1.Toyama-chặng đầu gian khó (03/2017-02/2018)Lần đầu tiên đặt chân đến Nhật Bản,tôi hạ cánh ở sân Narita và đi công tác cùng với 2 anh đồng nghiệp ở phòng bên cạnh.Bước đầu đầy bỡ ngỡ, mọi thứ xa lạ.Sau đó 4 tháng,tôi quay lại với visa lao động đáp sân bay KIX ở Kansai để bắt đầu cuộc sống và làm việc ở tỉnh Toyama của Nhật Bản.Thời gian đầu tiên thật khó khăn với 1 đứa con gái ở vùng Đông Nam Á đã quá quen với khí hậu ấm áp, tôi đến Nhật vào thời gian lạnh nhất trong năm tháng 11,12 lại ở tỉnh Toyama-1 tỉnh khí hậu thuộc vào hàng lạnh giá khắc nghiệt nhất vùng Chubu. Mùa đông lần đầu tiên tôi thấy tuyết rơi ở đây.Tuyết rơi dày và lạnh lẽo. Trong phòng ở,chăn chiếu dày cộp mà vẫn lạnh thấu xương.Mùi máy sưởi dầu vẫn khiến tôi ám ảnh những ngày lạnh. Con người ở vùng thôn quê thanh bình, lối sống giản dị và tốt bụng, dễ mến. Tôi làm việc cho 1 nghiệp đoàn-công việc quản lý thực tập sinh.Phòng tôi ở trong cùng 1 tòa với văn phòng của nghiệp đoàn. Cả ngày chẳng đi lại ra khỏi nhà. Nhịp sống chậm chạp,đều đều ở vùng quê cho tôi cảm giác sống như 1 người già vậy. Mới 8h tối mà bên ngoài tối đen như mực, không có cả đèn đường, cả vùng chỉ có 1 đường tàu cũ kĩ, 1 tiếng mới có 1 chuyến chủ yếu cho học sinh đi học. Sống ở vùng quê mà không có bằng lái thì vô vàn sự bất tiện. Sau 1 thời gian,tôi cũng học bằng lái nhưng chỉ đọc sách vở và chưa từng vào trường học hay đi thi thực tế bao giờ.Gần 1 năm ở đó học việc, luyện tiếng và hỗ trợ dù công việc cũng như khách hàng chẳng có mấy.Bác Saito là người mà tôi khá quý mến. Dù bác cũng chỉ như bao người già ở quê, dáng thô và hơi cục mịch nhưng tính tình thì tốt bụng vô cùng. Bác thường cho tôi hoa quả, củ,.. các loại nhà trồng được.Có những ngày tháng tôi không đi đâu, cũng chẳng có việc gì làm, ngồi không ở văn phòng, bác biết tôi chán lại chở đi chơi đâu đó ngắm cảnh uống trà. Rồi bà nhân viên văn phòng tên Matsushita, bà cao lớn và béo, nhưng tính tình tốt vô cùng được nhiều thực tập sinh quý mến. Bà cũng hay mang cho tôi những quả lê khổng lồ mỗi dịp hè tới. Thời còn làm ở đấy, người nâng đỡ tôi là cô Terashima, cô là người Osaka, làm việc khá lâu ở Kanazawa tỉnh Ishikawa kế bên.Sau khi chia tay chồng cũ cô lấy người chồng hiện tại rồi chuyển về Toyama sống.Hồi làm việc ở đó, tôi đi hỗ trợ khách hàng, đi dịch cùng cô.Dịp sinh nhật ,cô dẫn đi chơi, tặng tôi chiếc hộp đựng danh thiếp mà tôi dùng đến tận bây giờ cũng gần 7 năm rồi.Dù nó đã tróc gần hết sơn vỏ ngoài nhưng tôi chẳng nỡ vứt đi,dùng màu acrylic sơn lại như mới. Cô cũng yêu màu hồng như tôi vậy.Tôi đã gặp gia đình cô, gặp chồng và con trai cô đôi bận. Có dịp còn đi leo núi chung với gia đình cô nữa. Tôi và cô cũng có những dịp phát sinh chuyện nọ chuyện kia.Thời điểm ban đầu tôi không thực sự tốt trong công việc bởi mới sang mất kha khá thời gian để thích nghi với môi trường và tiếng Nhật ở vùng quê họ dùng cũng tương đối khó hiểu, kha khá phương ngữ nên mất thời gian mới quen được.Sau này khi tôi chuyển lên Tokyo,nhiều năm trôi qua, đôi khi cô vẫn nhắn cho tôi trên Instagram là cô có lên chơi trên Disneyland dịp sau lễ, khi đó tôi lại đi làm nên cũng chẳng gặp được,...Cô vẫn dõi theo tôi dù đã xa Toyama nhiều năm.Cô bảo thật vui vì thấy tôi sống tốt và cuộc sống đầy màu sắc thú vị như vậy.Sau này, nghĩ lại quãng thời gian ở Toyama tôi có nhiều kỉ niệm và cũng trải qua giai đoạn xung đột giữa công ty và nghiệp đoàn, những drama bôi nhọ người nọ người kia. Cô Terashima là người đầu tiên rời nghiệp đoàn kể từ khi tôi vào, tôi đã rất buồn vào thời gian đó. Sau đấy, có anh nhân viên mới nhưng cũng chỉ 1 thời gian rồi lại bị cho nghỉ việc. Tôi cũng không làm ở đó lâu.Sau khi cô Terashima nghỉ vài tháng,tôi đã quyết định rời Toyama đi một nghiệp đoàn mới sau khi quá stress và căng thẳng với những cãi vã giữa 2 bên phái cử với nghiệp đoàn. Cảm thấy được giải thoát khi rời khỏi đó mặc dù tôi quý mến các cô bác nhân viên ở đó rất nhiều.Dù thế nào quãng thời gian ở Toyama là 1 miền kí ức mà tôi sẽ luôn nhớ bởi có giai đoạn đầu tiên nhiều thăng trầm đó mới có tôi vững vàng như hiện giờ. Tôi vui vẻ hơn khi nghĩ lại quãng thời gian đã qua bởi dù sao, quá khứ gian khó mới có cảm giác tận hưởng cuộc sống như hiện tại. Tất cả đều là cần thiết và cần có.Hơn nữa,trải nghiệm thì không bao giờ là đủ, những gì đã diễn ra,kí ức về nó vẫn luôn còn ở lại. Chỉ tiếc là kể từ khi rời đi đến nay đã 8 năm trôi qua, tôi vẫn chưa hề có dịp quay lại 1 lần nào. 2.Kanagawa:Bến đỗ mới (02/2018-5/2025)Vào giai đoạn căng thẳng nhất trong cuộc chiến tranh lạnh giữa nghiệp đoàn và phái cử,tôi là đối tượng bị kẹp giữa và khá stress lúc đó. Tôi có nói chuyện với chị phụ trách bên Nhật và chị gợi ý nên tìm 1 bến đỗ mới. Tôi đã lên Tokyo đi phỏng vấn cho 2 nghiệp đoàn và đều nhận được công việc. Khi xem xét nhiều mối tương quan và cảm nhận về 2 người boss đó,tôi đã chọn được bến đỗ mà tôi biết rằng sẽ gắn bó được lâu dài -người boss sẽ cho tôi nhiều cơ hội để rèn rũa và phát triển. Khi đi phỏng vấn tôi luôn có 1 cảm nhận khá rõ về đối tượng sẽ làm việc cùng. Và tôi đã đúng, người sếp và công ty tôi chọn,tôi vẫn làm cho đến tận bây giờ.Ông sếp với tôi như duyên trời và quả nhiên có thể gọi như quý nhân trong cuộc đời vậy. Hồi 2016 khi mới tốt nghiệp ra trường và đi làm cho 1 công ty xkld(xuất khẩu lao động),tôi làm mảng đối ngoại và các công việc phụ trợ khác. Khách hàng đầu tiên tôi take care là sếp của tôi hiện giờ. Đã 8 năm trôi qua kể từ thời gian tôi sang nhật ở Toyama rồi lên Tokyo và chọn theo ông. Không chỉ trong công việc, sếp còn như 1 người cha của tôi vậy. Tôi gọi vợ ông là Mama.Cuộc sống bên này êm ả, nhẹ nhàng cũng 1 phần lớn nhờ sự hỗ trợ và quan tâm của vợ chồng ông. Tôi ở Kanagawa nhưng nghiệp đoàn thời gian đầu có trụ sở ở Nihonbashi (Tokyo)nên sáng nào tôi cũng phải bắt tàu đi làm chặng đường cỡ 2h mỗi chiều,..cả ngày 6 tiếng làm thì 4 tiếng di chuyển.Thực sự là mệt,nhất là thời gian đi làm ngày nào cũng phải bon chen chuyến tàu đông đúc lên phố. Sau 3 tháng chen chúc thì sếp tôi rời văn phòng về Shin Yokohama-Kanagawa, chỉ đi 1 chuyến tàu tầm 20 phút là tới văn phòng. Đi làm đỡ mệt và thuận tiện hơn hẳn.Ngót nghét cũng hơn 8 năm ở đó. Cuộc sống trên phố đông đúc nhộn nhịp dường như thích hợp với người trẻ hơn. Tôi đi nhiều nơi, học hỏi nhiều điều.Nghiệp đoàn lớn hơn, khách hàng đa dạng.Tôi cũng làm quen với công việc nhiều vấn đề phát sinh và trải nghiệm mà theo tôi là hơn rất nhiều các ngành nghề khác mà các bạn tôi đang làm hiện giờ.Tôi lên Hokkaido xuống Fukuoka, Nagasaki công tác, vùng Kanto, Yamanashi, Nagano....Công ty xây dựng, nông nghiệp,xưởng sản xuất máy móc,...Làm hồ sơ giấy tờ, dịch thuật, quản lý lao động, hỗ trợ khách hàng,phỏng vấn,....Trong 7 năm tôi thay đổi rất nhiều và thấy cảm kích trước những bài học có được ở đây, biết ơn mọi người và cảm ơn bản thân đã có những quyết định đúng đắn,không lùi bước trước khó khăn.Trong thời gian tôi làm việc khối văn phòng cũng thay đổi nhân sự nhiều lần.Cho đến giờ ở văn phòng chỉ có tôi là trụ lại lâu nhất. Cũng có những giai đoạn khó khăn, tôi cảm thấy lạc lõng, trống rỗng và mất phương hướng. Tôi đã từng muốn chấm dứt công việc và quay về Việt Nam từ những năm 2020 nhưng khi dịch covid bùng lên, 2 người nhân viên của nghiệp đoàn nghỉ cùng lúc,tôi thực sự không thể rời bỏ lúc này.Sau khi dịch dã kết thúc thì cũng không còn ham muốn trở về mạnh mẽ nữa. Với tôi, quyết định đi hay ở đều ổn cả chỉ là cảm nhận sao, thích thế nào và thoải mái với điều đó hay không mà thôi. Bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc sống,nhất là khi đứng trước những ngã rẽ và sự lựa chọn:điều gì không đủ mạnh để thôi thúc mình thì nó sẽ không tới. Cũng như đâu sẽ là chân trời-đích đến của bạn, bạn sẽ không thể biết được đâu. Cuộc sống muôn màu muôn vẻ và thay đổi không ngừng-bạn cũng vậy. Hãy cứ để nó là dấu hỏi-rồi thời gian sẽ trả lời.Cuốn sách này là trải nghiệm gần 10 năm ở Nhật của tôi có được, hi vọng nó sẽ là nguồn động lực, những gợi ý tuyệt vời cho bạn trong hành trình trải nghiệm của chính mình. Nhật Bản là nơi tôi đã chọn để dành hết thanh xuân tuổi trẻ ở đây, những trải nghiệm và những vùng đất tôi đi qua luôn là 1 mảng kí ức tươi đẹp trong cuộc đời.Mong rằng chặng đường đầy ắp những thử thách và hào hứng này cũng sẽ tiếp cho bạn ngọn lửa của tuổi trẻ xông pha nhìn ra thế giới và bước đi thật xa. Chúc bạn luôn luôn vui tươi trên mọi cung đường và có nhiều trải nghiệm quý giá. Thân ái, NinaCopyright2025(Phần 2:những mảnh đất xinh đẹp ->sẽ up trong tuần tới,đón đọc tiếp hành trình phiêu lưu qua những vùng đất và khám phá Nhật Bản nhé!)