TruyenFull.Me

Nguyen Uoc Mau

Thế Giới 4: Huyết Tộc Và Thợ Săn

Thiết lập thế giới:
Trái đất bị thống trị bởi ma cà rồng sau Thảm Họa Đỏ. Con người lẩn trốn trong bóng tối, nương nhờ vào tổ chức Thánh Giáo – nơi đào tạo thợ săn chuyên tiêu diệt huyết tộc. Trong đó, người mạnh nhất – là Dương, sát thủ bất bại với ánh mắt lạnh như băng.
Mục tiêu duy nhất: Giết Huyết Vương Kiều – kẻ đứng đầu huyết tộc.

Cuộc gặp gỡ trong Lâu Đài Máu

Dương lặng lẽ bước vào cung điện bằng đá đen, từng bức tường nhỏ máu, rêu bám kín. Không một tiếng người.

Trên ngai cao, Kiều ngồi – dáng người thanh thoát, tóc dài buộc hờ, đôi mắt vàng óng như ánh trăng phản chiếu trong máu.
Đẹp. Nguy hiểm. Không thuộc về thế giới này.

“Thợ săn.” – Giọng Kiều vang lên, trầm thấp, kéo lê âm cuối như quyến rũ cả hồn người.
“Anh đến để giết em, hay… để nhớ em?”

Dương sững người. Hơi thở nghẹn lại.
Đôi mắt đó – không lẫn vào đâu được. Là ánh mắt từng nhìn cậu qua ba kiếp sống.

“…Kiều.”

Kiều bước xuống, chạm nhẹ vào tay Dương, thì thầm bên tai:
“Nếu anh không giết được em… thì hãy yêu lại em đi.”

Đêm trốn chạy giữa rừng máu

Dương bị thương, máu đổ thành dòng trên tuyết trắng. Nhưng vẫn cố bước, cố chạy khỏi cám dỗ của Kiều.

Sau lưng, Kiều không đuổi theo.
Chỉ đứng lặng dưới trời tuyết, thì thầm:

“Dù kiếp này là thợ săn và quái vật… em vẫn nhớ mùi da anh. Mùi của lần đầu tiên… chúng ta ôm nhau.”

Dương gục xuống gốc cây. Không biết là vì đau… hay vì tim.

Lời thú tội trong bóng đêm

Đêm thứ tư.

Trong căn phòng đổ nát, Kiều lặng lẽ băng bó vết thương cho Dương. Cậu dùng tay áo mình lau máu anh, rồi thì thầm:

“Ngày xưa, em là người tạo ra Thảm Họa Đỏ.”
“Nhưng em không hối hận. Vì nếu không có ngày đó, em sẽ không gặp anh.”

Dương nắm lấy cổ tay Kiều, siết nhẹ:
“Em là ác quỷ… nhưng lại dịu dàng hơn tất cả thiên thần anh từng biết.”

Lời thề và sự lựa chọn

Ngày thứ bảy.

Thánh Giáo phát hiện nơi ẩn náu của cả hai. Dương bị bắt. Họ ép anh phải giết Kiều để chứng minh lòng trung thành.

Kiều bị trói trên cột đá, ngước mắt nhìn Dương, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ sắp bị băng vỡ.

“Nếu anh giết em…
…hãy giết nhanh một chút. Em không sợ đau, em chỉ sợ ánh mắt anh thay đổi.”

Dương giơ súng.

Hệ thống hiện lên:

> Giết Kiều = hoàn thành nhiệm vụ.
Tha Kiều = Dương bị bóng tối nuốt trọn.

Trong khoảnh khắc ấy, Dương mỉm cười, buông súng, lao tới chắn cho Kiều khi thanh kiếm ánh sáng giáng xuống.

“Anh chọn em.”

 Kết thúc và chia ly

Dương ngã gục, máu loang đỏ cả đất.

Hệ thống hiện lên:

> Kiều có thể cứu Dương bằng cách hiến linh hồn.
Nhưng sẽ tan biến khỏi vòng luân hồi.
Có chắc chắn?

Kiều không do dự.

Cậu cúi xuống, hôn lên vết thương Dương, thì thầm:

“Em chọn anh ,Và nếu được sinh ra lần nữa, em vẫn sẽ chọn anh".

"Lời Cuối Cùng Của Kiều. Dành cho dương trước khi mình biến mất " _Thế giới thứ 4_
...
> “Dương…

Nếu có thể… anh hãy tha thứ cho em…

Tha thứ vì em đã quên anh.
Tha thứ vì em đã để anh lạc lối trong hàng trăm lần đau,
còn em thì chỉ đứng yên, cười… như một kẻ xa lạ.

Nhưng Dương à… em nhớ rồi.
Em nhớ từng cái siết tay, từng giấc mơ anh ôm em giữa bóng tối.
Em nhớ tiếng anh gọi tên em nghẹn lại như máu trào trong cổ họng.

Em nhớ… rằng em yêu anh.

Đời này, kiếp này, hay muôn vạn thế giới sau,
nếu trái tim em vẫn còn đập, nó sẽ đập vì anh.

Nếu em không còn…
Anh vẫn phải sống.
Phải sống thật lâu, và hạnh phúc – thay cả phần của em.

Em xin lỗi… vì đã để anh gánh tất cả.

Nhưng mà… em yêu anh.
Dù trễ… nhưng là thật lòng.

Dương…

Cảm ơn anh đã không buông em,
trong cả những kiếp em không hề níu anh lại."

Kết thúc Thế Giới 4.

Dương sống.

Kiều tan biến.

Sợi dây định mệnh: 45%.

Kiều bắt đầu nhớ lại

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me