Nguyet Ha Nguyen Co Cung Chieu
Nguồn: https://m.weibo.cn/status/4844327747987861?mid=4858664932348258&ouid=7648885587&sudaref=weibo.com
-------------------------
Tiểu Thanh Bùi ăn xong bửa sáng liền đi làm bài tập, một tiếng đồng hồ qua đi sách vẫn chưa lật trang.
Cậu có chút ngồi không nổi nữa, đứng dậy đi đến nhà Dương Dương.
Chủ nhật nhóc con cũng sẽ ngủ nướng, nhưng bửa sáng nhất định sẽ đến tìm cậu, hôm nay quá bất thường rồi.
Còn chưa đến nhà Dương Dương, đã gặp mẹ Nguyên.
"Bùi Bùi, Dương Dương có ở nhà con không?"
Bụng của mẹ Nguyên nhô lên, vì lo lắng đôi mày nhíu lại.
Tiểu Thanh Bùi cũng nhíu mày, "không có ạ, con đợi em ấy cả buổi sáng rồi."
Mẹ Nguyên càng lo lắng hơn, "thằng bé này sẽ đi đâu chứ? nhà Phóng Phóng cũng không có, nơi có thể tìm chúng ta đều đã tìm rồi."
Tiểu Thanh Bùi cũng lo lắng, "em ấy làm sao vậy ạ?"
"Thằng bé thi trượt, bị chú con dạy dỗ mấy câu, cơm cũng không ăn chạy ra ngoài rồi, không biết trốn đi đâu nữa."
Tiểu Thanh Bùi an ủi, "dì đừng lo lắng, con biết em ấy ở đâu, dì cứ về trước, buổi tối con sẽ dẫn em ấy về ạ."
Mẹ Nguyên sao có thể không lo lắng, cứ nhất định đi theo Tiểu Thanh Bùi, nhưng đồng ý với cậu nhìn thấy Dương Dương liền đi.
Hai người đi quanh co tới một công viên gần tiểu khu, nhưng cũng không đi quá xa.
Đứa bé xinh đẹp ngồi trên bập bênh, vốn là độ tuổi hồn nhiên ngây thơ, nhưng trên mặt cậu nhóc lại đầy vẻ không vui.
Mẹ Nguyên nhìn thấy con trai cũng yên tâm, có Tiểu Thanh Bùi ở bên càng yên tâm hơn, bà gọi điện cho lão Nguyên, lại dặn dò Tiểu Thanh Bùi mấy câu rồi rời đi.
Tiểu Thanh Bùi nhẹ chân bước đến, bàn tay ấm áp bao phủ đầu nhóc con, "ai da, là bảo bối nhà ai đây, trông xinh xắn quá chừng."
Tiểu Nguyên Dương ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước, "anh ơi."
Tiểu Thanh Bùi đã lâu không thấy dáng vẻ này của em trai rồi, phút chốc đau lòng không thôi, lập tức ngồi xổm bên cạnh em trai, "Dương Dương sao vậy? Lão Nguyên lại đánh em hả?"
Bình thường Tiểu Thanh Bùi sẽ ngoan ngoãn gọi chú dì, chỉ khi em trai bị đánh cậu mới tức giận học theo nhóc gọi lão Nguyên.
Nhóc con thật sự đau lòng, nhào vào lòng anh trai oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa nức nở nói, "anh... anh trai, đợi... em bé... sinh ra rồi... anh sẽ... không còn thích em nữa không?"Nhóc con đau lòng khóc lớn, một câu nói cũng nói không hoàn chỉnh.Nguyên Dương rất thông minh, Cố Thanh Bùi biết điều đó, hơn nữa hai người đã hứa với nhau sẽ thi vào cùng một trường cấp hai, cùng trường cấp ba, cùng trường đại học, cho nên Nguyên Dương đã học tập rất nghiêm túc. Về việc thi trượt lần này, có lẽ ai đó đã nói lời không nên nói, bị đứa nhỏ nghe thấy và xem là thật rồi.Tiểu Thanh Bùi trực tiếp ôm em trai vào lòng, vuốt lưng an ủi nhóc, "Dương Dương ngốc, em mãi mãi là em trai mà anh yêu thương nhất!"Tiểu Nguyên Dương mở to đôi mắt ngập nước, không xác định ngẩng đầu, "thật không?"Tiểu Thanh Bùi giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nhóc con, nghiêm túc trả lời, "thật."Nhìn thấy nhóc con vẫn còn rất tủi thân, Tiểu Thanh Bùi nói tiếp, "đợi dì sinh em bé rồi, là anh trai, chúng ta phải cùng nhau yêu thương em ấy.""Nhưng trong lòng anh Dương Dương của anh là tốt nhất, đáng yêu nhất, anh mãi mãi thích Dương Dương nhất, bởi vì Dương Dương của anh là có một không hai trên thế giới, ai cũng không thay thế được."Câu nói này rất có tác dụng, nhóc con đã ngừng rơi nước mắt, "ừm, em cũng thích anh trai nhất."Tiểu Thanh Bùi xoa xoa đầu nhóc, "tủi thân như vậy cũng không tìm anh trai, em không tin tưởng anh đến vậy sao?"Hai tay nhỏ của Tiểu Nguyên Dương đặt trước ngực anh trai, đầu cũng gác lên, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, dùng giọng nói non nớt gọi, "anh ơi ~"Nhóc con định làm nũng hòng cho qua chuyện, nhưng Tiểu Thanh Bùi rõ ràng không có ý định bỏ qua."Dương Dương của chúng ta đã là học lớp một rồi, phải dũng cảm một chút, sau này có chuyện không chắc chắn cứ trực tiếp đến tìm anh trai tìm đáp án, trốn tránh không có tác dụng, biết chưa?"Tiểu Nguyên Dương ngoan ngoãn gật đầu, "biết rồi."Tiểu Thanh Bùi hài lòng, giữ nguyên tư thế ôm lấy em trai đi trên đường, "anh dẫn Dương đi ăn đồ ăn ngon, Dương Dương muốn ăn gì?"Đôi mắt nhóc con lập tức phát sáng, ôm lấy cổ anh trai bắt đầu gọi món, "khoai tây chiên, gà rán, coca"Tiểu Thanh Bùi gật đầu, "được, nhưng đồ ăn vặt như này một tháng chỉ được ăn một lần."Được ăn món mình thích, nhóc con vui vẻ hôn cái bẹp lên mặt anh, "anh trai tốt nhất."Tiểu Thanh Bùi bất lực cười cười, đã học lớp năm rồi, nhưng với em trai non mềm vẫn không có chút lực kháng cự.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me