Nhat Duoc Maltese Wangje
Quán thịt nướng nơi Juwang làm là một cửa tiệm gia đình nhỏ, nằm giữa khu dân cư đông đúc. Không sang trọng, nhưng lúc nào cũng đông khách, nhất là vào buổi tối.Juwang từng nhiều lần từ chối lời mời làm trợ lý Taekwondo ở trung tâm thành phố. Anh nói không thích Taekwondo nữa. Nhưng thực ra, lý do là vì Juwang thấy mệt khi phải sống như người mà người khác mong đợi.Vậy nên giờ đây, anh chọn làm ở đây, mùi khói nướng, tiếng cười nói ồn ào, tiếng vỉ sắt xèo xèo và cả những buổi tối mệt đến mức ngủ gục không mơ.Chỉ là hôm nay khác. Hôm nay, anh dắt theo Minje.“Em có chắc là khỏe rồi không?” – Juwang hỏi khi Minje vẫn còn ôm hộp khăn giấy đứng trong bếp như... đứng canh cổng.“Dạ rồi mà.” – Minje gật đầu lia lịa, mặc áo thun đen rộng của Juwang rộng, đeo tạp dề hơi lệch.“Em chỉ cần rửa ly. Không được động vào lò nướng. Không ra ngoài phục vụ. Không nói chuyện với khách.”“Dạ!!!”“Và...”“Không ăn vụng hả?”“…Cái đó khỏi nói. Em phải tự biết.”“Dạ~”Juwang thở dài. Nhưng ánh mắt thì lộ rõ chút dịu dàng.Minje ngoan thật. Từ lúc vào bếp đến giờ, cậu không rời mắt khỏi Juwang lấy một giây. Dù đang rửa ly, vẫn quay đầu kiểm tra mỗi khi Juwang đi ngang.Khách gọi món, Minje quay ra nhìn, thấy không phải Juwang thì lại quay vào trong.“Chó của cậu à?” – Chủ quán hỏi.“Không ạ.” – Juwang đáp, nhưng tai đỏ lên.“Trời đất. Thằng nhóc nhìn cậu y như chó con chờ cơm.”Juwang bưng khay đi thẳng.
Không chối được… nhưng cũng không muốn để người khác nói ra như vậy.Tối hôm đó, quán đông bất ngờ. Một bàn nam sinh viên ngồi gần quầy nước, uống hơi nhiều. Lúc Juwang bận trong bếp, một trong số đó vẫy tay gọi Minje:“Ê, em trai, mang cho tụi anh ít rau cuốn với.”Minje đứng im. Tay vẫn đang rửa bát, mắt liếc ra… tìm bóng Juwang.“Em trai? Không nghe hả?”Một người khác cười hô hố: “Chắc ngoan quá, không dám nói chuyện với người lạ. Đáng yêu ghê!”Người đầu tiên đứng dậy, bước tới gần Minje, đưa tay định chạm vào tóc cậu.Ngay khoảnh khắc đó... RẦM.Một khay kimchi đáp xuống bàn.“Cậu ấy không nhận order.” – Giọng Juwang lạnh tanh. Anh bước ra từ bếp, tay còn cầm khăn lau ướt.“Cậu ấy đi theo tôi để tôi yên tâm làm việc, không phải để bị nhìn chằm chằm như vậy.”Cả bàn im bặt.Người kia giơ tay lên, định cười gượng: “Ơ… tụi em đùa tí thôi mà…”Ông chủ đứng trong bếp nói vọng ra: “Jang Juwang, đừng đánh khách của chú đấy.”"Jang... Jang Juwang???"Có vẻ như có người sắp nhận ra nên anh đành bỏ qua.Juwang đưa Minje vào trong, kéo cậu ra đứng sau quầy.“Có ai đụng vào người em không?” – Anh hỏi, mắt vẫn còn sầm lại.“Không có ạ…” – Minje lí nhí. “Em chỉ chờ anh…”“Lần sau nếu có ai gọi, cứ phớt lờ.”“Dạ. Nhưng nếu là anh thì em chạy ra liền.”“…Cái gì?”Minje mỉm cười, vén tay áo thun lên. “Em chỉ theo anh thôi. Ngoài anh ra, ai gọi em cũng không nghe.”Juwang quay đi thật nhanh. Má nóng ran. Tai thì đỏ đến tận gáy.Thằng nhóc này… đúng là chó nhỏ thật rồi…Tan ca. Đêm khuya.Minje lẽo đẽo theo sau anh, tay xách bịch cá viên chiên mà chủ quán cho mang về.“Juwang ơi…”“Gì nữa?”“Hồi nãy, anh nổi giận vì em hả?”“…Không có nổi giận.”“Vậy là ghen à?”“…Càng không.”“Vậy là sợ mất em ạ?”“…Em im lặng đi.”Minje bật cười khúc khích. Đuôi tóc rung rung theo từng bước chân. Trên con đường nhỏ tỏa ánh đèn vàng mờ, thỉnh thoảng lại thấy Minje chạy tới ôm lấy cánh tay Juwang, anh xoa đầu cậu, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
Ba ngày sau hôm đi làm cùng Juwang, Minje bắt đầu có những thay đổi kỳ lạ. Không phải thay đổi dễ nhận thấy như phát sốt hay đau đầu. Mà là đôi tai bắt đầu ửng đỏ mỗi khi Juwang lại gần.“Em làm rơi khăn lau bếp rồi.” – Juwang đưa khăn qua.Minje đón lấy, tay khẽ chạm tay.
Tách! Một cú chạm nhẹ mà khiến tai Minje đỏ như sắp cháy.“Minje. Em làm đổ nước tương rồi.”“Ơ… dạ… em xin lỗi…”Juwang cau mày. “Hôm nay em làm sao vậy? Mặt đỏ, tay run, còn ngẩn người suốt.”“Không sao đâu ạ…” – Minje lùi về sau, ôm lấy hai tay, mắt tránh đi.Không được. Mình không thể để anh ấy thấy.Minje cắn môi. Từ sáng đến giờ, cậu cứ cảm thấy người nóng bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cổ họng khô rát như bị thiêu. Nhưng cảm giác đáng sợ nhất… chính là mỗi khi Juwang đi ngang, mùi hương dịu nhẹ của anh khiến đầu óc cậu như sắp nổ tung.Tối hôm đó. Juwang nấu nồi canh rong biển, mùi thơm lan ra đầy nhà. Minje ngồi bó gối ở góc giường, mắt lơ mơ, má đỏ hồng, tóc rối bời.“Minje?” – Juwang gọi.“Dạ…?”“Em sao vậy?”“Không… em không sao đâu…”Juwang bước lại, chưa kịp chạm thì Minje bỗng lùi lại, cả người run lên.“Đừng… đừng lại gần quá…” Minje siết chặt vạt áo. “Em nghĩ… em sắp đến kỳ rồi.”“…Kỳ?”Juwang khựng lại. Anh hiểu. Là kỳ phát tình.Hybrid không có chu kỳ phát tình rõ rệt. Nhưng với những hybrid có thể chất đặc biệt, kỳ phát tình đến rất bất ngờ, và nếu không được hỗ trợ, có thể rơi vào trạng thái mất kiểm soát.Juwang chưa từng chăm sóc một hybrid trong tình huống này. Nhưng ánh mắt Minje lúc này, đỏ hoe, đầy sợ hãi, lại xen lẫn một thứ bản năng nào đó… khiến Juwang không thể bỏ mặc.“Em có thuốc không?” – Anh hỏi.Minje lắc đầu.Juwang nghiến răng. “Được rồi. Anh sẽ ra hiệu thuốc.”“Juwang…” – Minje giữ tay áo anh lại. “Juwang à…”Giọng cậu khẽ như cơn gió đêm. Đôi mắt run rẩy nhìn lên, ánh sáng trong mắt như sắp vỡ.“Mùi của anh… làm em điên lên mất…”Juwang đứng yên.Minje cúi đầu, như đang chống chọi chính mình.“Em không muốn làm gì sai… nên đừng lại gần em bây giờ… làm ơn…”“…Được.” – Juwang nói nhỏ. “Em chờ anh. Anh sẽ quay lại nhanh thôi.”Nhưng trước khi bước ra cửa, anh dừng lại. Quay đầu lại nhìn Minje đang siết chặt gối, lưng tựa tường, ánh mắt như thú nhỏ bị thương cố gắng không cắn ai.Nếu lúc đó, anh ở lại… chỉ để ôm em một cái, em sẽ bình tĩnh hơn không?
Trên đường đi, Juwang gọi cho một người.“Cháu cần loại thuốc dành cho hybrid sắp phát tình. Càng sớm càng tốt.”Giọng bác sĩ ở đầu dây chợt trầm xuống:“Là hybrid nào? Có tên không?”“…Không biết tên thật. Nhưng dáng người cao, da trắng, phản ứng mạnh với mùi hương của cháu, và… gần đây hay mơ thấy cảnh bị nhốt.”Một khoảng lặng.“Juwang à. Nhóc hybrid đó… có thể không phải loại thông thường.”Căn phòng trọ nhỏ im ắng trong bóng tối. Tiếng mưa ngoài hiên nhẹ như thở. Nhưng lòng Juwang lại rối như bão.Anh vừa quay về. Thuốc ức chế vẫn còn trong túi, chưa kịp lấy ra vì ngay khi mở cửa, Juwang đã thấy Minje ngồi co người trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, toàn thân run rẩy.“Minje-”Anh chưa kịp gọi lần thứ hai, Minje đã nhào tới.“Đừng đi nữa…”“…”“Em không chịu nổi đâu… đừng rời xa em nữa…”Juwang khựng lại. Minje lúc này không còn dáng vẻ của chó nhỏ ngoan ngoãn nữa, mà là một hybrid đang đấu tranh với bản năng.Mắt Minje đỏ hoe, trán ướt mồ hôi, môi hơi sưng, thân nhiệt cao đến mức chỉ chạm vào áo Juwang thôi cũng khiến tay anh như bị bỏng.“Minje… anh về rồi.”Anh nói khẽ, một tay đưa lên, chạm nhẹ gáy cậu. Cả người Minje run lên.“Anh biết không…”“…”“Mùi của anh… làm em muốn phát điên. Nhưng cũng là thứ duy nhất khiến em không mất kiểm soát.”“…Minje…”Minje siết áo Juwang, rồi áp trán mình lên hõm vai đối phương, giọng nghẹn lại:“Em đã cố… em đã ngoan, đã uống nước, đã ở yên như anh dặn…”“…”“Nhưng em nhớ anh quá. Nhớ đến phát sốt…”Juwang nhắm mắt. Tay còn lại khẽ vòng qua lưng Minje, kéo cậu sát vào người mình hơn.“Minje, anh ở đây rồi.”Một lúc sau. Minje vẫn chưa buông. Juwang ngồi trên mép giường, lưng tựa tường, Minje rúc vào ngực anh như chó nhỏ tìm hơi ấm.“Anh mang thuốc về. Em uống rồi ngủ nhé?”“…Không muốn uống.”“Không uống thì sẽ mất kiểm soát đấy.”“Nhưng nếu có anh ở đây… em sẽ ổn.”“…”“Cho em ôm thêm một chút nữa đi…”Juwang không trả lời. Chỉ đưa tay vuốt nhẹ tóc Minje.“Ừ. Ôm bao lâu cũng được.”Một giờ sáng. Minje ngủ thiếp đi trong vòng tay Juwang.Người vẫn còn nóng, má vẫn ửng đỏ. Nhưng nhịp thở đã đều, hai tay vẫn ôm siết lấy eo Juwang không buông.Juwang ngồi im như tượng. Tay thỉnh thoảng lại siết nhẹ bờ vai kia.
Ánh mắt anh dịu xuống, môi mím lại như đang cố kiềm chế thứ gì đó.Trong lòng anh biết rõ, Minje đang lớn lên, cậu đang trở thành một hybrid thật sự, không còn là chó nhỏ ngơ ngác anh từng nhặt về hôm ấy nữa. Và bản thân Juwang… cũng không còn là người có thể lạnh lùng bỏ đi như trước. Anh đã gắn bó với Minje. Đến mức, chỉ cần cậu dụi vào nguoi anh và nói “Em nhớ anh quá…”, là trái tim anh mềm nhũn ra rồi.Sáng hôm sau, trời vẫn còn mưa. Minje dụi dụi trong chăn, chưa mở mắt đã lầm bầm:“Juwang ơi… anh còn ở đây không…?”Một giây sau, có tiếng cười khẽ.“Anh đây.”Tay anh siết nhẹ lưng Minje.“Em tưởng anh dám đi nữa à?”
Không chối được… nhưng cũng không muốn để người khác nói ra như vậy.Tối hôm đó, quán đông bất ngờ. Một bàn nam sinh viên ngồi gần quầy nước, uống hơi nhiều. Lúc Juwang bận trong bếp, một trong số đó vẫy tay gọi Minje:“Ê, em trai, mang cho tụi anh ít rau cuốn với.”Minje đứng im. Tay vẫn đang rửa bát, mắt liếc ra… tìm bóng Juwang.“Em trai? Không nghe hả?”Một người khác cười hô hố: “Chắc ngoan quá, không dám nói chuyện với người lạ. Đáng yêu ghê!”Người đầu tiên đứng dậy, bước tới gần Minje, đưa tay định chạm vào tóc cậu.Ngay khoảnh khắc đó... RẦM.Một khay kimchi đáp xuống bàn.“Cậu ấy không nhận order.” – Giọng Juwang lạnh tanh. Anh bước ra từ bếp, tay còn cầm khăn lau ướt.“Cậu ấy đi theo tôi để tôi yên tâm làm việc, không phải để bị nhìn chằm chằm như vậy.”Cả bàn im bặt.Người kia giơ tay lên, định cười gượng: “Ơ… tụi em đùa tí thôi mà…”Ông chủ đứng trong bếp nói vọng ra: “Jang Juwang, đừng đánh khách của chú đấy.”"Jang... Jang Juwang???"Có vẻ như có người sắp nhận ra nên anh đành bỏ qua.Juwang đưa Minje vào trong, kéo cậu ra đứng sau quầy.“Có ai đụng vào người em không?” – Anh hỏi, mắt vẫn còn sầm lại.“Không có ạ…” – Minje lí nhí. “Em chỉ chờ anh…”“Lần sau nếu có ai gọi, cứ phớt lờ.”“Dạ. Nhưng nếu là anh thì em chạy ra liền.”“…Cái gì?”Minje mỉm cười, vén tay áo thun lên. “Em chỉ theo anh thôi. Ngoài anh ra, ai gọi em cũng không nghe.”Juwang quay đi thật nhanh. Má nóng ran. Tai thì đỏ đến tận gáy.Thằng nhóc này… đúng là chó nhỏ thật rồi…Tan ca. Đêm khuya.Minje lẽo đẽo theo sau anh, tay xách bịch cá viên chiên mà chủ quán cho mang về.“Juwang ơi…”“Gì nữa?”“Hồi nãy, anh nổi giận vì em hả?”“…Không có nổi giận.”“Vậy là ghen à?”“…Càng không.”“Vậy là sợ mất em ạ?”“…Em im lặng đi.”Minje bật cười khúc khích. Đuôi tóc rung rung theo từng bước chân. Trên con đường nhỏ tỏa ánh đèn vàng mờ, thỉnh thoảng lại thấy Minje chạy tới ôm lấy cánh tay Juwang, anh xoa đầu cậu, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
Ba ngày sau hôm đi làm cùng Juwang, Minje bắt đầu có những thay đổi kỳ lạ. Không phải thay đổi dễ nhận thấy như phát sốt hay đau đầu. Mà là đôi tai bắt đầu ửng đỏ mỗi khi Juwang lại gần.“Em làm rơi khăn lau bếp rồi.” – Juwang đưa khăn qua.Minje đón lấy, tay khẽ chạm tay.
Tách! Một cú chạm nhẹ mà khiến tai Minje đỏ như sắp cháy.“Minje. Em làm đổ nước tương rồi.”“Ơ… dạ… em xin lỗi…”Juwang cau mày. “Hôm nay em làm sao vậy? Mặt đỏ, tay run, còn ngẩn người suốt.”“Không sao đâu ạ…” – Minje lùi về sau, ôm lấy hai tay, mắt tránh đi.Không được. Mình không thể để anh ấy thấy.Minje cắn môi. Từ sáng đến giờ, cậu cứ cảm thấy người nóng bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cổ họng khô rát như bị thiêu. Nhưng cảm giác đáng sợ nhất… chính là mỗi khi Juwang đi ngang, mùi hương dịu nhẹ của anh khiến đầu óc cậu như sắp nổ tung.Tối hôm đó. Juwang nấu nồi canh rong biển, mùi thơm lan ra đầy nhà. Minje ngồi bó gối ở góc giường, mắt lơ mơ, má đỏ hồng, tóc rối bời.“Minje?” – Juwang gọi.“Dạ…?”“Em sao vậy?”“Không… em không sao đâu…”Juwang bước lại, chưa kịp chạm thì Minje bỗng lùi lại, cả người run lên.“Đừng… đừng lại gần quá…” Minje siết chặt vạt áo. “Em nghĩ… em sắp đến kỳ rồi.”“…Kỳ?”Juwang khựng lại. Anh hiểu. Là kỳ phát tình.Hybrid không có chu kỳ phát tình rõ rệt. Nhưng với những hybrid có thể chất đặc biệt, kỳ phát tình đến rất bất ngờ, và nếu không được hỗ trợ, có thể rơi vào trạng thái mất kiểm soát.Juwang chưa từng chăm sóc một hybrid trong tình huống này. Nhưng ánh mắt Minje lúc này, đỏ hoe, đầy sợ hãi, lại xen lẫn một thứ bản năng nào đó… khiến Juwang không thể bỏ mặc.“Em có thuốc không?” – Anh hỏi.Minje lắc đầu.Juwang nghiến răng. “Được rồi. Anh sẽ ra hiệu thuốc.”“Juwang…” – Minje giữ tay áo anh lại. “Juwang à…”Giọng cậu khẽ như cơn gió đêm. Đôi mắt run rẩy nhìn lên, ánh sáng trong mắt như sắp vỡ.“Mùi của anh… làm em điên lên mất…”Juwang đứng yên.Minje cúi đầu, như đang chống chọi chính mình.“Em không muốn làm gì sai… nên đừng lại gần em bây giờ… làm ơn…”“…Được.” – Juwang nói nhỏ. “Em chờ anh. Anh sẽ quay lại nhanh thôi.”Nhưng trước khi bước ra cửa, anh dừng lại. Quay đầu lại nhìn Minje đang siết chặt gối, lưng tựa tường, ánh mắt như thú nhỏ bị thương cố gắng không cắn ai.Nếu lúc đó, anh ở lại… chỉ để ôm em một cái, em sẽ bình tĩnh hơn không?
Trên đường đi, Juwang gọi cho một người.“Cháu cần loại thuốc dành cho hybrid sắp phát tình. Càng sớm càng tốt.”Giọng bác sĩ ở đầu dây chợt trầm xuống:“Là hybrid nào? Có tên không?”“…Không biết tên thật. Nhưng dáng người cao, da trắng, phản ứng mạnh với mùi hương của cháu, và… gần đây hay mơ thấy cảnh bị nhốt.”Một khoảng lặng.“Juwang à. Nhóc hybrid đó… có thể không phải loại thông thường.”Căn phòng trọ nhỏ im ắng trong bóng tối. Tiếng mưa ngoài hiên nhẹ như thở. Nhưng lòng Juwang lại rối như bão.Anh vừa quay về. Thuốc ức chế vẫn còn trong túi, chưa kịp lấy ra vì ngay khi mở cửa, Juwang đã thấy Minje ngồi co người trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, toàn thân run rẩy.“Minje-”Anh chưa kịp gọi lần thứ hai, Minje đã nhào tới.“Đừng đi nữa…”“…”“Em không chịu nổi đâu… đừng rời xa em nữa…”Juwang khựng lại. Minje lúc này không còn dáng vẻ của chó nhỏ ngoan ngoãn nữa, mà là một hybrid đang đấu tranh với bản năng.Mắt Minje đỏ hoe, trán ướt mồ hôi, môi hơi sưng, thân nhiệt cao đến mức chỉ chạm vào áo Juwang thôi cũng khiến tay anh như bị bỏng.“Minje… anh về rồi.”Anh nói khẽ, một tay đưa lên, chạm nhẹ gáy cậu. Cả người Minje run lên.“Anh biết không…”“…”“Mùi của anh… làm em muốn phát điên. Nhưng cũng là thứ duy nhất khiến em không mất kiểm soát.”“…Minje…”Minje siết áo Juwang, rồi áp trán mình lên hõm vai đối phương, giọng nghẹn lại:“Em đã cố… em đã ngoan, đã uống nước, đã ở yên như anh dặn…”“…”“Nhưng em nhớ anh quá. Nhớ đến phát sốt…”Juwang nhắm mắt. Tay còn lại khẽ vòng qua lưng Minje, kéo cậu sát vào người mình hơn.“Minje, anh ở đây rồi.”Một lúc sau. Minje vẫn chưa buông. Juwang ngồi trên mép giường, lưng tựa tường, Minje rúc vào ngực anh như chó nhỏ tìm hơi ấm.“Anh mang thuốc về. Em uống rồi ngủ nhé?”“…Không muốn uống.”“Không uống thì sẽ mất kiểm soát đấy.”“Nhưng nếu có anh ở đây… em sẽ ổn.”“…”“Cho em ôm thêm một chút nữa đi…”Juwang không trả lời. Chỉ đưa tay vuốt nhẹ tóc Minje.“Ừ. Ôm bao lâu cũng được.”Một giờ sáng. Minje ngủ thiếp đi trong vòng tay Juwang.Người vẫn còn nóng, má vẫn ửng đỏ. Nhưng nhịp thở đã đều, hai tay vẫn ôm siết lấy eo Juwang không buông.Juwang ngồi im như tượng. Tay thỉnh thoảng lại siết nhẹ bờ vai kia.
Ánh mắt anh dịu xuống, môi mím lại như đang cố kiềm chế thứ gì đó.Trong lòng anh biết rõ, Minje đang lớn lên, cậu đang trở thành một hybrid thật sự, không còn là chó nhỏ ngơ ngác anh từng nhặt về hôm ấy nữa. Và bản thân Juwang… cũng không còn là người có thể lạnh lùng bỏ đi như trước. Anh đã gắn bó với Minje. Đến mức, chỉ cần cậu dụi vào nguoi anh và nói “Em nhớ anh quá…”, là trái tim anh mềm nhũn ra rồi.Sáng hôm sau, trời vẫn còn mưa. Minje dụi dụi trong chăn, chưa mở mắt đã lầm bầm:“Juwang ơi… anh còn ở đây không…?”Một giây sau, có tiếng cười khẽ.“Anh đây.”Tay anh siết nhẹ lưng Minje.“Em tưởng anh dám đi nữa à?”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me