Nguyet Ha Nguyen Co Cung Chieu
Nguồn: https://m.weibo.cn/status/4851403124127972
(Tên gốc: có người vui, có người buồn)
----------------------------------------
"Cục cưng, anh phải đi làm rồi, hôn một cái nào."Cố Thanh Bùi đặt tay lên gáy Nguyên Dương, dỗ dành em trai.Nguyên Dương nhắm mắt kéo anh xuống hôn, "anh, không đi làm có được không?"Cố Thanh Bùi khẽ cười, nhéo mũi cậu, "anh đi kiếm tiền tiêu vặt, đợi tết đến mua cho em quần áo mới."Đầu óc Nguyên Dương thoáng chốc tỉnh táo, cậu nhịn cười giở trò, nắm chặt tay anh không buông, "em không muốn anh ra ngoài đâu.""Ngoan~" Cố Thanh Bùi lại hôn mấy cái, "buổi tối dẫn em ra ngoài ăn."Nguyên Dương lúc này mới không tình nguyện buông tay.Buổi trưa, Nguyên Dương dọn dẹp phòng xong chờ thợ bảo trì đến kiểm tra đồ dùng điện, nhưng đã quá giờ hẹn vẫn không thấy người đâu.Không nhịn được nữa Nguyên Dương gọi điện cho anh trai, "anh, không phải hôm nay thợ bảo trì đến à? đã 3 giờ rồi sao ông ấy chưa tới?"Cố Thanh Bùi bên kia có lẽ đang bận, tiếng gõ bàn phím vang lên, "à, trong nhà không có người lớn nên anh bảo ông ấy chủ nhật hẳn đến."Nguyên Dương, "......"Nguyên Dương đỡ trán, "anh, em đã 18 tuổi rồi, em lớn rồi được chứ!"Bên kia đầu dây Cố Thanh Bùi có lẽ bị sửng sờ, tiếng bàn phím cũng dừng lại trong chốc lát, sau đó bản thân Cố Thanh Bùi cũng thấy buồn cười, tiếng cười du dương, "bạn nhỏ Dương Dương 18 tuổi rồi ha~"Nguyên Dương đột nhiên muốn trêu chọc anh, "anh buổi tối không phải biết rồi sao?"Cố Thanh Bùi không ngờ tới bản thân vậy mà bị em trai chọc ghẹo, anh khẽ hắng giọng, "Dương Dương, anh vẫn đang làm việc đây."Nguyên Dương cũng hắng giọng, "cũng đâu có nói không cho anh làm."(p/s: cái chữ làm này nó có hai nghĩa :v)"Anh, anh đưa số điện thoại của thợ bảo trì cho em đi, em gọi cho họ."Cố Thanh Bùi do dự một lúc, "hay là để cuối tuần đi, anh không yên tâm.""Có gì mà không yên tâm chứ, em sẽ đích thân giám sát mà."Cố Thanh Bùi suy nghĩ, người thợ kia trông không giống người tốt gì, vì sự an toàn của em trai vẫn nên để đến chủ nhật, anh đích thân giám sát công việc, "ngoan, cuối tuần rồi tính, nếu em ở nhà thấy chán thì xem ti vi đi."Nguyên Dương biết không thể chống lại anh được, "thôi vậy."Cố Thanh Bùi lại dặn dò, "cục cưng, ở nhà một mình nhớ đóng cửa và cửa sổ, không thể tự tiện mở cửa cho người lạ đâu đó."Câu này Nguyên Dương nghe rất nhiều lần, đều là Cố Thanh Bùi nói với cậu, dặn dò một đứa con trai cao gần một chín như cậu chú ý an toàn, không được tùy tiện tin tưởng người lạ, phải ngoan ngoãn ăn cơm, mặc quần áo đàng hoàng, các thứ các kiểu.Mà Nguyên Dương chưa từng phản bác, luôn ngoan ngoãn nghe theo.Buổi tối Cố Thanh Bùi dẫn Nguyên Dương đến buổi hẹn cùng bạn học, vào cửa đã thấy Vương Tấn ngồi ở vị trí chính.Cố Thanh Bùi thoáng chốc hiểu ra ai là người tổ chức buổi hẹn này, "ngại quá, đến trễ rồi."Vương Tấn kéo ghế cho anh "không trễ, vừa đúng lúc." Cố Thanh Bùi cũng kéo ghế cho em trai, bản thân thì ngồi ở giữa hai người.Trong suốt bửa ăn, Cố Thanh Bùi luôn chăm sóc cho em trai ăn cơm, lúc thì nhặt xương cá, lúc thì gắp rau, cả quá trình Vương Tấn không chen vào được câu nào.Đàn ông tụ tập không thể thiếu rượu, lúc mọi người cụng ly Cố Thanh Bùi đổi cho em trai ly sữa bò nóng, Nguyên Dương không vừa ý liền đổi cho cậu thành Sprite, còn không cho phép cậu uống nhiều, nói là không tốt cho sức khỏe.Cố Thanh Bùi uống nhiều nên đi vệ sinh, bước ra thì bị Vương Tấn chặn lại, "Thanh Bùi, em nói thật với anh em từ chối anh có phải vì Nguyên Dương không?"Cố Thanh Bùi phóng khoáng thừa nhận.Vương Tấn có chút kích động, "nhưng chẳng phải em nói em chỉ xem cậu ấy là em trai ruột sao?"Cố Thanh Bùi biết có một số chuyện nhất định phải nói cho rõ ràng, "là trước đây em đã hiểu sai tình cảm của mình, cho đến lần đi công tác đó em mới thật sự hiểu ra, em không muốn chỉ xem em ấy là em trai."Cố Thanh Bùi xuyên qua kính thủy tinh nhìn Nguyên Dương, trên gương mặt tràn đầy hạnh phúc, "em yêu em ấy, yêu hơn cả bản thân mình!"Vẻ mặt của Vương Tấn đầy đau khổ, "Thanh Bùi cho anh một cơ hội, nói không chừng em sẽ phát hiện anh phù hợp hơn so với cậu ấy!"Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "đời này của em không có em ấy thì không được!"Vương Tấn vẫn không từ bỏ, "em mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể xác định không có cậu ấy thì không được!"Cố Thanh Bùi thu hồi tầm mắt nhìn Vương Tấn, "anh Vương, em đúng là có hảo cảm với anh, nhưng cũng chỉ có như vậy, anh tốt như vậy nhất định sẽ gặp được người phù hợp 100% với anh, đến lúc đó anh sẽ hiểu cái gì gọi là 'không phải người đó thì không được'." Điện thoại của Cố Thanh Bùi vang lên, Nguyên Dương gọi điện tới, "anh, anh đi đâu rồi? anh quay lại chưa? em đi tìm anh được không?"Khóe miệng Cố Thanh Bùi giương lên, "ngoan, ngồi yên đừng động đậy, anh về ngay đây."Cố Thanh Bùi vỗ vỗ vai Vương Tấn sau đó quay về phòng bao.Nhìn bóng lưng người mình thích, tim gan Vương Tấn đau thắt.Y cuối cùng cũng không quay lại phòng bao, đối với y nhìn người mình thích ân ái ngọt ngào cùng người khác là chuyện quá tàn nhẫn.----------------------Trích comment:- Trong mắt Bùi chan: Dương Dương 18 tuổi rồi? buổi tối 18 tuổi, buổi sáng 8 tuổi.=> tác giả rep: bạn hiểu 8 tuổi với 18 tuổi đấy *mặt tó*Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me