[NGUYỆT HẠ|NGUYÊN CỐ] CƯNG CHIỀU
QUÀ TỐT NGHIỆP
Nguồn: https://m.weibo.cn/status/4849214973285701
----------------------------------
Nguyên Dương nhìn anh trai lên sân khấu đại diện sinh viên tốt nghiệp phát biểu, vành mắt phút chốc nóng lên.
Anh trai của cậu quá xuất sắc, quá chói mắt rồi.
Thật ra đại diện phát biểu còn có Vương Tấn, nhưng Nguyên Dương tự động lượt bỏ anh ta, trong mắt trong lòng đều chỉ có anh trai.
Phát biểu kết thúc rất nhiều người đến tặng quà chụp ảnh chung với họ, Nguyên Dương cả nửa ngày cũng không chen vào được.
Cuối cùng vẫn là Cố Thanh Bùi xuyên qua đám người kéo lấy cậu.
Thấy vành mắt em trai ứa nước, Cố Thanh Bùi khẽ cười một tiếng xoa đầu cậu, "bạn nhỏ Dương Dương sao lại khóc rồi? Không nỡ xa anh trai hả?"
Nước mắt của Nguyên Dương đột nhiên giống như chuỗi hạt châu đứt dây, lộp độp lộp độp rơi xuống.
Cố Thanh Bùi thấy thế liền hoảng loạn, anh giao hết quà và hoa cho bạn học tay chân luống cuống lau nước mắt cho cậu, "Dương Dương đừng khóc, anh chỉ là tốt nghiệp thôi mà cũng không phải không quay về thăm em, đừng khóc đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng chết mất."
Nguyên Dương kiềm nén nước mắt, "anh ơi, em không nỡ xa anh"
Trong lòng Cố Thanh Bùi mềm nhũn thành một vũng nước, "anh cũng không nỡ xa Dương Dương của anh, công ty anh làm việc cách đây cũng không xa, đến lúc đó anh thuê nhà ở phụ cận sau này chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào."
Nguyên Dương cố nén nước mắt hỏi, "công ty các anh không phải có cung cấp chỗ ở sao?"
"Ký túc xá công ty cung cấp điều kiện quá kém, đến lúc đó anh thuê nhà ở gần đây sau khi tan làm có thể nấu cơm cho em."
Sắc mặt Nguyên Dương cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, cậu đưa hoa và quà trong tay cho anh, "anh trai tốt nghiệp vui vẻ, chúc anh tương lai rộng mở, sự nghiệp thành công."
Cố Thanh Bùi cẩn thận nhận lấy, "cảm ơn Dương Dương!"
Vương Tấn đi về phía hai người, "anh giúp hai cậu chụp ảnh nhé, sau này cơ hội chụp ảnh chung ở trường rất ít, hôm nay phải chụp nhiều mấy tấm."
Nguyên Dương giơ một phần quà khác trong tay ra, "đàn anh, tốt nghiệp vui vẻ, chúc anh giương buồm đi xa."
Cố Thanh Bùi và Vương Tấn cùng đơ người, đây là lần đầu Nguyên Dương kêu Vương Tấn la "đàn anh"
Vương Tấn phản ứng lại nhận lấy quà, "cảm ơn em, anh cũng có quà cho em đấy." nói xong Vương Tấn lấy từ trong đống quà ra một cái túi có ghi "đàn em Nguyên Dương"
Nguyên Dương nhận lấy lễ phép nói cảm ơn.
Ký túc xá đã dọn trống trước khi buổi lễ tốt nghiệp tiến hành, lúc Nguyên Dương giúp anh trai mang quà về đến khách sạn trời cũng đã tối.
Nhiều quà như vậy Cố Thanh Bùi tò mò nhất là món quà của em trai, "Dương Dương giờ anh có thể mở quà chưa?"
Nguyên Dương đối với những món quà kia cũng rất tò mò, "được, anh trai muốn mở phần nào nhất?"
Cố Thanh Bùi lấy món quà của Nguyên Dương qua, "Dương Dương chuẩn bị gì cho anh đây nhỉ?"
Nguyên Dương có chút không tự nhiên quay đầu đi, "anh mở ra nhìn là biết ngay thôi mà."
Món quà Nguyên Dương tặng Cố Thanh Bùi là một bộ đồ tây màu xám đen, áo sơ mi và cà vạt đều đã phối sẵn.
"Ồ, đẹp quá đi!" Cố Thanh Bùi kinh ngạc, "giờ anh đi thử"
Bộ đồ được cắt may vừa vặn, chỉ là từ lưng quần trở xuống có hơi chật, ngược lại làm nổi bật đường cong tinh tế của mông.
Cố Thanh Bùi lấy cà vạt đưa cho cậu, "Dương Dương thắt cho anh đi."
Mất một lúc lâu Nguyên Dương mới thắt ra được một nút thắt không quá đẹp, "anh thích không?"
Cố Thanh Bùi không khép được miệng, "thích, thích lắm luôn."
Nhớ đến món quà Nguyên Dương tặng cho Vương Tấn, Cố Thanh Bùi đột nhiên có hơi ghen tị, "Dương Dương, em tặng gì cho Vương Tấn thế?"
"Giày."
"Ò"
Cố Thanh Bùi tiếp tục thưởng thức bộ đồ tây.
Nguyên Dương nhìn một cái lấy ra món quà của Vương Tấn trong đống quà, bên trong là hộp trang sức tinh tế, "anh, em có thể xem quà của anh không?"
Cố Thanh Bùi vẫn còn đang loay hoay với bộ đồ "tùy ý xem."
Món đồ trong hộp trang sức khiến tay Nguyên Dương phát run, một chiếc nhẫn bạch kim yên tĩnh nằm bên trong, nhưng rất nhanh cậu đã giấu đi tâm trạng của mình lấy món đồ giấu vào túi, sau đó đổi lại thành món quà của mình. (ý là giấu chiếc nhẫn đi, đổi thành món quà của Vương Tấn tặng Nguyên Dương để đưa cho Cố Thanh Bùi.)
"Anh, đồ của Vương Tấn rơi ở chỗ anh này, ngày mai anh ta mới rời trường, em giúp anh trả lại cho anh ta nhé."
Cố Thanh Bùi không thèm nghĩ ngợi liền đồng ý, "được, vậy em giúp anh trả lại cho anh ấy đi."
Lúc Nguyên Dương trở lại trường đã sắp 11 giờ, nhưng cậu vẫn gọi Vương Tấn ra, "đàn anh, anh của em nói đồ của anh rơi ở chỗ của anh ấy rồi, anh ấy bảo em mang cái này trả cho anh."
Vương Tấn nhận lấy cái túi mở ra nhìn một cái sắc mặt liền không tốt, "anh của cậu, cậu ấy... cậu ấy bảo cậu trả cho anh?"
Nguyên Dương rất ngoan mà gật đầu, ừm, là gì vậy đàn anh?"
"À không có gì, cậu mau về đi"
"Được" Nguyên Dương cười rất chi là ngọt ngào, "đàn anh ngủ ngon."
Vương Tấn cười rất khó coi, "ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me