TruyenFull.Me

Nguyet Ha Tuong Tri


Tôi như thường lệ dắt chiếc xe đạp ra khỏi hẻm. Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Dưới vòm không ấy, một cánh đồng tulip non tơ, chỉ vừa hé môi cười với nắng sớm, sắc màu dịu dàng, e ấp, như đón nhận trọn vẹn sự tinh khôi của đất trời.

Lòng tôi không nhịn được mà bất chợt thấy khoan khoái, nhẹ nhõm đến lạ kì.

Bãi đậu xe của trường kín mít. Tôi vừa đậu xe xong thì cũng nghe bóng dáng nhỏ nhắn lanh chanh của Khánh Vy nhiệt tình vẫy tay gọi lớn: " Nhanh lên nhỏ kia, có bảng điểm rồi đấy!"

Vi Trần Nguyệt Lam: hạng 2: điểm: 9,8

Quả nhiên, tôi vẫn dậm chân tại chỗ, hạng 1 thì chẳng cần xem cũng biết. Hạng 1: Nguyễn Thuỷ Thiên: điểm: 9,9!

9,9? Cái dề? Ê? Tận 9,9 đó ạ? Vãi nồi. Nó còn là người không vậy?

Bước vào lớp, bao nhiêu nỗ lực hào hứng của tôi như tiêu tan. Trong lớp toàn tiếng ca ngợi nịnh hót:

"Đúng là lớp trưởng lớp mình, chỉ có nhất bảng và thủ khoa!"

" Cậu ta đúng là quái vật, học bá của học bá!"

" 9,9 đó. Đúng là thần tượng của tao!"

"Ê, Thiên có bồ chưa? Tui apply làm bạn gái Thiên được hem?"

"Thôi đi, mơ hão! Đến lượt mày chắc?"

Thế mà mặt thằng Thiên chẳng biến sắc, vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng cao thượng quý phái đấy. Hừ, thấy ghéc, đồ bài đặt, ra vẻ, chảnh chó, kiêu ngạo, phiền phức, giả trân, bất cần, lười biếng, lười nói, lười cảm xúc, lười sống, nói chung cái gì cũng lười, kênh kiệu, khó ưa kinh niên, nhàm chán, lặp lại, rập khuôn, thiếu cảm xúc, thiếu muối, thiếu mặn mà, quá tải, quá lố, quá đáng, hoang đường, hoang tưởng, ảo tưởng, ảo ma Canada, giả tạo, giả vờ, giả bộ, không thật lòng, không thể chịu nổi, khó tả, khó gần nhưng dễ ghét, hoành tráng mà trống rỗng, trí tuệ mà thiếu trái tim, đáng ghét, hãm hơn cả người yêu cũ, lì lợm như đá cuội, khó gần như wifi yếu, sang nhưng xàm, đẹp nhưng toxic, nghiêm cấm trẻ em đến gần, tài giỏi nhưng tổn thương thị giác và tâm hồn người khác.

Ừ thì đẹp trai, ừ thì nhà giàu, ừ thì điểm cao, ừ thì chuẩn combo main chính, ừ thì... ừ thì mà thôi.

Nhưng phải công nhận 1 điều là thằng Thiên tài thật, có học hành gì đâu, mà điểm vẫn cứ như hack game, max ping! Còn tôi cứ như là diễn viên quần chúng làm nền cho nó vậy, vừa học vừa làm, thức khuya dậy sớm, học đến nỗi tóc rụng như lá mùa thu, cột sống cong như hình sin, học bài tới mức thuộc cả dấu chấm dấu phẩy trong sách giáo khoa, mắt thâm như gấu trúc đội lốt zombie, kết quả điểm số thì cứ lẹt đẹt như xe đạp xẹp lốp. Nhục lắm chứ chẳng đùa!

Càng nghĩ càng tức, cứ như kiểu ông trời cố tình chơi xỏ tôi ấy. Sao ổng không chia đều cái IQ ra mà phát? Ổng để thằng Thiên độc quyền cái gì cũng giỏi, còn tôi thì luôn luôn quay vào ô " Chúc bạn may mắn lần sau", cụ thể là sẽ never có lần sau và tôi, Lam đây vẫn cứ bị ấn lì ở cái vị trí nhì bàng, ôm cái danh "á khoa" như ôm cục nợ. Haizz, chán chẳng buồn nói. Tại sao trên đời lại có 1 loài sinh vật tên Thiên làm chi chứ, học như chơi mà điểm như mơ? Người ta nói "ghen ăn tức ở" là xấu. Ừ, tôi thừa nhận. Nhưng nếu phải chọn có bớt ghét Thiên không? Thì xin lỗi, tôi chọn làm đầu đường xó chợ cũng được.

Mà tại sao tôi lại biết thằng Thiên chả học hành gì á? Nếu có 1 chị phóng viên đến phỏng vấn tôi:

"Thứ gì để lại cho em ấn tượng sâu sắc nhất?"

"Thưa chị, em cũng chẳng dám dấu gì. Tiết học đầu tiên sau khai giảng hôm đấy là môn Văn. Thật hợp lý đến kỳ lạ - vì không có môn nào hợp với buổi sáng đầu thu hơn là Văn cả. Cái nắng đầu thu vương vất như màu nước trà trong ly thủy tinh, len qua cửa sổ đổ xuống dãy bàn gỗ cũ. Nhưng rồi em bỗng lặng đi. Em vẫn chưa hiểu tại sao người ta cứ nói "bước vào cấp ba là bước vào một thế giới khác". Cho đến khi em thấy cậu ấy. Gương mặt ấy nghiêng nghiêng như một nét vẽ dang dở, mỗi đường nét đều rõ ràng, hài hoà, mà lại có cảm giác như bị phủ bởi một lớp sương mỏng – vừa đủ để người khác muốn nhìn gần thêm chút nữa, muốn hiểu thêm chút nữa, nhưng không dám chạm vào. Đôi mắt ấy – giống như cả một thế giới không lời, âm thầm quay chậm. Không phải vì nó quá sắc, cũng chẳng phải vì nó biết cười. Mà là bởi sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Kì lạ đến nỗi mà đôi mắt ấy khiến em nghĩ cậu không thuộc về nơi này. Cậu nên ở trong một bức ảnh đen trắng treo ở triển lãm nghệ thuật. Và lạ thay, vẻ đẹp ấy lại chẳng khiến người ta rung động ngay. Mà là từng chút, từng chút, thấm dần như ánh nắng đầu thu lọt qua kẽ lá – âm thầm, kiên nhẫn, đến lúc nhận ra thì đã lỡ mất rồi.

Vâng, nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi, là Vi Trần Nguyệt Lam đây sẽ có 1 cái nhìn vô cùng thiện cảm với thằng thủ khoa mang tên Nguyễn Thuỷ Thiên kia. Nhưng không, ta nói đã ghét rồi thì dù có thở thôi cũng ghét. Và để mang lại cái cảm nhận " đến thở cũng ghét với Thiên" thì chuyện sẽ chẳng bao giờ dừng lại ở đó. Bởi nguyên 1 cái ngày hôm đó, nguyên 5 tiết, nó ngủ mất luôn 4 tiết. Còn tiết còn lại á? Nó ngủ nốt. Các bạn đang ngây thơ mong chờ gì ở Thiên vậy? Mà hay cái là mỗi lần ngủ, 1 là nó ngủ hết tiết chẳng bị phát hiện, 2 là nó dậy đúng lúc, đúng thời điểm, đúng thời cơ, đủ để nó không nuốt chọn viên phấn vào đầu. Và 3 là nó ngồi chơi game. Kiểu như nếu đêm qua nó thức khuya chơi game thì hôm nay ngủ, đêm qua mà ngủ thì hôm nay chơi game. Mà cái việc này lại còn diễn ra với tần suất always, cứ đi học là ngủ và game. Lập đi lập lại trong 1 tuần như vậy, cứ đi học là ngày lẻ game ngày chẵn ngủ. Vậy mà cuối cùng Thiên lại thủ khoa với số điểm ấn tượng 9,9. Các bạn bảo xem có cay không cơ chứ?

"Mà mày quan tâm về nó chi cho mệt vậy trời? Bộ rảnh lắm hả Lam ơi?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me