[NGUYỆT HẠ|NGUYÊN CỐ] CƯNG CHIỀU
ĐIÊN CUỒNG BẢO VỆ EM TRAI
Nguồn: https://m.weibo.cn/status/4848500443713423
------------------------
Không bao lâu sau, chuyện Nguyên Dương là em trai của Cố Thanh Bùi người xung quanh anh ai cũng biết.
Cố Thanh Bùi vừa đến phòng học ngồi xuống, sách còn chưa mở ra đã nghe thấy có người gọi anh.
Một đàn em khóa dưới vội vàng chạy đến, "đàn anh ơi đàn anh, em trai anh đang đánh nhau với người ta đó ạ."
"Đánh nhau?" Cố Thanh Bùi đứng bật dậy, đứng dậy quá vội nên chân va vào cạnh bàn đau đến mức anh nhíu mày, "ở đâu?"
Đàn em khóa dưới chỉ tay ra ngoài, "ở phía sau thư viện ạ."
Cố Thanh Bùi lắc lắc chân rồi chạy ra ngoài.
Vương Tấn kéo anh lại, "Thanh Bùi đừng vội, trước tiên đi báo..." còn chưa nói xong đã bị Cố Thanh Bùi lớn tiếng ngắt lời.
Cố Thanh Bùi hất tay anh ta ra lo lắng đến nổi biểu tình có hơi méo mó, "sao có thể không vội được, Dương Dương từ nhỏ còn không biết mắng người khác chứ đừng nói đến đánh nhau, em phải đến xem là tên khốn nào bắt nạt em ấy."
Biểu cảm của đàn em khóa dưới vô cùng đặc sắc, chỉ tiếc là không ai để ý, cậu ta ôm lấy cánh cửa hét với Cố Thanh Bùi đã chạy ra ngoài, "đàn anh, vậy còn tiết học thì sao?"
Cố Thanh Bùi chạy rất nhanh, lúc chạy ngang thầy chủ nhiệm mang theo cơn gió làm cho khăn choàng đánh lên mặt thầy, thậm chí anh còn không dừng bước, đầu cũng không ngoảnh lại chạy thẳng đến cầu thang, "cúp thôi!" hai chữ vang vọng trên hành lang làm cho không khí có phần quỷ dị.
Cố Thanh Bùi đi rất tiêu sái, nhưng khó khăn thì vẫn để cho người ở lại thu xếp, Vương Tấn lúng túng xoa xoa chóp mũi, hít thật sâu sau đó phát huy tài ăn nói của mình.
Lúc Cố Thanh Bùi chạy đến thì nhìn thấy ba tên ác bá vây quanh em trai mình, anh không nói câu nào tiến lên quật ngã người đối diện em trai, "tránh ra!"
Sau đó quay người lại tỉ mỉ kiểm tra trên người em trai có vết thương nào không, "Dương Dương anh tới rồi, đừng sợ! Bọn họ có làm em bị thương ở đâu không? Có đau không?"Nguyên Dương vô thức giấu tay vào ống tay áo, "anh, em không sao, không có bị thương"Động tác nhỏ của Nguyên Dương Cố Thanh Bùi sao có thể không nhìn thấy, anh cưỡng ép kéo tay em trai ra, trên đó dính rất nhiều máu, có một số chỗ đã khô, có những chỗ đang chảy ra từ vết thương.Đôi mắt của Cố Thanh Bùi đỏ hoe quay đầu hét với mấy tên ác bá kia một cách dữ tợn, "các cậu muốn chết hả! người của tôi mà cũng dám đụng!"Ba người kia bị tiếng hét làm cho hoảng sợ.Bọn họ từng nghe nói về danh hiệu của đàn anh họ Cố, không chỉ là học sinh xuất sắc mà còn là sứ giả chính nghĩa, lúc hòa nhã thì thật sự rất hòa nhã, lúc nổi giận thì đến cả viện trưởng của dám diss lại.Nhưng người ta học tập tốt, đầu óc thông minh, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, hợp lí có cơ sở, bạn học ngưỡng mộ, thầy cô yêu thích, nếu có sai thì nhất định cũng là đối phương sai.Mặc dù vừa rồi bọn họ sai trước nhưng ba người cộng lại cũng đâu có chiếm được xíu chỗ tốt nào đâu, thằng nhóc kia nhìn thì nhỏ tuổi nhưng ra tay ác độc hơn bất cứ ai, giờ lại ra vẻ yếu đuối vô tội.Nhưng có thể làm gì được, có người chống lưng che nửa vùng trời!Người lúc nãy bị quật ngã vẫn cứng đầu tiến lên trả lời, "bọn này không có đánh nó", thấy ánh mắt sắc lẹm của đàn anh Cố người đó lập tức sửa lời, "không không không, có đánh có đánh, nhưng vết thương đó không phải do bọn này làm."Cố Thanh Bùi đau lòng ôm em trai, "em trai tôi mà có chuyện gì, tôi nhất định sẽ đánh mấy cậu vào bệnh viện."Nói xong mặc kệ lời giải thích của ba người kia ôm lấy Nguyên Dương đi, "Dương Dương có đau không? nhất định là rất đau nhỉ! chúng ta đến phòng y tế của trường đi, nhịn chút nhé!"Nguyên Dương luôn cúi đầu không nói chuyện, Cố Thanh Bùi cứ nghĩ cậu bị dọa cho sợ rồi, luôn miệng an ủi cậu, "Dương Dương ngoan, có anh đây rồi sau này không ai dám bắt nạt em nữa đâu!"Thật ra Nguyên Dương chỉ đang do dự có nên nói sự thật về vết thương cho anh trai nghe hay không, nhưng nếu nói thật sợ là anh trai sẽ nổi giận.Nửa tiếng trước Nguyên Dương đang dùng lưỡi dao mỏng luyện phóng dao, lại bị bạn học bắt gặp, nhất thời động tác sai lệch nên làm tay bị thương. Cậu sợ anh trai nhìn thấy sẽ lo lắng nên vội vàng chạy đến phòng y tế trường.Vì đi quá vội nên đụng phải ba tên ngu ngốc lúc nãy, bọn chúng cứ chặn cậu lại bắt phải xin lỗi, cậu xin lỗi rồi vẫn không chịu bỏ qua, tính tình Nguyên Dương lại nóng nãy nói mấy câu không hợp thì sẽ bắt đầu ra tay. Không ngờ tới vẫn bị anh trai bắt gặp.Lúc xử lý vết thương Cố Thanh Bùi ở bên cạnh nhíu mày nhăn mặt, tựa như vết thương đó ở trên tay anh vậy, nhưng anh cũng chỉ có thể lo lắng.Anh ôm mặt em trai vào lòng, "Dương Dương ngoan, chúng ta đừng nhìn."Thấy tay Nguyên Dương run run một xíu, Cố Thanh Bùi lập tức cất cao giọng, "y tá nhẹ tay chút đi ạ!"Y tá cạn lời nhưng cũng rất kiên nhẫn nói, "đã nhẹ lắm rồi, vết thương không nghiêm trọng chỉ nhìn đáng sợ chút thôi."Cố Thanh Bùi vẫn thấy lo, "chảy máu nhiều đến vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? có bị thương đến xương không? có ảnh hưởng gì đến sau này không ạ?"Y tá bật cười nhìn anh, "em lo lắng quá rồi cậu bé, chút máu này không gây ảnh hưởng gì đâu, cũng không bị thương đến xương, chắc là bị lưỡi dao cắt trúng thôi, vết thương lành lại là không sao nữa, với cả về rồi đừng để dính nước."Cố Thanh Bùi trợn to mắt, "ba cái tên khốn kia còn dùng dao?"Nguyên Dương có hơi áy náy, ba tên kia cũng bị cậu đánh rồi, cậu cũng không có chịu ấm ức gì nhiều.SUy đi nghĩ lại cũng đành phải nói sự thật với anh trai rồi, chỉ là đổi cách nói khác thôi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me