TruyenFull.Me

Nguyet Ha Nguyen Co Cung Chieu

Nguồn: https://m.weibo.cn/status/4850625495433800

-----------------------------------------

Em trai biến thành người yêu, sự thay đổi này khiến Cố Thanh Bùi có phần nào không được tự nhiên, nhưng anh lại không nhịn được cùng em trai thân cận một chút, lại gần gũi một chút.

Cố Thanh Bùi gọt táo, cắt thành miếng, "cục cưng, ăn một miếng."

Nguyên Dương há miệng, ngậm cả ngón tay của anh vào, ánh mắt thâm tình nhìn anh.

Cố Thanh Bùi chỉ thấy đầu ngón tay phát nóng, anh nuốt nước bọt, bóp miệng em trai, hơi nâng lên hôn tới.

Như chuồn chuồn lướt nước, anh liếm liếm môi, "thật ngọt."

Nguyên Dương dán đến gần, "là Dương Dương ngọt, hay là táo ngọt?"

Cố Thanh Bùi thuận thế ôm eo cậu, lại thưởng thức thêm một ngụm, "cục cưng của anh ngọt."

Hai người cứ giữ tư thế đấy hôn nhau, vị ngọt dần lan tràn trong miệng, trong lòng có thứ gì đó đang tan chảy.

Hai người cứ như kẻ nghiện hôn, cứ ánh mắt chạm nhau là muốn hôn, ánh mắt có thể dìm chết người.

Ở thành phố lãng mạn này mà không ra ngoài chơi thì thật có lỗi với chuyến du lịch.

Nguyên Dương không tình nguyện giơ tay, "thật sự phải ra ngoài sao?"

Cố Thanh Bùi nhéo chóp mũi cậu, mặc áo khoác cho cậu, "ừm, còn sớm mà, chúng ta có thể ra ngoài ngắm nghía xung quanh."

Quả là thánh địa tình yêu, xung quanh hàng hóa trang trí và bày bán đều có liên quan đến cặp đôi.

Ban đầu hai người còn có chút ngượng ngùng không dám nắm tay, nhưng vừa thấy cặp đôi nam - nam phóng khoáng hôn nhau, hai người cũng không kiêng dè nữa.

Cố Thanh Bùi mua cho em trai cây kem, hai người đi tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng chỗ này thật sự quá hot, tìm cả buổi cũng chỉ tìm thấy một chỗ trống.

Nhìn thấy rất nhiều cặp đôi bạn trai ôm lấy bạn gái nghỉ ngơi, Cố Thanh Bùi cũng muốn làm theo, đặt mông xuống ghế vỗ vỗ đùi, "Dương Dương, đến đây."

Nguyên Dương, "......"

Nguyên Dương người cao to, nếu mà ngồi xuống chắc lại bị người xung quanh chỉ trỏ bàn tán.

Nguyên Dương đi đến ôm lấy anh trai rồi lại ngồi xuống, cũng không quên cười đắc ý, "ừm ~ thế này mới đúng."

Người xung quanh thấy một màn này của hai người thì kinh ngạc hô một tiếng.

Đầu óc Cố Thanh Bùi hỗn loạn, sau khi phản ứng lại thì xấu hổ trốn trong lòng cậu muốn đứng dậy, "Dương Dương!"

Nguyên Dương không cho, cậu nhẹ vỗ vai anh, "anh, em cao hơn anh mà."

Cố Thanh Bùi vẫn muốn tranh thủ một chút, "nhưng anh là anh trai mà."

Nguyên Dương ấn anh trở lại vào lòng, "phản kháng vô hiệu."

Nguyên Dương xấu xa thấp giọng nói bên tai anh, "anh trai xấu hổ à? lỗ tai đỏ hết cả rồi."

Cố Thanh Bùi cầm kem cắn một miếng, cúi đầu cứng miệng, "không có."

Nguyên Dương tiếp tục trêu anh, "chúng ta trốn đi, trốn rồi sẽ không xấu hổ nữa."

Nói xong thì xoay người vào bên trong, mà cũng thật sự cản được ánh mắt của người khác, Nguyên Dương nghiêng đầu liếm lấy chất lỏng màu trắng trên môi anh, "thật ngọt."

Cố Thanh Bùi nhớ đến cảnh tượng sáng nay hai người thảo luận táo ngọt hay em trai ngọt, liền phụt cười một tiếng.

Anh giơ kem ốc quế, "anh ngọt, hay nó ngọt."

Nguyên Dương cũng cười theo, lại hôn lên môi anh một cái, "anh trai ngọt."

Hình ảnh hai người dính lấy nhau thật sự không nhìn nổi.

Nguyên Dương một tay ôm lấy vai anh, một tay nắm lấy tay anh, hai người ở trong góc nhìn nhau.

Cố Thanh Bùi cầm kem, thỉnh thoảng đút cho cậu ăn một miếng.

Thời tiết tháng 8 vẫn khá là nóng, kem chẳng mấy chốc đã tan, chất lỏng màu trắng theo ngón tay của Cố Thanh Bùi trượt xuống.

Cố Thanh Bùi còn chưa kịp rút khăn giấy, Nguyên Dương đã hơi cúi đầu ngậm lấy ngón tay anh.

Nếu chỉ là liếm sạch thì cũng không có gì, nhưng cái lưỡi mềm của Nguyên Dương lại liếm lấy liếm để trên đó, ánh mắt lại trần trụi nhìn Cố Thanh Bùi.

Xúc cảm mềm mại từ ngón tay xuyên thẳng vào tim Cố Thanh Bùi, ở nơi đó bén rễ nảy mầm.

Bụng dưới xoẹt qua một dòng điện, đầu ngón tay và đầu tim đều phát nóng, Cố Thanh Bùi khép chặt hai chân, ánh mắt trốn tránh thoát khỏi cái ôm của em trai.

Cố Thanh Bùi ho nhẹ một tiếng, "cục, e hèm, Dương Dương chúng ta về thôi."

Nguyên Dương nhìn bóng lưng của anh trai cười một tiếng, "anh, đi nhầm rồi."

Cố Thanh Bùi quay lại, "hả?"

Nguyên Dương chỉ hướng ngược lại, "khách sạn bên hướng này."

Cố Thanh Bùi thẳng lưng, "ò"

Nguyên Dương tiến lên mấy bước đuổi theo anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me