên tay hắn, cuối cùng đầu lưỡi còn cố tình liếm liếm vết dầu dính trên ngón tay."Ngon lắm."Đầu ngón tay La Phù Sinh tê dại một hồi, ánh mắt hắn tối sầm xuống, một giây sau liền nghiêng người đè lên. Môi của y thật sự rất đẹp, khiến cho người ta không nhịn được muốn thưởng thức."Nhị đương gia, tại hạ bây giờ đang là người bệnh, không thừa nhận được nhã ý của ngài." La Phi nghiêng đầu thoát khỏi một nụ hôn thật dài, nhưng lại không ngăn được La Phù Sinh cúi đầu mút hầu kết của y, chỉ có thể đè lại cái tay đang làm loạn, thấp giọng cười: "Hơn nữa, bạch nhật tuyên dâm...không tốt lắm đâu."La Phù Sinh nhắm mắt một chút, lúc mở ra lại tỉnh táo trở lại. Nhưng ý trêu đùa trong mắt vẫn không giảm: "Sớm muộn gì cũng làm em."Hồ Tiềm Chi đứng ngoài cửa nặng nề ho mấy tiếng, nhìn thấy hai người họ buông nhau ra mới phẫn hận rời đi..La Phi nằm viện đến cuối năm. Khi Tần Tiểu Mạn đón y trở về nhà trọ Sullivan, thứ đầu tiên La Phi nhìn thấy là một phong thư màu đàn hương đặt trên bàn."Sáng nay Nashimoto điện hạ gửi thư đến." Tần Tiểu Mạn căng thẳng: "La Phi, anh xảy ra chuyện chắc chắn cô công chúa này biết rõ, lá thư này..."La Phi lắc lắc tay: "Không sao." Nói xong y về phòng tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị buổi chiều đi đến ninh viện một chuyến.Mà giờ khắc này, Nashimoto Mira lại không ở ninh viện.Cô nhìn người ngồi trong xe ở phía xa, đầu tiên là cười cười chào hỏi một chút, sau đó qua đường tiến lại gần.La Phù Sinh hé mắt, mở cửa đi xuống xe."Công chúa điện hạ.""Nhị đương gia, thật là có duyên." Nashimoto Mirai hơi cúi người chào, La Phù Sinh gật đầu, giương mắt nhìn người đàn ông trung niên phía sau cô.Là một quân nhân người Nhật. Đôi mắt ông ta nghiêm nghị, lạnh lùng, như mắt đại bàng, cả người tỏa ra khí tức đáng sợ."Vị này là cữu cữu của ta, Hiyori Sanetake." Nashimoto Mirai quay đầu, sau đó lại nhìn La Phù Sinh.Hiyori Sanetake lúc này mới mở miệng: "Nghe danh nhị đương gia đã lâu.""Không dám." La Phù Sinh nắm nhẹ tay, chỉ là mặt đối mặt nhưng hắn đã cảm thấy mùi vị của cái chết rồi."Nhật Bản chúng ta cùng với Trung Quốc lại mở rộng con đường buôn bán, trong tương lai không xa, có thể cùng nhị đương gia hợp tác nhiều hơn." Hiyori Sanetake từ đầu đến cuối không nhìn thẳng vào La Phù Sinh nhưng hắn đột nhiên cảm giác được một ánh mắt cực kì hung ác. Khi hắn nhìn lên người thanh niên trước mặt này, biểu tình của La Phù Sinh lại là kính cẩn lễ độ.Tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác.La Phù Sinh nhìn theo Hiyori Sanetake và Nashimoto Mirai rời đi, xoay người trở về xe."Không đến quán thuốc nữa, về nhà." Hắn nói với La Thành: "Hôm nay nghĩa phụ có nhà không?""Có." La Thành nhanh chóng khởi động máy, quay đầu xe rời khỏi..La Phi đến ninh viện vào buổi chiều, giác quan nhạy bén của y cảm nhận được không khí nghiêm trang vắng vẻ khiến người ta sợ hãi, người hầu trở nên cẩn trọng hơn, cũng càng an tĩnh hơn.
La Phi nghiêng đầu tránh đi, mở miệng cười: "Tay của anh toàn là dầu mỡ lại còn cọ lên mặt tôi."La Phù Sinh ý cười dịu dàng, trên người còn mang theo một chút lành lạnh của gió mùa đông bắc. Bánh bao chiên đặt trên đầu giường, tỏa ra mùi hương ấm áp."Hôm nay em cảm thấy thế nào?"La Phù Sinh dìu y ngồi dậy, La Phi ấn ấn cánh tay cẳng chân dãn gân dãn cốt, bộ dáng thảnh thơi nhàm chán: "Không sao, tôi muốn xuất viện."Nhị đương gia nhân lúc người ta không chú ý cúi người trộm hôn, ở trên môi y liếm một cái mới thỏa mãn ngồi thẳng người, bày ra một bộ dáng nghiêm túc: "Em còn phải theo dõi thêm vài ngày nữa. Không sao là vì em mạng lớn, nhờ có sợi dây vướng ở cành cây mới không ngã quá mạnh, nếu không..."La Phù Sinh nói đến đây liền cảm thấy sợ hãi. La Phi nắm lấy tay hắn, mím môi nói: "Sau này tôi sẽ không thế nữa."La Phù Sinh nắm lại bàn tay y, thật may là người này còn sống trước mặt hắn, hắn thực sự đưa y về nhà rồi..Sau một đêm trong sơn động, hai người bọn họ cũng không chờ lâu lắm, La Thành đem người tìm tới rồi. Cả hai vừa bị thương vừa bị lạnh, được đưa đến bệnh viện thánh Maria. La Phù Sinh uống một ngày thuốc liền xuống giường, rõ ràng bệnh cũng không nhẹ nhưng sắc mặt so với trước đó vẫn còn rất tốt. La Phi lại mơ mơ màng màng ba ngày mới hoàn toàn tỉnh táo.Vì vậy, nhị đương gia mỗi ngày đúng giờ đưa cơm ba bữa sáng trưa tối, buổi chiều xen kẽ "thị sát phòng bệnh", chỉ hận không thể cùng La Phi dính với nhau, việc này khiến cho bác sĩ chủ nghiệm khoa Hồ Tiềm Chi mạnh mẽ khiển trách."Nhị đương gia, cậu ấy không thể quá hao tâm tổn sức." Hồ Tiềm Chi nghiêm nghị."Chúng tôi chẳng qua chỉ nói với nhau hai câu." Nhị đương gia vô tội."Nhị đương gia, cậu ấy cần phải ngủ đủ giấc." Hồ Tiềm Chi bất đắc dĩ."Tôi nhìn em ấy ngủ, không làm gì khác." La Phù Sinh ánh mắt như chứa mật."Nhị đương gia, cậu nhất định không chịu đi phải không?" Ánh mắt Hồ Tiềm Chi hung dữ."Người của tôi tất nhiên tôi phải chăm sóc, không đi." Nhị đương gia hé mắt, thần sắc nguy hiểm nhìn chằm chằm Hồ Tiềm Chi: "Trái lại bác sĩ Hồ thật rảnh rỗi, bất cứ khi nào tôi ở đây đều thấy ông đến khám bệnh."Hồ Tiềm Chi nhìn chằm chằm La Phi, nhìn gương mặt "đó là chuyện đương nhiên" của y, tức giận thở dài một tiếng, bi phẫn rời khỏi.Thám trưởng tiên sinh nhìn bóng lưng khuất phục của ông ấy, cười nói: "Ông ấy tận mắt thấy tôi nhặt được cái mạng này về, thật sự là bị dọa sợ rồi. A Sinh, đừng để ý đến ông ấy."La Phù Sinh mở gói bánh bao chiên ra: "Tôi để ý mình em là đủ rồi, để ý ông ta làm gì." Nói xong lấy ra một cái bánh đưa đến bên miệng y: "Nào, há miệng ra."Thám trưởng tiên sinh được giáo dưỡng một bộ dáng thân sĩ mấy ngày trước còn cảm thấy "không thích hợp lắm", bị hầu hạ như thế một thời gian liền cảm thấy tay chân trở nên lười biếng, da mặt cũng dày hơn, lúc này hé miệng cắn từng miếng từng miếng bánh bao trên tay hắn, cuối cùng đầu lưỡi còn cố tình liếm liếm vết dầu dính trên ngón tay."Ngon lắm."Đầu ngón tay La Phù Sinh tê dại một hồi, ánh mắt hắn tối sầm xuống, một giây sau liền nghiêng người đè lên. Môi của y thật sự rất đẹp, khiến cho người ta không nhịn được muốn thưởng thức."Nhị đương gia, tại hạ bây giờ đang là người bệnh, không thừa nhận được nhã ý của ngài." La Phi nghiêng đầu thoát khỏi một nụ hôn thật dài, nhưng lại không ngăn được La Phù Sinh cúi đầu mút hầu kết của y, chỉ có thể đè lại cái tay đang làm loạn, thấp giọng cười: "Hơn nữa, bạch nhật tuyên dâm...không tốt lắm đâu."La Phù Sinh nhắm mắt một chút, lúc mở ra lại tỉnh táo trở lại. Nhưng ý trêu đùa trong mắt vẫn không giảm: "Sớm muộn gì cũng làm em."Hồ Tiềm Chi đứng ngoài cửa nặng nề ho mấy tiếng, nhìn thấy hai người họ buông nhau ra mới phẫn hận rời đi..La Phi nằm viện đến cuối năm. Khi Tần Tiểu Mạn đón y trở về nhà trọ Sullivan, thứ đầu tiên La Phi nhìn thấy là một phong thư màu đàn hương đặt trên bàn."Sáng nay Nashimoto điện hạ gửi thư đến." Tần Tiểu Mạn căng thẳng: "La Phi, anh xảy ra chuyện chắc chắn cô công chúa này biết rõ, lá thư này..."La Phi lắc lắc tay: "Không sao." Nói xong y về phòng tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị buổi chiều đi đến ninh viện một chuyến.Mà giờ khắc này, Nashimoto Mira lại không ở ninh viện.Cô nhìn người ngồi trong xe ở phía xa, đầu tiên là cười cười chào hỏi một chút, sau đó qua đường tiến lại gần.La Phù Sinh hé mắt, mở cửa đi xuống xe."Công chúa điện hạ.""Nhị đương gia, thật là có duyên." Nashimoto Mirai hơi cúi người chào, La Phù Sinh gật đầu, giương mắt nhìn người đàn ông trung niên phía sau cô.Là một quân nhân người Nhật. Đôi mắt ông ta nghiêm nghị, lạnh lùng, như mắt đại bàng, cả người tỏa ra khí tức đáng sợ."Vị này là cữu cữu của ta, Hiyori Sanetake." Nashimoto Mirai quay đầu, sau đó lại nhìn La Phù Sinh.Hiyori Sanetake lúc này mới mở miệng: "Nghe danh nhị đương gia đã lâu.""Không dám." La Phù Sinh nắm nhẹ tay, chỉ là mặt đối mặt nhưng hắn đã cảm thấy mùi vị của cái chết rồi."Nhật Bản chúng ta cùng với Trung Quốc lại mở rộng con đường buôn bán, trong tương lai không xa, có thể cùng nhị đương gia hợp tác nhiều hơn." Hiyori Sanetake từ đầu đến cuối không nhìn thẳng vào La Phù Sinh nhưng hắn đột nhiên cảm giác được một ánh mắt cực kì hung ác. Khi hắn nhìn lên người thanh niên trước mặt này, biểu tình của La Phù Sinh lại là kính cẩn lễ độ.Tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác.La Phù Sinh nhìn theo Hiyori Sanetake và Nashimoto Mirai rời đi, xoay người trở về xe."Không đến quán thuốc nữa, về nhà." Hắn nói với La Thành: "Hôm nay nghĩa phụ có nhà không?""Có." La Thành nhanh chóng khởi động máy, quay đầu xe rời khỏi..La Phi đến ninh viện vào buổi chiều, giác quan nhạy bén của y cảm nhận được không khí nghiêm trang vắng vẻ khiến người ta sợ hãi, người hầu trở nên cẩn trọng hơn, cũng càng an tĩnh hơn.
Y men theo một con đường nhỏ đi vào phòng khách của Nashimoto. Căn phòng gỗ nhỏ kiểu Trung Quốc được sửa sang lại theo kiểu Nhật, ngay sau cánh cửa trải chiếu tatami, trên tường còn có cả tranh phù thế. Tất cả mọi thứ đều thay đổi phong cách, chỉ duy cây lê* trắng muốt trước căn phòng vẫn là vật cũ.
* Nashi trong Nashimoto có nghĩa là quả lê
Y đẩy cửa ra, giương mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chủ nhà. Trong lòng chợt động một cái, nhanh chóng đi lên phía trước, theo nghi lễ của Nhật Bản mà ngồi xếp bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me