TruyenFull.Me

Nguyet Ha Nguyen Co Cung Chieu

Nguồn:https://m.weibo.cn/status/4847978218784594

-----------------------------

Tiểu Thanh Bùi lúc rảnh rỗi sẽ dẫn em trai đến khu vui chơi, cùng nhóc con chơi tất cả trò chơi mà nhóc thích.

Hai bạn nhỏ chơi trò tàu cướp biển, vừa bước xuống nhóc con đã che miệng lại.

Tiểu Thanh Bùi tưởng rằng nhóc con bị đụng trúng rồi, vội ôm nhóc rời khỏi khu vui chơi, "sao vậy Dương Dương? bị đụng trúng rồi hả? có đau không? để anh xem thử"

Nhóc con không chịu buông tay, ấp úng nói muốn đi nhà vệ sinh.

Tiểu Thanh Bùi mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn dẫn nhóc đi.

Nhóc con lần đầu phản nghịch, nói gì cũng không cho anh vào cùng.

Tiểu Thanh Bùi không biết làm sao, nhưng vẫn theo lời nhóc đợi bên ngoài.

Mười phút trôi qua em trai vẫn chưa ra, Tiểu Thanh Bùi thực sự lo lắng liền tiến vào tìm nhóc, "Dương Dương? Dương..." cửa vừa mở anh nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tủi thân của em trai.

Tiểu Nguyên Dương ngồi trên bồn cầu, gương mặt phiếm hồng, đôi mắt ngậm nước, hàng mi ướt đẫm.

Tiểu Thanh Bùi tim đập loạn nhịp, đau lòng đến mức tay cũng run rẩy, "Dương Dương, bảo bối, làm sao vậy?"

Anh chạy đến ôm em trai ra ngoài, vừa đi vừa vuốt lưng nhóc an ủi, "nói anh trai nghe xem em làm sao thế?"

Tiểu Nguyên Dương úp sấp trên vài anh, nhỏ tiếng nức nở, "hu hu, anh, anh ơi, em biến thành ông cụ rồi, không đẹp nữa, hu hu"

Tiểu Thanh Bùi nghe mà đầu óc mơ hồ, cái gì mà ông cụ? sao lại không đẹp nữa rồi?

Anh thả nhóc lên bồn rửa tay, đánh giá nhóc, nhưng ngoại trừ gương mặt nhỏ đáng yêu ra, thật sự nhìn không ra có gì khác biệt.

Nhóc con giơ tay lại muốn che miệng, Tiểu Thanh Bùi ngăn nhóc lại, "rửa tay trước đi."

Nhóc con biểu hiện rất bối rối, giơ một tay ra rửa, một tay còn lại cứ giấu sau lưng lắc đầu từ chối.

Tiểu Thanh Bùi biết trong tay nhóc nhất định giấu cái gì đó, ra vẻ tức giận, "Dương Dương giờ cũng có bí mật giấu anh trai rồi, không thích anh trai nữa phải không?"

Nhóc con lập tức giơ tay nhỏ kéo áo anh trai, "thích, Dương Dương thích anh trai nhất."

Theo bàn tay nhóc con mở ra có gì đó rơi trên sàn nhà, phát ra tiếng "cạch, cạch, cạch cạch cạch".

Tiểu Thanh Bùi cúi đầu tìm một lúc, phát hiện là một chiếc răng sữa, quay đầu nhìn em trai, nhóc con đã ngậm chặt miệng.

Tiểu Thanh Bùi khẽ cười nhặt chiếc răng sữa lên, vươn tay xoa đầu em trai, "Dương Dương của chúng ta lớn rồi, thay răng rồi nè."

Đôi mắt to tròn ngậm nước của nhóc con chớp chớp, "lớn rồi?"

"Ừm" Tiểu Thanh Bùi nghiêm túc gật đầu, "mọc răng, thay răng đều có nghĩa là lớn rồi, Dương Dương không cần lo lắng."

Nhóc con nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, "vậy sẽ cao lớn như anh trai không?"

Tiểu Thanh Bùi cũng nghiêm túc suy nghĩ, em trai vẫn không nên cao bằng anh mới tốt, mặc dù lớn rồi không thể bế, nhưng ôm thì vẫn được.

Tiểu Thanh Bùi chột dạ rửa tay cho nhóc con, "anh là anh trai, anh chắc chắn phải cao hơn em một chút rồi, nhưng mà Dương Dương nhất định cũng sẽ mau cao lớn thôi."

Nhóc con nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Tiểu Thanh Bùi cũng rửa chiếc răng sữa qua một lần, cẩn thận cất vào túi, anh nghĩ sẽ đem chiếc răng sữa đặt cạnh vỏ sò, đợi Dương Dương lớn rồi sẽ cho nhóc xem.

Tiểu Thanh Bùi bế em trai ra ngoài, "Dương Dương miệng em có đau không?"  

Nhóc con tâm trạng đã hoàn toàn tốt lên, nằm trên vai anh trai lắc đầu, "không đau không đau, Dương Dương muốn thay răng, Dương Dương muốn mau lớn."

Thực ra nhóc con còn có câu không nói, nhóc muốn cao hơn anh trai, như vậy nhóc cũng có thể bế anh trai rồi.

Tiểu Thanh Bùi cũng bị nhóc làm vui lây, anh mỉm cười nói, "được ~ Dương Dương của chúng ta sẽ nhanh cao lớn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me