Nguyet Ha Nguyen Co Cung Chieu
Nguồn: https://m.weibo.cn/status/4855614830285675
------------------------------
Nhà họ Nguyên chuyển sang nhà mới.Nguyên Dương trước đây là không muốn về nhà, hiện tại cậu cũng sẽ không hỏi chuyển đi đâu, thậm chí lúc dẫn Cố Thanh Bùi về nhà mừng tiệc tân gia cậu còn đi nhầm đường.Ba mẹ Nguyên phải nói hận rèn sắt không thành thép.Không biết là cố ý hay vô ý, tiệc tân gia tổ chức rất long trọng, họ hàng xa đều đến.Ba mẹ Cố cũng đến.Hai người vừa đến nhà liền bị cha mẹ đối phương kéo vào trò chuyện.Mẹ Nguyên kéo Cố Thanh Bùi ngồi xuống, "Bùi Bùi à, Nguyên Dương có cãi nhau với con không? tính tình Nguyên Dương bướng bỉnh, nhiều lúc không nghe khuyên bảo, nếu nó lớn tiếng với con, con cứ mắng lại nó, đừng chiều nó quá."Cố Thanh Bùi vừa muốn lên tiếng, ba Nguyên bên cạnh đã cướp lời, "Thanh Bùi cưng con trai của bà đến độ đó, bà cảm thấy nó nỡ nói nặng thằng nhóc đó một câu nào không?Mẹ Nguyên quay đầu trừng mắt nhìn ông, "con trai tôi? không phải con trai ông à?"Cố Thanh Bùi không biết hai người có dụng ý gì, nhưng vẫn muốn hai người yên tâm, "chú dì yên tâm, mấy năm nay tụi con có cãi nhau một lần, còn là lỗi của con." Cố Thanh Bùi nghĩ đến khoảng thời gian khiến em trai đau lòng mà không thở nổi, để người lớn yên tâm anh lại bổ sung, "có điều sau này sẽ không thế nữa, chúng con sẽ không cãi nhau, con cũng sẽ không làm em ấy đau lòng nữa. Dương Dương rất thông minh cũng rất ngoan, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."Nói những lời này với cha mẹ của em trai Cố Thanh Bùi cảm thấy có hơi ngượng, nhưng Cố Thanh Bùi chính là nghĩ như vậy.Mẹ Nguyên mặt đầy vui mừng lại chu đáo dặn dò một số chuyện thường ngày, sau đó cầm một chiếc hộp gỗ, lấy ra một chiếc vòng ngọc trơn bóng trong suốt đặt vào tay Cố Thanh Bùi, "đây là vật gia truyền tổ tiên họ Nguyên để lại, đến tay mẹ cũng vừa hay là đời thứ năm, nay mẹ giao nó lại cho con" mẹ Nguyên nắm lấy tay Cố Thanh Bùi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, "con nhất định phải giữ nó cho kỹ nhé."Cố Thanh Bùi có chút sửng sốt, đến tiệc tân gia không phải nên là anh tặng quà sao? sao ngược lại chủ nhà tặng quà cho anh rồi?Mặc dù sửng sốt nhưng anh cũng không quên cảm ơn, "cảm ơn dì!"Mẹ Nguyên "chậc" một tiếng, "sao còn gọi là dì?"Cố Thanh Bùi thăm dò lên tiếng, "mẹ?"Mẹ Nguyên lập tức vui vẻ trả lời, "ừm, con trai ngoan."Ba Nguyên ở bên cạnh vờ hắng giọng.Cố Thanh Bùi biết ý, "ba"Ba Nguyên hài lòng gật đầu, sau đó đưa một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở và một chùm chìa khóa xe giao cho anh, "sau này nếu có khó khăn cứ việc nói ra, ba mẹ có thể giúp nhất định sẽ giúp, không giúp được cũng sẽ cho các con lời khuyên."Cố Thanh Bùi gật đầu dù đầu óc vẫn còn mờ mịt, "dạ vâng"Phía Nguyên Dương thú vị hơn nhiều, hai tay cầm lấy hộp trang sức mẹ Cố đưa cho cậu, vui đến không khép được mồm. Phía trên hộp chạm khắc những hoa văn phức tạp lại tinh xảo, màu sắc tuy đã nhạt phai không rõ là từ năm nào truyền lại, nhưng món đồ bên trong hộp vẫn xinh đẹp như mới, hiển nhiên là một món đồ chất lượng cao.Mẹ Cố căn dặn đủ điều, chủ yếu vẫn là sau này phải yêu thương lẫn nhau, phải cùng nhau trải qua ngày tháng tươi đẹp, nếu có chuyện nhất định phải cùng nhau giải quyết, vân vân các thứ.Nguyên Dương ngoan ngoãn gật đầu, "ba mẹ, ba mẹ cứ yên tâm, con và anh nhất định sẽ sống thật tốt, con yêu anh ấy, sẽ bảo vệ chăm sóc anh ấy cả đời này."Ba mẹ Cố đối với đứa con dâu này hài lòng không thôi.Cố Thanh Bùi không hiểu gì nhận lấy quà, cũng trong đầu óc mơ hồ gọi ba mẹ, lại trong lúc mờ mịt bị đẩy vào phòng ngủ trang trí lộng lẫy còn dán chữ "hỉ"Nguyên Dương đặt quà trên bàn, ôm lấy Cố Thanh Bùi lăn một vòng trên giường, "hí hí, ngu người rồi hả?"Cố Thanh Bùi ôm lấy mặt Nguyên Dương, "cục cưng em nói xem ba mẹ đây là có ý gì?"Nguyên Dương cười to haha, ôm lấy Cố Thanh Bùi hôn lấy hôn để, "quà đã nhận rồi, cũng gọi ba mẹ luôn rồi, anh nói xem có ý gì?"Đầu Cố Thanh Bùi tựa trước ngực Nguyên Dương, cười đến run cả người.Một lúc sau anh giơ tay xoa mặt Nguyên Dương, "cô dâu nhỏ của nhà họ Cố ơi."Nguyên Dương cười xấu xa, kéo lấy tay anh hướng xuống phía dưới, "nhỏ không?"Cố Thanh Bùi không những không tránh, anh còn cách lớp vải xoa nắn thứ đang trướng to, "không đủ."Nguyên Dương kéo chăn phủ lên người cả hai bắt đầu cởi đồ của anh, "vậy làm chút chuyện cho đủ nào."Lúc đắm chìm trong cơn sóng tình ái, Cố Thanh Bùi mơ hồ nghe thấy Nguyên Dương nói, "tân hôn vui vẻ, Thanh Bùi.""Tân hôn vui vẻ, Dương Dương của anh."Hai người ra khỏi phòng đã là 3 giờ chiều.Nguyên Dương nắm lấy tay Cố Thanh Bùi, "anh, chúng ta đi làm quen họ hàng nhé!"Hai chiếc nhẫn giữa ngón tay ma sát lẫn nhau, mặt Cố Thanh Bùi đầy ý cười, "ừm, đi thôi."----------------------------- Hết-------------------------Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me