Nhat Duoc Maltese Wangje
Sáng hôm sau, Juwang thức dậy sớm hơn mọi khi.Điện thoại anh rung liên tục. Cuối cùng, sau mấy cuộc gọi nhỡ, là một tin nhắn ngắn gọn từ ba:“Về nhà một chuyến. Mẹ con bệnh.”Juwang nhíu mày. Không phải gần đây ông ấy nói mẹ đang đi du lịch ở đảo Jeju sao?Anh gọi lại. Người nghe máy là mẹ – giọng yếu ớt, húng hắng ho.“Juwang à, mẹ không sao đâu… mẹ chỉ muốn gặp con một chút… nếu con rảnh…”Juwang thở ra. Một phần nào đó trong cậu biết rõ – bà đang nói dối.Nhưng anh vẫn thốt lên: “Con sẽ về.”Chó nhỏ – à không, Minje – đang loay hoay lau sàn, mặc chiếc áo sơ mi quá khổ của Juwang, ống tay dài che cả ngón.“Anh đi đâu vậy ạ?” – Cậu ngước lên hỏi.Juwang khựng lại một chút. “Về nhà một chuyến. Có việc.”“Anh đi lâu không?”“…Chắc vài ngày.”Minje im lặng một lúc. Mắt nhìn xuống bàn chân trần.“Em… không được theo ạ?”“Không.” Giọng Juwang cứng hơn dự định. “Cứ ở lại. Nhà tôi không phải nơi ai cũng đến được.”Anh không biết tại sao mình lại nói vậy. Có lẽ vì cảm giác bất an đang trồi lên trong ngực, khiến anh buộc phải giữ khoảng cách.Minje gật đầu khẽ. “Dạ… em hiểu.”Trước khi rời đi, Juwang chuẩn bị sẵn cơm hộp trong tủ lạnh, viết vài dòng để lại trên giấy nhớ:"Nhớ khóa cửa. Không mở cửa cho người lạ. Không ăn đồ ăn thừa trong tủ ngoài cái tôi dán nhãn. Đừng nấu gì quá phức tạp. Nhớ uống thuốc chân. Chờ tôi về."Minje đọc đi đọc lại cả chục lần, xếp tờ giấy cẩn thận bỏ dưới gối ngủ.Rồi ngồi co chân một góc, mắt nhìn ra cửa trọ… nơi chẳng còn tiếng bước chân quen thuộc nữa.Cả ngày hôm đó, Minje không dám mở đèn sáng trong phòng. Cậu chỉ ngồi trong bóng tối, ôm chiếc áo hoodie cũ của Juwang, mùi hương nhàn nhạt vẫn còn đó – thứ duy nhất khiến cậu không bật khóc.Lúc 10 giờ đêm, tiếng xe bên ngoài làm cậu giật mình.“Anh về rồi à…?” – Cậu đứng dậy, chạy ra mở hé cửa.Không có ai.Chỉ là chiếc xe rác vừa rời khỏi ngõ hẹp.Minje thẫn thờ khép cửa lại. Mắt đỏ hoe.“…Anh nói sẽ không bỏ em mà.”
Hai ngày ở nhà, Juwang như đi trên gai.Mẹ thì vẫn khỏe mạnh, da dẻ hồng hào, còn đang livestream nấu ăn với bạn bè. Khi anh cằn nhằn, bà chỉ cười:“Vì mẹ muốn con về một lần thôi. Con ở ngoài kia mãi, mẹ nhớ con…”Juwang im lặng. Không phải vì không thương mẹ. Mà vì anh hiểu – đây là lần thứ ba bà dùng chiêu này.Lần đầu là "mẹ mất ngủ nhiều đêm", lần thứ hai là "mẹ bị suy nhược nhẹ". Anh luôn tin, luôn về. Và rồi lại nhận ra… chẳng có ai thật sự cần anh ở nơi gọi là “nhà” nữa.Ngày thứ ba.Anh thức dậy lúc 5h sáng, tim bồn chồn không rõ lý do. Điện thoại vẫn không có tin nhắn. Không có ai gọi.“Thằng nhóc đó không biết nhắn cho mình một câu à…?”Nhưng rồi bàn tay Juwang siết chặt vô thức.Không. Có khi là đang sợ làm phiền.Và thế là anh lao về.Trở lại khu trọ khi trời đã tối. Trận mưa chiều khiến sân hẻm trơn trượt. Juwang xách túi, bước vội lên bậc thềm.Cửa trọ vẫn khóa.“Minje?”Anh gõ cửa.Không tiếng đáp.“…Em đâu rồi?”Anh lấy chìa dự phòng mở khóa.Cánh cửa bật mở, mùi thuốc mỡ và ẩm mốc ập vào. Đèn phòng không bật. Không khí trong nhà lạnh ngắt.“Minje?!” – Tim Juwang thắt lại.Rồi anh nhìn thấy... Một dáng người cao lớn cuộn tròn trên sàn, áo hoodie cũ bị nắm chặt, má áp vào nền đất lạnh.“Minje!!!”Anh lao tới, chạm vào trán Minje. Nóng rực. Cậu đang sốt.Minje mấp máy môi, mắt mở không nổi, nhưng vẫn khẽ khàng gọi:“…Juwang…”“Anh đây. Là anh đây.”“Em… ngoan mà… em đợi anh mà…”“…Biết rồi. Em ngoan rồi. Đừng nói nữa.”“Em nhớ anh… nhưng không dám làm phiền…”“Ngốc.”Juwang siết chặt lấy Minje. Tim như bị bóp nghẹt.Anh bế cả người cao bằng mình lên, đặt lên giường, đắp chăn, lấy khăn lạnh chườm trán. Cả quá trình ấy, ánh mắt không rời khỏi gương mặt tái nhợt của Minje lấy một giây.Tờ giấy ghi chú hôm nọ, vẫn được cậu cất dưới gối, giờ nằm trên sàn, nhòe mực vì nước mắt.Minje sốt cao. Trán nóng như lửa. Cơ thể cao lớn cuộn tròn trong chăn, hơi thở phập phồng, mỗi lần gọi tên Juwang lại yếu ớt đến mức khiến tim người nghe nghẹn lại.Juwang ngồi bên cạnh, tay cầm khăn lạnh, liên tục thay khăn, lau mặt, xoa lòng bàn tay Minje như thể anh sợ, nếu ngừng lại một giây, người kia sẽ tan biến ngay trước mắt.“Minje…”Anh gọi nhỏ. Không phải để đánh thức, mà chỉ là muốn gọi. Muốn nghe cái tên này một cách rõ ràng, một cách chân thật.Lần đầu tiên Juwang tự hỏi: Từ lúc nào mình đã thuộc lòng từng biểu cảm của em ấy như vậy?
Ba giờ sáng. Mưa dừng.Minje vẫn chưa tỉnh. Cậu co người lại, môi mấp máy:“...Xin lỗi... em hứa sẽ ngoan mà…”“Em không làm gì sai cả.” Juwang thì thầm, giọng khản đặc.“Tại sao anh không về...?”“Bây giờ anh về rồi đây.”“...Anh sẽ đi nữa không…?”Juwang ngừng tay. Tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Câu hỏi này... sao giống anh hồi nhỏ quá vậy?Hồi nhỏ, cũng từng hỏi ba như thế. Và câu trả lời luôn là: “Bận. Để khi khác.”Anh cúi người xuống. Tay khẽ áp lên má Minje, lạnh ướt mồ hôi.“Anh sẽ không rời đi nữa.”“…”“Không phải vì em sốt. Mà vì anh không muốn rời xa nữa.”Mắt Juwang cay xè. Nhưng anh không rơi lệ. Thay vào đó, là cái nắm tay thật nhẹ.Minje, trong cơn mê man, đã mỉm cười. Khóe môi cong cong như thể giấc mơ lần đầu có ánh sáng.
Sáng hôm sau.Minje mở mắt. Mọi thứ mờ nhòe một lúc, rồi rõ dần. Người đầu tiên cậu thấy, vẫn là Juwang. Anh gồi cạnh, gục đầu ngủ trên mép giường, một tay vẫn nắm chặt tay cậu từ tối qua.Trái tim Minje như thắt lại, cổ họng nghẹn ứ. Cậu siết tay nhẹ. Juwang giật mình, ngẩng đầu lên.“Em tỉnh rồi à?” Giọng anh khàn khàn, mệt mỏi, nhưng mắt thì sáng hẳn lên.“Em… vẫn sống hả…?”“Còn hỏi cái kiểu đó nữa là anh đánh đấy.”Minje bật cười. Giọng vẫn yếu, nhưng ánh mắt thì long lanh:“Em nhớ anh lắm…”Juwang im lặng.Một lát sau, anh đưa tay vuốt nhẹ tóc Minje. Cử chỉ đó tự nhiên như thể đã làm hàng trăm lần.“Anh biết rồi. Không cần phải nói nữa.”“Nhưng em muốn anh biết…”“Ừ. Anh biết.”Một khoảng lặng nhẹ trôi qua.Rồi Minje bỗng lẩm bẩm:“Lúc bệnh… em mơ thấy anh bỏ đi luôn… em đã nghĩ mình sẽ không được ngửi mùi anh nữa…”“…”Juwang không nói gì. Anh chỉ ngồi xuống bên mép giường, áp trán mình vào trán Minje giờ đã bớt nóng.“Vậy đừng ngửi mùi của anh để ngủ nữa.”“Không được!” – Minje la lên yếu ớt. “Anh thơm lắm…”“Em là chó hả?”“Em là... chó nhỏ của anh mà...” – Minje gãi má, cười khẽ.Juwang thở dài. Nhưng rồi cũng khẽ cười theo.Anh không biết mọi chuyện là mộng hay thực. Chỉ biết, lúc này, người kia còn ở đây, còn gọi tên mình, còn nắm tay mình, thì anh còn muốn ở bên người kia mãi mãi.
Hai ngày ở nhà, Juwang như đi trên gai.Mẹ thì vẫn khỏe mạnh, da dẻ hồng hào, còn đang livestream nấu ăn với bạn bè. Khi anh cằn nhằn, bà chỉ cười:“Vì mẹ muốn con về một lần thôi. Con ở ngoài kia mãi, mẹ nhớ con…”Juwang im lặng. Không phải vì không thương mẹ. Mà vì anh hiểu – đây là lần thứ ba bà dùng chiêu này.Lần đầu là "mẹ mất ngủ nhiều đêm", lần thứ hai là "mẹ bị suy nhược nhẹ". Anh luôn tin, luôn về. Và rồi lại nhận ra… chẳng có ai thật sự cần anh ở nơi gọi là “nhà” nữa.Ngày thứ ba.Anh thức dậy lúc 5h sáng, tim bồn chồn không rõ lý do. Điện thoại vẫn không có tin nhắn. Không có ai gọi.“Thằng nhóc đó không biết nhắn cho mình một câu à…?”Nhưng rồi bàn tay Juwang siết chặt vô thức.Không. Có khi là đang sợ làm phiền.Và thế là anh lao về.Trở lại khu trọ khi trời đã tối. Trận mưa chiều khiến sân hẻm trơn trượt. Juwang xách túi, bước vội lên bậc thềm.Cửa trọ vẫn khóa.“Minje?”Anh gõ cửa.Không tiếng đáp.“…Em đâu rồi?”Anh lấy chìa dự phòng mở khóa.Cánh cửa bật mở, mùi thuốc mỡ và ẩm mốc ập vào. Đèn phòng không bật. Không khí trong nhà lạnh ngắt.“Minje?!” – Tim Juwang thắt lại.Rồi anh nhìn thấy... Một dáng người cao lớn cuộn tròn trên sàn, áo hoodie cũ bị nắm chặt, má áp vào nền đất lạnh.“Minje!!!”Anh lao tới, chạm vào trán Minje. Nóng rực. Cậu đang sốt.Minje mấp máy môi, mắt mở không nổi, nhưng vẫn khẽ khàng gọi:“…Juwang…”“Anh đây. Là anh đây.”“Em… ngoan mà… em đợi anh mà…”“…Biết rồi. Em ngoan rồi. Đừng nói nữa.”“Em nhớ anh… nhưng không dám làm phiền…”“Ngốc.”Juwang siết chặt lấy Minje. Tim như bị bóp nghẹt.Anh bế cả người cao bằng mình lên, đặt lên giường, đắp chăn, lấy khăn lạnh chườm trán. Cả quá trình ấy, ánh mắt không rời khỏi gương mặt tái nhợt của Minje lấy một giây.Tờ giấy ghi chú hôm nọ, vẫn được cậu cất dưới gối, giờ nằm trên sàn, nhòe mực vì nước mắt.Minje sốt cao. Trán nóng như lửa. Cơ thể cao lớn cuộn tròn trong chăn, hơi thở phập phồng, mỗi lần gọi tên Juwang lại yếu ớt đến mức khiến tim người nghe nghẹn lại.Juwang ngồi bên cạnh, tay cầm khăn lạnh, liên tục thay khăn, lau mặt, xoa lòng bàn tay Minje như thể anh sợ, nếu ngừng lại một giây, người kia sẽ tan biến ngay trước mắt.“Minje…”Anh gọi nhỏ. Không phải để đánh thức, mà chỉ là muốn gọi. Muốn nghe cái tên này một cách rõ ràng, một cách chân thật.Lần đầu tiên Juwang tự hỏi: Từ lúc nào mình đã thuộc lòng từng biểu cảm của em ấy như vậy?
Ba giờ sáng. Mưa dừng.Minje vẫn chưa tỉnh. Cậu co người lại, môi mấp máy:“...Xin lỗi... em hứa sẽ ngoan mà…”“Em không làm gì sai cả.” Juwang thì thầm, giọng khản đặc.“Tại sao anh không về...?”“Bây giờ anh về rồi đây.”“...Anh sẽ đi nữa không…?”Juwang ngừng tay. Tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Câu hỏi này... sao giống anh hồi nhỏ quá vậy?Hồi nhỏ, cũng từng hỏi ba như thế. Và câu trả lời luôn là: “Bận. Để khi khác.”Anh cúi người xuống. Tay khẽ áp lên má Minje, lạnh ướt mồ hôi.“Anh sẽ không rời đi nữa.”“…”“Không phải vì em sốt. Mà vì anh không muốn rời xa nữa.”Mắt Juwang cay xè. Nhưng anh không rơi lệ. Thay vào đó, là cái nắm tay thật nhẹ.Minje, trong cơn mê man, đã mỉm cười. Khóe môi cong cong như thể giấc mơ lần đầu có ánh sáng.
Sáng hôm sau.Minje mở mắt. Mọi thứ mờ nhòe một lúc, rồi rõ dần. Người đầu tiên cậu thấy, vẫn là Juwang. Anh gồi cạnh, gục đầu ngủ trên mép giường, một tay vẫn nắm chặt tay cậu từ tối qua.Trái tim Minje như thắt lại, cổ họng nghẹn ứ. Cậu siết tay nhẹ. Juwang giật mình, ngẩng đầu lên.“Em tỉnh rồi à?” Giọng anh khàn khàn, mệt mỏi, nhưng mắt thì sáng hẳn lên.“Em… vẫn sống hả…?”“Còn hỏi cái kiểu đó nữa là anh đánh đấy.”Minje bật cười. Giọng vẫn yếu, nhưng ánh mắt thì long lanh:“Em nhớ anh lắm…”Juwang im lặng.Một lát sau, anh đưa tay vuốt nhẹ tóc Minje. Cử chỉ đó tự nhiên như thể đã làm hàng trăm lần.“Anh biết rồi. Không cần phải nói nữa.”“Nhưng em muốn anh biết…”“Ừ. Anh biết.”Một khoảng lặng nhẹ trôi qua.Rồi Minje bỗng lẩm bẩm:“Lúc bệnh… em mơ thấy anh bỏ đi luôn… em đã nghĩ mình sẽ không được ngửi mùi anh nữa…”“…”Juwang không nói gì. Anh chỉ ngồi xuống bên mép giường, áp trán mình vào trán Minje giờ đã bớt nóng.“Vậy đừng ngửi mùi của anh để ngủ nữa.”“Không được!” – Minje la lên yếu ớt. “Anh thơm lắm…”“Em là chó hả?”“Em là... chó nhỏ của anh mà...” – Minje gãi má, cười khẽ.Juwang thở dài. Nhưng rồi cũng khẽ cười theo.Anh không biết mọi chuyện là mộng hay thực. Chỉ biết, lúc này, người kia còn ở đây, còn gọi tên mình, còn nắm tay mình, thì anh còn muốn ở bên người kia mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me