Nhac That X Tham Cuu Chi Can Mot Loi Giai Thich
"Liễu sư đệ, ngươi mưu đồ ám sát sư huynh đệ đồng môn à?"
Liễu Thanh Ca từ trên không đáp xuống kế bên y, trả lời: "Ta vừa cứu ngươi."
"Ta đâu có mượn."
Mặt hắn đen xì, rất muốn quay sang choảng nhau với Thẩm Thanh Thu nhưng nghĩ đến nhờ vả của Chưởng môn sư huynh liền cắn răng nhịn xuống.
"Liễu sư đệ, Thanh Thu trúng cổ, lại thêm sức khoẻ không tốt, hay mệt mỏi nên đôi lúc rất khó chịu, có gì thì ngươi nhường nhịn y đôi ba câu cho êm chuyện, nhé!"
"Ngươi đánh tên kia rồi, tên này của ta."
Thẩm Thanh Thu yêu thương liếc hắn một cái, đang quan sát xung quanh, bỗng y nhớ ra gì đó, hỏi:
"Ngươi phá trận pháp bên ngoài chưa?"
Liễu Thanh Ca nhìn y có phần nghi hoặc, hỏi lại: "Trận pháp gì?"
"..."
"..."
Thẩm Thanh Thu vung Tu Nhã, chính diện chém đến trước mặt Liễu Thanh Ca được hắn dùng Thừa Loan đỡ lại.
"Bách Chiến phong các ngươi có não cho đủ bộ phận cơ thể thôi à?"
Liễu Thanh Ca đẩy Tu Nhã ra, nhìn xuống Thừa Loan trong tay, ngưng một chút liền đáp: "Ta không để ý."
"....."
Thẩm Thanh Thu chán chẳng thèm nói, không phải không muốn nói mà là nói một hồi nữa y sợ bản thân khí huyết công tâm nên thôi.
Vốn định quay lại để phá trận pháp được vẽ xung quanh căn nhà, ai ngờ vừa quay lại chỉ thấy một mảnh đen thui, không biết vô tình hay cố ý, y quơ mạnh tay qua bên cạnh, một bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của y.
"Ngươi làm gì?" Liễu Thanh Ca bực mình hỏi.
"Kiểm tra xem ngươi còn sống không."
"Ngươi không thấy hay..." tiếng của Liễu Thanh Ca bỗng im bặc.
Thẩm Thanh Thu cũng thở dài, y giựt mạnh ta mình ra khỏi bàn tay kia. Y biết tại sao Liễu Thanh Ca lại đột nhiên dừng lời nói.
Trước mắt Liễu Thanh Ca bây giờ là một khoảng không mù mịt, ban nãy hắn căn bản không nhìn thấy động tác của Thẩm Thanh Thu, chỉ là theo bản năng đỡ được một quyền kia.
Khác với Liễu Thanh Ca, Thẩm Thanh Thu vẫn còn nhìn được một ít những sự vật gần mình, hơi mờ nhưng vẫn tốt hơn không nhìn thấy gì.
Dẫu sao cũng từng có một thời gian y phải sống trong bóng tối mà...
Năm đó có một lần Thu Hải Đường kéo y đến bên hồ chơi, nàng không cẩn thận trượt chân té xuống, tối hôm ấy liền phát sốt.
Thu Tiễn La giận chó đánh mèo, đem Thẩm Cửu ném xuống một cái tầng hầm đen thui, đến khi nào Thu Hải Đường khoẻ lại hoàn toàn mới được ra ngoài.
Bây giờ nhìn lại Thẩm Thanh Thu mới để ý một số việc, Thu Hải Đường là người mang đến ấm áp cho Thẩm Cửu, nhưng cũng chính vì nàng mà không biết bao lần Thẩm Cửu phải sống dở chết dở...
Thất thần một lúc y mới lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi: "Còn thấy đường không?"
Liễu Thanh Ca: "Không, mù tịt."
Thẩm Thanh Thu trong bóng tối im lặng trợn mắt, y tiến gần lại Liễu Thanh Ca nắm cổ áo của hắn kéo mạnh xuống.
Liễu Thanh Ca theo bản năng nắm chặt lấy cổ tay mỏng manh của y, hỏi: "Ngươi làm gì?"
Thẩm Thanh Thu hạ thấp giọng: "Không muốn ngán đường ta thì đứng yên!"
Giọng nói mang theo uy hiếp rõ rệt.
Trong không gian tối đen như mực, Liễu Thanh Ca chỉ nghe được tiếng Thẩm Thanh Thu niệm chú quyết gì đó.
Bỗng một lúc sau tầm nhìn của hắn trở lại, nhưng rất yếu, chỉ thấy được mờ mờ.
Lúc có lại tầm nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là gương mặt thanh tú toát lên vẻ thư sinh của Thẩm Thanh Thu.
Liễu Thanh Ca có chút giật mình, hơi lùi lại phía sau một chút.
Thẩm Thanh Thu nhàn nhạt giải thích: "Ta chia sẻ các giác quan của ta cho ngươi, tầm nhìn và cảm nhận của ngươi hiện tại là của ta."
Liễu Thanh Ca không nhìn y, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Thẩm Thanh Thu xoay người bước đi, Liễu Thanh Ca cũng đi theo sau y.
Mỗi người một tâm trạng khác nhau.
Thẩm Thanh Thu thì đang gấp làm cho xong vụ này rồi về lôi cổ Nhạc Thanh Nguyên ra tẩm quất cho vài trận, đến khi nào tên lì lợm đó chịu nói lời thật lòng thì thôi!
Còn Liễu Thanh Ca thì đang suy tư.
'Chia sẻ giác quan, cảm nhận...'
Dù Thẩm Thanh Thu không nói ra nhưng hắn vẫn hiểu được đôi chút, việc chia sẻ giác gian và cảm nhận này đồng nghĩa với việc nếu Thẩm Thanh Thu bị đau hay khó chịu ở đâu, cảm xúc buồn vui tức giận, Liễu Thanh Ca đều cảm nhận được.
Và thứ hắn đang cảm nhận được hiện tại là....một mảnh hỗn độn.
Những cảm xúc buồn vui lẫn lộn, có tức giận, có hờn dỗi, còn có...một chút cảm giác tịch mịch...
Đang miên man suy nghĩ lung tung, bỗng Liễu Thanh Ca đụng trúng vai của Thẩm Thanh Thu, hắn hơi nhíu mày nhìn y.
Thẩm Thanh Thu đứng tại chỗ, mắt phượng lạnh lẽo nhìn chằm chằm phía trước.
Y khẽ gọi: "Thu Hải Đường.."
Liễu Thanh Ca ngước mắt nhìn thiếu nữ đứng cách họ mười bước.
Thiếu nữ đó mặc một bộ đồ khá giống của các môn phái tu tiên, bộ đồ đó ướt đẫm máu và có phần cũ kĩ. Nàng ta thoạt nhìn là kiểu thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, nhưng trong đôi mắt đến một chút sự hồn nhiên cũng không có, chỉ có sự trống rỗng và thù hận, quanh thân nàng còn toả ra oán khí ngập trời.
Đôi mắt ấy đang ghim chặt chẽ lên người Thẩm Thanh Thu ngay bên cạnh Liễu Thanh Ca.
"Thẩm Cửu, mấy mươi năm qua, ngươi sống có vẻ tốt quá nhỉ?" Nàng mở đôi môi khô khốc ra, giọng nói khàn khàn yếu ớt.
Thẩm Thanh Thu im lặng nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Ta và cô không còn nợ nầng gì."
Thu Hải Đường khẽ cười, tiếng cười bắt đầu lớn dần rồi trở nên điên loạn, nhưng một lúc sau cũng nhỏ dần, dần dần trở thành những tiếng nghẹn ngào.
"Ta và ngươi không còn nợ? Vậy hơn năm mươi mạng người của Thu thị ta thì sao? Vậy mạng của ca ca ta thì sao?!"
Không biết nàng lấy đâu một thành trường kiếm hướng thẳng về phía Thẩm Thanh Thu đâm tới.
Thẩm Thanh Thu không di chuyển, nhưng Liễu Thanh Ca lại đứng chắn trước y, dùng Thừa Loan chặn lại một đòn này.
Thu Hải Đường không dừng lại, nàng điên cuông tấn công vào Thẩm Thanh Thu, nhưng tất cả đều được Liễu Thanh Ca đỡ lại.
"Thẩm Cửu! Ngươi trả lời ta! Không còn nợ nầng là ý gì, ngươi giết hại gia nhân trong nhà ta, giết ca ca của ta, hại ta nhà tan cửa nát! Chỉ vì bỏ qua không giết ta mà được xem là hết nợ sao?!!"
Thẩm Thanh Thu đứng tại chỗ nhìn nàng bộ dạng điên loạn, chẳng còn chút hình bóng của tiểu nha đầu hồn nhiên năm nào.
Y trả lời như đổ thêm dầu vào lửa: "Đó là nghiệp báo mà họ phải trả, ngươi chưa từng làm hại ta, ta đương nhiên không đụng tới ngươi."
Thu Hải Đường điên tiết: "Ngươi nói ta nghe cái gì là nghiệp báo?! Cả nhà ta đối xử với ngươi không tệ, ca ca ta đã bao giờ ngược đãi ngươi, ngươi cư nhiên lấy oán báo ân, còn gieo tiếng cho nhà ta!!"
Nói đến đây, đến cả Thẩm Thanh Thu cũng có chút mất bình tĩnh, y bật cười lập lại: "Đối xử không tệ? Ca ca ngươi chưa bao giờ ngược đãi ta?? Ta gieo tiếng cho nhà ngươi???"
Y tiếng lên một tay nắm cổ áo Liễu Thanh Ca kéo mạnh ra sau, tay kia chụp cổ Thu Hải Đường nhấn mạnh xuống nền khiến nó bị lõm xuống một lỗ.
Liễu Thanh Ca bị y kéo một phát còn chưa tỉnh hồn: "????"
Thẩm Thanh Thu giọng nói mang theo phần châm biếm nàng: "Ngươi nói nhà ngươi không bạc đãi ta, vậy tự nhìn chuyện tốt ca ca ngươi làm đi."
Y điểm ngón tay lên trán nàng, Thu Hải Đường vừa rồi còn vùng vẫy kịch liệt bỗng nằm yên lặng.
Thẩm Thanh Thu phủi tay đứng lên, y rút ra Tu Nhã, truyền lượng lớn linh lực vào đó rồi dứt khoát chém toạt cả không gian.
Liễu Thanh Ca: "...."
".....Ngươi vốn dĩ có thể phá cái này?"
"Thì sao?"
"Thế sao không phá ngày từ đầu??"
"Muốn lôi đầu tên đứng sau ra, nhưng giờ thì không cần."
"...."
Im lặng một lúc, Thẩm Thanh Thu hỏi: "Thế sao ngươi không phá?"
"Ta không biết nhiều về kết giới hay trận pháp."
"Ngươi cúp tiết của sư tôn ta?"
"....."
____________________
Hai tảng băng di động cux có lúc dzô trii:)
____________________
Ở đoạn Cửu nói chúng ta không nợ nầng j nhau, đây là theo quan điểm cá nhân của riêng mik.
Ca ca của Hải Đường hại Cửu mất đi độ tuổi tốt nhất để tu luyện, là nguyên nhân chính khiến Cửu hình thành tính cách như trong nguyên tác.
Khi bị đưa đến Thu gia Cửu tầm 9-10 tuổi, ẻm vẫn còn nhỏ, mà Thu Tiễn La lại đối xử với một đứa nhỏ từng đấy tuổi một cách dã man như vậy thì thực sự thứ này chẳng đang sống nữa đâu.
Thu gia cũng là nơi tạo ra một Thẩm Thanh Thu trong nguyên tác, nên so với việc ghét Thẩm Cửu hay Băng Ca thì tôi lại càng ghét cay ghét đắng cái nết chó má của Thu Tiễn La hơn.
Về phần Thu Hải Đường, tôi vừa ghét vừa thương cô nàng này, ghét vì nàng quá mức mù quáng về ca ca mình, thương vì nàng thật sự chẳng biết gì về việc này cả.
Những kẻ có nợ vs Thẩm Cửu trong Thu gia đều bị y giết sạch, Thu Hải Đường ko biết gì về việc này, Thẩm Cửu cũng chẳng mang ân gì nàng, tha cho nàng thật sự đã là nhân từ lắm rồi.
Đối với tôi, ngày mà Thu gia chìm trong biển lửa, "Thẩm Cửu" cũng chết ở trong đó rồi.
__________________
Tiện thể khoe tí😚
(Nhờ ẻm nên tuii tự nhiên siêng lên hẳn, viết hơn 2k chữ😚😚)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me