[Nguyệt Linh] Nguyệt Lai Tâm Thủy Động
Chương 2: Ấm Trồng Hoa (2)
Mộ Huyền Linh tháo bớt trâm cài trên tóc xuống, nàng ôm hắn cọ tới cọ lui, nhõng nhẽo với hắn. Thấy Nam Tư Nguyệt cầm quần áo có lẽ là muốn đi tắm, nàng bất mãn: "Được ta ôm thế này mà chàng còn muốn đi tắm à?"Nam Tư Nguyệt ấn trán nàng đẩy ra: "Không phải tại vì nàng mới vội vàng đi tắm à?"Nàng cười tủm tỉm buông hắn ra, nhìn Sơ Ảnh trải giường xong thêm than vào lò, bảo: "Nhiêu đó được rồi ngươi lui ra đi, bảo với Sơ Sơ đừng có đi lại lung tung đấy, trong trang có nhiều trận pháp lắm. Quan trọng là đừng có va chạm với người kia."Sơ Ảnh ngoan ngoãn gật đầu, thánh nữ đến đây rồi cũng trở nên dịu dàng hơn, trước kia đã xinh đẹp lộng lẫy nay càng trở nên rạng rỡ yêu kiều. Nam Tư Nguyệt mệnh tốt thật, ôm được bảo bối như hoa trong lòng hèn gì quản chặt thế!Lúc hắn ra người hầu đã lui hết, Mộ Huyền Linh cởi áo ngoài nằm trên giường nghịch pháp bảo mới thu thập được. Hắn nắm tay nàng đeo một chiếc vòng phỉ thúy vào, hình như có lai lịch, Mộ Huyền Linh ngắm nghía một hồi. Nàng ngẩng đầu thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, hai tai hắn đỏ hồng, nàng phất tay tắt nến, da thịt nàng vừa non vừa mềm, bóng tối che mất làn da đỏ hồng.Quần áo bị lột hơn phân nửa, trong phòng đốt than nên vô cùng ấm áp, thân thể Nam Tư Nguyệt cũng ấm áp dễ chịu. Mộ Huyền Linh hiện giờ thực sự không biết mình đang ở đâu, ngẩng đầu nhìn tới ánh mắt dào dạt ý cười của hắn, để mặc cho hắn hôn khắp người. Hắn cẩn thận nâng niu, lúc nào cũng nhẹ nhàng âu yếm...Qua nửa đêm một chút Nam Tư Nguyệt gọi người mang nước nóng vào pha nước, ôm nàng tắm rửa sạch sẽ, lau khô người. Mặt Mộ Huyền Linh ửng hồng, trên người không một mảnh vải che thân, nàng mơ màng ôm hắn, gác chân lên người hắn. Hắn càng nhìn càng yêu, đắp chăn lại cho nàng.Khi nàng thức Nam Tư Nguyệt đã ngồi dậy mặc quần áo rồi, đang đeo ngọc bội thì bị chân nàng khều nhẹ. "Nàng ngủ thêm một lát đi."Nàng rên rỉ: "Không ngủ được nữa." Nam Tư Nguyệt: "Hoàn Lục, Hoàn Lan mang nước vào đi." Hoàn Lục, Hoàn Lan bước vào mặt dần đỏ bừng lên. Trong phòng toàn mùi hương nồng đậm, nghe nói là do phu nhân mang từ Ám Vực đến, ngọt đến mụ mị đầu óc. Hoàn Lục bưng nước ấm vào sương phòng, Hoàn Lan nhẹ nhàng đi tới: "Công tử cứ để nô tỳ làm."Mộ Huyền Linh nửa mê nửa tỉnh dựa vào người Nam Tư Nguyệt mèo nheo: "Không đi, không muốn đi."Tinh thần Nam Tư Nguyệt rất tốt, nắm bàn chân nhỏ của nàng đeo tất mang giày: "Không đi cũng được, chúng ta dọn cơm ngoài sân ăn cho thoáng."Nàng hé mắt thấy Hoàn Lan ngượng ngùng đứng một bên, mặt đỏ lự, cô nàng này ngày thường hơi ngốc bị nàng xoay như chong chóng. Hầu hạ bấy lâu vẫn chưa khá hơn, Mộ Huyền Linh cười tủm tỉm, eo không thẳng nổi dựa sát vào người hắn: "Ngươi nhìn cái gì? Công tử nhà ngươi ở trên giường như hổ đói ấy, ta mệt quá rồi, không phải cố ý bắt nạt hắn đâu."Nam Tư Nguyệt "..."Nàng nghiêng mặt nhìn sang thấy người hắn đã đỏ sắp rỉ máu, đắc ý cười khanh khách. Trong trang hay có tiếng gió rằng hắn bị yêu nữ như nàng quyến rũ đầu óc bất minh, nàng nghe tai này lọt qua tai kia, thỉnh thoảng góp thêm vài quạt cho gió to hơn. Lẽ nào nàng lại sợ cái miệng của đám người bên kia à? Thù mới nợ cũ nàng còn chưa tính với họ đâu!Hôm nay trời đẹp, khắp vườn đầy hương hoa, chim hót líu lo, Mộ Huyền Linh rửa mặt sạch sẽ, để hắn chải tóc một hồi mới bảo Sơ Sơ vào búi tóc cài trâm cho mình. Khắp người nàng tê dại bủn rủn, hôm nay Nam Tư Nguyệt không có việc làm nên đêm qua nhiệt tình quá mức, tay nàng bưng chén cơm còn run.Từ ngày đến đây sống Mộ Huyền Linh gặp người lớn trong nhà không quá mười lần. Dù sau cũng chẳng có gì để nói với nhau, cho nên lần này đi thu thập Linh Châu nàng không nói tiếng nào ra ngoài xe đợi, chỉ để một mình Nam Tư Nguyệt đi nói lại. Dường như có khúc mắc, chàng ấy với người nhà cũng không vui vẻ, với đệ đệ càng không hòa thuận. Mộ Huyền Linh không tìm hiểu quá sâu, nàng cũng đâu có thích họ.Ngày thành thân trong trang cực kỳ tưng bừng, người quen, bạn bè đến rất đông. Lão gia không vui, mặt mày lạnh nhạt không muốn tiếp chuyện với ai, ngược lại dì lại dịu dàng điềm đạm tìm cách lôi kéo nàng. Mộ Huyền Linh không có hứng thú nói chuyện với bà ta, kiên nhẫn được vài ngày người kia cũng biết khó mà lui. Được thêm vài ngày nữa nàng và bà ta gặp nhau là như gà chọi chờ khai chiến, tuy người kia vẫn cố giữ mặt mày hòa nhã nhưng trong lời nói phải cạnh khóe vài câu mới chịu.Nàng vừa lên ngồi thì Tinh Diệp trở về, thấy nàng gương mặt ửng hồng, khóe mắt đuôi mày đều có ý cười, hắn bày ra vẻ mặt thân thiện hỏi han: "Đại tẩu ra ngoài à?"Mộ Huyền Linh lập tức bày ra vẻ mặt đoan chính: "Ta đi tìm Linh Châu về chơi, hôm nay đệ về sớm thế?""Lát nữa còn có việc phải đi." Tinh Diệp mỉm cười: "Đều là việc cha mẹ giao đương nhiên phải cố gắng hoàn thành, có bận rộn chút cũng không mệt, đại tẩu đừng có lo."Nàng cười với hắn: "Ta có lo đâu?" Vẻ mặt Tinh Diệp vẫn tự nhiên, hắn chào rồi đi vào trong.Mộ Huyền Linh bĩu môi xem thường, nàng chưa vội buông rèm nói với Sơ Sơ và Sơ Ảnh: "Tránh thật xa hắn ra."Lát sau Nam Tư Nguyệt bước ra, sắc mặt hắn không tốt, nhưng vào ngồi với nàng thì tươi cười trở lại. Họ đi một mạch tới tối mới đến cổng thành, Phong Dao đi thám thính một vòng không tìm được chỗ tốt nghỉ lại, hỏi hắn ở tạm khách trọ gần cổng thành không?Mộ Huyền Linh nói: "Ta sao cũng được, cùng lắm ta và chàng đốt lửa ngắm sao."Hắn gật đầu hứng thú, xuống xe cùng nàng đi bộ ngắm cảnh đêm. Phong Dao quay về khách trọ đặt phòng, mua nước nóng, nàng nhìn các thẻ món ăn một hồi đi ra ngoài mua đồ ăn, mua trà.Lúc Mộ Huyền Linh đang lựa mấy món đồ chơi, một thân ảnh nhỏ bé chui ra từ đám đông ôm chầm lấy nàng: "Tỷ tỷ." "A Bảo." Mộ Huyền Linh bế nó lên, mấy ngày không gặp đã béo tròn trùng trục, gò má thơm mềm, nàng ôm nó lên làm động tác cắn cắn mấy cái."Sao muội lại ở đây?" Nàng nhìn quanh quất không thấy ai đi theo."Muội đi thu thập Linh Châu."Mộ Huyền Linh nhướn mày kinh ngạc: "Ồ với khả năng của nhóc à?"Ai kia nghe thế liền xụ mặt. Nàng phì cười bảo ông chủ tính tiền rồi vẫy tay với Nam Tư Nguyệt đang mua bánh ở góc đường. A Bảo thấy hắn đi lại liền nịnh nọt liên hồi, nói đủ thứ trên trời dưới đất cuối cùng chớp mắt chốt lại: "Tối nay muội muốn ngủ với tỷ tỷ."Nam Tư Nguyệt véo mặt nó: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"A Bảo tinh ranh: "Thì muội sẽ bảo tỷ tỷ đuổi ca ca sang phòng khác ngủ."Nam Tư Nguyệt chỉ biết cười khổ: "Ta không đấu lại muội."Mộ Huyền Linh cười phá lên bế A Bảo đi về phía trước, hai người dạo đêm trở về mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc. Còn Phong Dao đã chỉ dẫn Sơ Ảnh và Sơ Sơ đâu vào đấy, Nam Tư Nguyệt thuê thêm một phòng ngủ, A Bảo muốn đi theo thu thập Linh Châu, e là mấy ngày tới họ phải ngủ riêng....Phong Dao bê trái cây và ấm trà hoa quả lên phòng, thấy phu nhân đang khoác thử áo lông mới màu xanh nhạt thêu hoa mai. Trà trong tiệm pha không ngon, nàng mượn bếp pha trà mới, bày đồ ăn mới mua ra đĩa, lúc này trên bàn đã đầy ắp đồ ăn."Vừa rồi có tỷ thấy có người lén theo muội, là ai thế?"Người này hành tung bí ẩn, trên người có sát khí, thêm vào biểu hiện hôm nay của A Bảo hơi khoa trương cố làm mọi người vui vẻ, nàng thấy hơi lo. "Là con trai của thành chủ này ạ?"A Bảo kể sơ lại mọi việc ăn mấy miếng rồi lăn ra ngủ. Nàng và Nam Tư Nguyệt chậm rãi ăn sau, hắn dựng cấm chế không cho ai nghe lén, hỏi: "Nàng muốn hỏi điều gì à?""Hình như người đó chết rồi."Nam Tư Nguyệt gật đầu."Chàng có biết thành chủ ở đây không?""Không những biết còn biết rất rõ nữa." Nàng nghe trong giọng nói của hắn có thâm ý, lại nhớ vẻ mặt thận trọng của Phong Dao khi hỏi hắn muốn ở lại đây không, chợt có linh cảm không lành: "Chàng nói rõ hơn đi." Nam Tư Nguyệt nghiêng người mày hơi nhíu lại, vẻ mặt nghiêm trọng: "Vai của ta hơi mỏi." Mộ Huyền Linh gật gật chờ hắn nói tiếp, lát sau thấy không đúng, nàng mỉm cười ngọt ngào với hắn, vòng ra sau lưng: "Để ta giúp chàng xoa bóp."Nàng bẻ tay tẩn hắn một trận, Nam Tư Nguyệt kêu thảm, xương bả vai sắp bị nàng bẻ gãy rồi. Mộ Huyền Linh không nương tay, giày vò một hồi bắt hắn phải chịu thua xin tha mới thôi: "Chàng ồn ào quá A Bảo thức là biết tay ta."Nam Tư Nguyệt tiếc thương cho số phận của mình giây lát, nhướn mày: "Trong thành này từng xảy ra rất nhiều chuyện... Đêm đã về khuya, ánh trăng nhợt nhạt len lỏi qua khung cửa sổ, tạo nên những bóng đen kỳ quái trong phòng. Mộ Huyền Linh nhìn bóng Sơ Ảnh và Sơ Sơ tám chuyện bên ngoài, họ không hề nghe thấy câu chuyện trong phòng. Nam Tư Nguyệt đăm chiêu: "Mười năm trước..." Nam Tư Nguyệt bắt đầu, giọng trầm xuống: "Trong thành bỗng xuất hiện những lời đồn kỳ lạ... có người còn thề rằng lúc ở trên lầu ngắm sao nhìn thấy phu nhân của thành chủ Trương Kiến đứng trên thành, gương mặt tái nhợt như ma, đôi mắt vô hồn nhìn xuống, bà ấy đứng rất lâu. Ban đầu họ nghĩ bà ấy đang có điều buồn rầu, không ngờ gió lớn thổi qua, phu nhân gieo mình xuống thành tự sát."Nam Tư Nguyệt ôm nàng ngồi trong lòng mình: "Người đã rơi rồi không thấy xác đâu, dưới chân tường chỉ có vài cánh hoa lạ rơi rụng. Hôm sau phu nhân vẫn ngồi kiệu đi dạo chơi như thường lệ, người kia nghĩ mình nhìn lầm nhưng đêm đêm ám ảnh. Đến khi tin đồn phu nhân bị bệnh lan ra, vừa khéo người này là đại phu nên muốn đến khám thử. Thành chủ không đồng ý, biểu hiện cực kỳ mờ ám, người đại phu này không vào được, ngay đêm đó treo cổ tự sát."Mộ Huyền Linh nghi ngờ: "Trùng hợp đến thế à?"Nam Tư Nguyệt lắc đầu: "Phu nhân bạo bệnh qua đời, thành chủ ngày càng giàu có, đối xử với người trong thành tàn bạo hà khắc. Có người không chịu nổi bỏ đi, có người đứng lên phản kháng. Những người chống đối đều lần lượt bị tai nạn bỏ mạng. Giấy không gói được lửa, phương xa có người đến nhìn thấy trên bầu trời yêu khí quay quanh thành, tà ma ngoại đạo lộng hành.""Rồi sao nữa, lẽ nào không ai xử lý được?" Lúc nàng vào thành không cản nhận được yêu tà nào có lẽ nó đã được thanh tẩy rồi, vậy người chết đi theo A Bảo là sao?Hắn nói: "Tà ma bị tiêu diệt nhưng không có bằng chứng buộc tội thành chủ, vị đệ tử trừ tà kia là người quy tắc cứng ngắc, mọi chuyện cứ thế lắng xuống. Thành trì này cũng dần nghèo nàn, thành chủ cưới thêm vợ sinh con, đều chết trẻ."Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng: "Chúng ta ở lại đây vài ngày nhé." "Ta biết nàng sẽ đòi ở lại mà. Kẻ nào đó đã dẫn dụ Phó Lan Sinh tách khỏi A Bảo, ta cũng không thể bỏ mặc không tìm."Nàng nhìn gương mặt tuấn lãng xán lạn của hắn hôn khẽ, Nam Tư Nguyệt gõ tay vào trán nàng: "Mau đi ngủ sớm đi ngày mai còn đi quậy phá.""Chàng nỡ xa ta thế à?""Ta còn cách nào được." Hắn nhìn A Bảo đã mệt quá ngủ say không biết gì, nhướn mày: "Hay chúng ta sang phòng bên..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me