Nguyet Ha Nguyen Co Cung Chieu
Nguồn truyện: https://m.weibo.cn/status/4839631806005976?mid=4786544601466162&ouid=7648885587&sudaref=weibo.com
----------------------------
Lúc vợ chồng họ Nguyên đến nhà họ Cố đón con trai về nhà thì phát hiện con trai hơi kỳ lạ, bình thường nhóc con ngủ đến mơ hồ phải bế mới chịu về nhà, hôm nay lại không cho bế.
Ngoan ngoãn tự đi về nhà, ngoan ngoãn tự lên giường ngủ.
Ngày hôm sau còn kỳ lạ hơn.
Tiểu Thanh Bùi cùng mẹ đi chợ, Tiểu Bành Phóng được vợ chồng họ Bành đưa đến để chơi cùng Tiểu Nguyên Dương. Hai đứa trẻ vẫn thích chơi thích nghịch ngợm như trước đây, nhưng Tiểu Nguyên Dương không cho Tiểu Bành Phóng chạm vào người, sờ một chút cũng không được.
Nói đúng hơn là Tiểu Nguyên Dương không cho bất cứ ai chạm vào, từ sáng sớm thức dậy đã bắt đầu: tự thay quần áo mang giày, tự rửa mặt, tự ăn cơm, không cần bất kỳ ai hầu hạ.Nhóc con còn vô cùng cẩn thận, bình thường ăn như máy quét, thoáng cái đã hết sạch, còn làm cho quần áo dính toàn nước canh. Bửa sáng hôm nay nhóc lại ăn chậm nhai kỹ, từng thìa từng thìa cơm đưa vào trong miệng.Vợ chồng họ Nguyên cảm thấy lạ lẫm, nhưng cũng vui vẻ thoái mái, tiểu tổ tông cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi.Nhưng họ không biết rằng, Tiểu Nguyên Dương ngoan như vậy chỉ bởi vì trên người nhóc đang mặc quần áo của anh trai. Tối qua sau khi tắm ở nhà Tiểu Thanh Bùi xong, vì không chuẩn bị trước quần áo, nên chỉ có thể mặc của anh trai.Tiểu Nguyên Dương xem quần áo của anh trai như bảo bối, mặc dù quần áo của anh trai lớn hơn nhóc, ống tay áo dài, không tiện cầm nắm, nhưng nhóc vẫn thích vô cùng.Tiểu Bành Phóng lấy ra một quả bóng ôm vào lòng, "Nguyên Dương chúng ta đi đá bóng đi."Tiểu Nguyên Dương bật đứng dậy muốn cùng ra ngoài, nhưng đi đến cửa lại quay trở về, "không đi đâu, chúng ta coi Tiểu Dương (cừu vui vẻ) đi"Tiểu Bành Phóng một tay ôm lấy quả bóng, một tay muốn kéo người, "phim hoạt hình có gì hay đâu, đi đi mà, đi đá bóng!"Tiểu Nguyên Dương nhảy một cái tránh đi rất xa, kéo khoảng cách giữa cả hai ra xa không cho Tiểu Bành Phóng chạm vào người, "đã nói là đừng có chạm vào tớ, cậu xem cậu bẩn chưa kìa."Tiểu Bành Phóng cũng không chịu thua, quăng mất quả bóng muốn chạm vào Nguyên Dương, "cậu là con gái à, còn không cho chạm vào?"Hai nhóc con cậu đuổi tôi chạy, kêu to gọi nhỏ trong phòng khách.Phụ huynh hai nhà thì thấy quen rồi, hai đứa trẻ nếu không nghịch ngợm họ mới thấy không quen.Quần áo của anh trai cuối cùng cũng không giữ sạch được, dính đầy nước ép trái cây, còn lăn lộn trên đất, đã không còn nhận ra áo sơ mi trắng nữa.Sau khi chơi đùa xong Tiểu Nguyên Dương đột nhiên chán nản, vợ chồng họ Nguyên nghĩ rằng nhóc không nỡ để Tiểu Bành Phóng về, an ủi nhóc một lúc.Tiểu Nguyên Dương buồn bã một trận thì thay quần áo của anh trai ra đi về phía nhà tắm.Cũng giống như anh trai tắm cho nhóc thơm thơm vậy, nhóc con đổ đầy nước vào bồn tắm, để quần áo vào ngâm, cho vào thật nhiều thật nhiều sữa tắm, khuấy khuấy tạo bọt ngập tràn bồn tắm, hương thơm của sữa tắm ngào ngạt khắp nhà tắm.Một chai đầy sữa tắm bị nhóc con dùng sạch trơn.Vừa giặt nhóc vừa ngửi ngửi, "thơm, quần áo anh trai cũng thơm thơm như vậy."Tiểu yêu tinh hiện tại quá yên tĩnh, chuyện khác thường nhất định là có điềm, lão Nguyên có hơi không yên tâm, gọi con trai mấy tiếng cũng không nhận được đáp lại, phòng khách không thấy hình bóng đâu, vào phòng ngủ tìm cũng không thấy, đến khi phát hiện phòng tắm có động tĩnh liền cảm thấy chuyện lớn không hay rồi.Cửa phòng tắm vừa được mở ra, lão Nguyên suýt nữa quy tiên ngay tại chỗ.Trong không gian nhỏ bong bóng được tạo ra ngày càng nhiều, nhóc con bị bọt sữa tắm bao quanh, theo động tác của Tiểu Nguyên Dương bọt cũng lay động trái phải.Lão Nguyên gầm lên, "Nguyên Dương, con làm gì đấy?"Nhóc con lúc này không cảm nhận chút nguy cơ bão táp kéo đến nào, nhóc ngẩng gương mặt dính đầy bọt cười tươi, "ba, con đang giặt quần áo của anh trai cho thơm thơm."Giây tiếp theo Tiểu Nguyên Dương chẳng thể cười nổi nữa, bị Lão Nguyên nhấc ra khỏi nhà tắm, ăn một trận đòn no nê.Nhóc con thật sự bị đánh đau, khóc đến hít thở không thông, Ngô Cảnh Lan vừa thay quần áo cho nhóc xong, Tiểu Nguyên Dương liền khóc chạy đi.Tiểu Thanh Bùi về đến nhà nhìn thấy em trai của mình khóc lóc thảm thiết, khóc đến sưng cả mắt, dáng vẻ ngồi trước cửa nhà giống đứa trẻ không ai cần, "Dương Dương sao vậy? ai ăn hiếp em hả?"Tiểu Nguyên Dương nhìn thấy anh trai khóc càng dữ hơn, vươn tay nhỏ ra, "huhu, anh, anh ơi, ôm, ôm ôm..."Tiểu Thanh Bùi đau lòng không thôi, chạy qua ôm em trai vào lòng, vuốt lưng nhóc, "Dương Dương ngoan, ai ăn hiếp em hả?"Tiểu Nguyên Dương nức nở, "huhu, ba, người xấu, huhu, đánh em, huhu..."Nghe thấy bị đánh, Tiểu Thanh Bùi càng đau lòng hơn, "bị đánh ở đâu? có đau không? để anh xem xem"Tiểu Nguyên Dương ngồi trong lòng anh trai sụt sùi, "anh ôm ôm, sẽ không đau nữa ~"Tiểu Thanh Bùi trực tiếp bế nhóc lên đi vào nhà, "được, anh trai ôm ôm, ngoan~"Tiểu Nguyên Dương không khóc nữa, chỉ là tiếng rấm rứt vẫn không dừng lại được, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh trai, "ừm ~"Tối đó lão Nguyên đến đón tiểu tổ tông về nhà, tiểu tổ tông không những không cảm kích, còn lớn tiếng mắng ông là người xấu, nằm trong lòng anh trai không chịu đi.Em trai ngoan ngoãn đáng yêu Tiểu Thanh Bùi cưng còn không kịp, vậy mà bị ba nhóc đánh, sợ nhóc về nhà lại bị đánh tiếp, Tiểu Thanh Bùi ôm em trai trong lòng, trừng lão Nguyên, "em trai của con, con sẽ chăm sóc cho em ấy, chú tự về nhà đi."Lão Nguyên vừa bất lực vừa buồn cười, chỉ đành làm phiền vợ chồng họ Cố chăm sóc con trai mình.Đêm đó, Tiểu Nguyên Dương đạt được ước nguyện, nằm trong lòng anh trai ngủ ngon lành.Ngoài ban công trên lầu phơi bộ quần áo được nhóc giặt thơm thơm, hương thơm tỏa ra làm cho không khí trở nên ngọt ngào.---------------------------------Báo quá trời báo :)))Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me