TruyenFull.Me

[耽] NHẤT KIẾM SƯƠNG HÀN - Ngữ Tiếu Lan San

Phiên ngoại xuất bản 2. Áo trắng và hồng trần

xiandzg

T/N:

1. Đây là PN nằm trong quyển 2/2 của Hàn Hàn, mình mua được 2 năm rồi mà dạo này mới thư thả thời gian bóc tem, ai ngờ trúng síc rịt thêm một phiên ngoại của em nó, còn phát hiện quyển mình có chữ kí của bà San 😂 art cũng xinh xẻo nhưng hơi OOC, nói chung vẫn là ưng tấm cover hiện tại nhất kakaaa


2. Mong cả nhà đọc với tâm thế hoan hỉ, chữ nghĩa mình bây giờ nó rời rạc trật khớp so với 4 năm trước rất nhiều rồi

3. Không dài dòng nữa, mời bạn gặp lại Tiêu vương và Vân môn chủ, nếu rảnh rang hứng thú thì cày lại em nó như mình nhé

****
Ngự hoa viên, ngày hè.

Lý Quân đang chèo một chiếc thuyền nhỏ trong đầm sen, ngoái đầu nói: "Cái đầm này chán òm, nếu ngươi muốn thấy lá sen ngập tràn thì phải tới Giang Nam ấy. Hôm qua ta thấy Hoàng huynh bảo hình như Thất đệ định đưa ngươi đi đâu à, có xuống phía nam du ngoạn ngắm cảnh không?"

Vân Ỷ Phong buông đài sen trong tay, ngơ ngác hỏi: "Đi đâu cơ?"

Lý Quân bị hỏi cũng sửng sốt: "Ngươi không biết à? Thất đệ còn chuẩn bị xe ngựa đâu ra đấy rồi mà.  Hay là... hay là hắn định tạo bất ngờ cho ngươi?"

Không ngờ Vân Ỷ Phong lại càng thêm bối rối: "Đã là bất ngờ sao ngươi còn nói cho ta?"

Lý Quân xoắn xuýt nói: "Thì ta cũng biết đâu, chỉ tiện mồm nhắc đến thôi mà. Này... mấy hôm nữa mà Thất đệ tiết lộ bất ngờ, ngươi cứ tỏ ra ngạc nhiên có được không, tỏ ra hào hứng vào, chứ không chắc ta xong đời quá."

Vân Ỷ Phong lại gối đầu lên cánh tay nằm xuống, nheo mắt ngắm trời xanh mây trắng, chỉ thản nhiên nói: "Ồ nha, để xem tâm trạng ta thế nào đã."

Lý Quân đành phải bóc hạt sen cho hắn để lấy lòng, bảo toàn cái "tâm trạng tốt" của đối phương.

Hạt sen mùa này không mẩy cũng không thơm, nhưng được cái rất mềm và ngọt. Vân Ỷ Phong cảm nhận hương vị mùa hè tràn ngập khoang miệng, định gật gù ngâm thơ nhưng tiếc là không nặn ra được câu nào. Lý Quân ở bên cạnh cũng không khá khẩm gì hơn, nửa ngày mới nói được một câu "Hè đến thật là khổ" đã bị Vân Ỷ phong chặn họng: "Khổ gì mà khổ, ta thấy ngày hè khoan khái tĩnh mịch lại mát mẻ ngọt ngào như thế cơ mà. Thôi ngươi đừng nói còn hơn."

Lý Quân u ám tuân lệnh.

Hai người ngồi trên thuyền đến tận hoàng hôn mới ai về nhà nấy.

Trong Tiêu vương phủ, Quý Yến Nhiên đang đứng trong sân ngắm viên ngọc mới mua thì thoáng thấy một bóng trắng lướt qua, vừa giận vừa tức cười đi theo đến cửa phòng ngủ, nói: "Ngươi lang thang bên ngoài cả ngày trời, vừa về đến nhà thì chui tọt vào đây như bị chó đuổi. Nói ta nghe, lại gây chuyện gì rồi?"

"Có đâu, gây là gây thế nào." Vân Ỷ Phong nhăn nhó ôm bụng trên băng ghế dài, "Ta muốn nghỉ chút thôi mà. Ăn nhiều hạt sen quá bị buồn nôn, tại Bình Lạc Vương cứ bóc cho ta liên tục."

Quý Yến Nhiên: "..."

Vậy nên mặc dù Vân môn chủ giữ đúng lời hứa về việc tỏ ra ngạc nhiên vui vẻ khi biết về chuyến đi bất ngờ sắp tới, Bình Lạc Vương vẫn cứ bị đánh vì "mắc gì ngươi bóc nhiều hạt sen như thế".

Lý Quân nhìn trời mà rớt nước mắt cho số phận hẩm hiu của mình, không nhưng phải ở lại Vương thành lo công chuyện không được đến Giang Nam, đã thế còn ăn đánh.

"Ai bảo bọn ta đi Giang Nam?" Vân Ỷ Phong an ủi, "Bọn ta lên biên cảnh phía Bắc mà."

"Biên cảnh phía Bắc?" Lý Quân không hiểu, "Trên ấy mát mẻ thật nhưng có gì chơi đâu."

Vân Ỷ Phong nói: "Ừm, không phải đi chơi, là đi thử vận may."

Thử vận may làm gì?

Là thử về cội nguồn tìm người thân.

Từ khi nghe Chu Nhi kể về bộ tộc Đông Lưu và biết được đại khái về thân thế của mình, Vân Ỷ Phong cũng bắt đầu có thêm một ý niệm mơ hồ trong lòng. Tuy là hắn không hề mong ngóng được nhận tổ quy tông rồi bế quan tu hành gì đó giống như tộc nhân của mình, nhưng dẫu sao... nếu có thể tìm được người thân, gặp gỡ trò chuyện vài câu cũng vẫn hơn.

Bởi vậy tranh thủ thời gian này đang rảnh rỗi, Quý Yên Nhiên thật sự muốn đưa hắn lên biên cảnh phía Bắc tìm người thân.

Nguyên một đường mát mẻ chỉ nghe tiếng vó ngựa, giống như ngày hè chói chang đã bị bỏ lại rất xa, tiếng ve kêu ếch gọi cũng biến thành tiếng gió thổi vun vút cùng cái lạnh không thuộc về mùa này.

Vân Ỷ Phong đứng trên đỉnh núi, vươn tay đón một bông tuyết nhỏ, nhìn tòa thành cô độc trong ráng chiều cách đó không xa: "Toàn bộ bách tính trong thành Bắc Minh Phong đều đã chuyển đến vùng Hổ Khẩu quan rồi sao?"

"Đa số là vậy, trong thành chỉ còn chừng hơn trăm người thôi." Quý Yến Nhiên siết chặt cương ngựa, "Phần lớn là quan binh và những người dân địa phương không nỡ rời bỏ quê hương, cũng có cả lữ khách tới đây vì ngươi nữa."

"Vì ta?"

"Chuyện ngươi có quan hệ với bộ tộc Đông Lưu đã truyền đi khắp Đại Lương. Hiện giờ thiên hạ thái bình, thành Bắc Minh Phong còn mát mẻ quanh năm nên nhiều người cũng chuyển hướng lên đây du ngoạn, tiện thể trải nghiệm một truyền kì giang hồ luôn. Theo tấu báo của quan viên địa phương thì nhờ vậy mà trong thành cũng mở thêm được vài quán trọ và tửu lâu, đây đều là công lao của ngươi chứ ai. Lần này về Vương thành, chúng ta nhất định phải vớt ít đồ tốt xin thưởng mới được."

Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: "Ta thích một cái vạc nọ."

Quý Yên Nhiên nói: "Quá đơn giản."

Cứ thế, tư khố của thiên tử xác định lại mất thêm ít đồ.

Hai bên đường núi còn mọc không quả dại đẫm sương. Vân Ỷ Phong hái xuống một chùm, bỏ miệng nhai "rôm rốp". Quý Yến Nhiên vốn không hứng thú nhưng nghe nhiều lại đâm chảy nước miếng, đang định vặt một quả của đối phương thì bị đẩy tay ra: "Tự hái của ngươi đi."

Quý Yến Nhiên bật cười: "Hay thật, cả đường này mình ta lo ăn lo mặc lo chi tiền, thế mà xin một quả dại cũng không được à. Ta muốn ăn quả trong tay ngươi."

Tưởng muốn là được à? Vân Ỷ Phong phi thân vứt lại Thúy Hoa, đạp gió đạp tuyết chạy thẳng. Quý Yến Nhiên lập tức theo sát phía sau. Hai người cứ thế đuổi nhau tới một đỉnh tuyết dày đặc. Mắt thấy đã không còn đường lui, Vân Ỷ Phong thản nhiên đổ người về phía sau như một dây diều bị đứt rơi thẳng xuống vực, đến thời điểm đã tính toán chính xác mới uyển chuyển xoay người, nhẹ nhàng đáp xuống một khoảng đất bằng phẳng.

Quý Yến Nhiên cùng lúc đáp xuống, túm lấy cổ áo hắn từ phía sau: "Lần sau không được nghịch như thế nữa."

"Vậy lần sau ngươi đừng đuổi ta nữa." Vân Ỷ Phong phủi phủi cỏ vụn bám trên người, vừa quay lại định đi thì giật mình kêu lên, "Ối!"

Đường đường là môn chủ Phong Vũ môn luôn luôn bình thản trước mọi thế sự, chả mấy khi mà lộ ra bộ dạng hoảng hốt thất thố. Nhưng lúc này là ngoại lệ, bởi vì cách hai người chỉ chừng năm bước, một người trẻ tuổi áo trắng tóc trắng đang bị gió thổi loạn đã đứng đó từ bao giờ.

Quý Yến Nhiên cũng nhíu mày, gần như vậy mà mình hoàn toàn không phát hiện được?

Người tóc trắng thấy cả hai cảnh giác cao độ thì bật cười, nói: "Tiêu vương điện hạ, Vân môn chủ, hai vị đừng lo, ta không phải người xấu. Ta đang đi qua đây thì thấy có người rơi xuống từ trên núi, định chạy tới cứu giúp nhưng hoá ra chỉ là hiểu lầm."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Các hạ đã từng gặp bọn ta rồi sao?"

"Có thấy chân dung trong tiệm sách mấy lần." Người tóc trắng ôm quyền chào hỏi, "Ta cũng họ Vân, tên Vân Trung Khách."

"Vân Trung Khách, tên rất hay." Vân Ỷ Phong nói, "Đến từ trong mây, hướng vào trong mây, tiêu dao tự tại giữa trời đất, quả là khiến người ta ghen tị."

Quý Yến Nhiên mặt không cảm xúc nhéo gáy hắn một cái, ghen cái gì mà ghen, không được ghen.

Vân Trung Khách cười hỏi: "Nói vậy, Vân môn chủ cũng mong được tiêu dao tự tại giữa trời đất lắm sao?"

Cảm nhận được tàn dư của vết nhéo sau gáy, Vân Ỷ Phong đành phải nói: "Đâu có, không hề, ta chỉ nói bừa vậy thôi. Hình như huynh đài không phải người Trung Nguyên à?"

"Gốc gác là Trung Nguyên, nhưng cả gia tộc ta đã chuyển đến biên cảnh phía Bắc từ lâu rồi."

Vân Ỷ Phong nghe vậy hồ hởi: "Biên cảnh phía Bắc sao... vậy những lời đồn là có thật? Giữa núi tuyết trùng điệp vạn trượng, có một tộc người... tu tiên ẩn mình khỏi thế gian?"

Nói đến nửa sau chính hắn cũng chần chờ do dự, nghĩ bụng diễn biến này có tiện quá rồi không. Vừa tới đây đã gặp được một người "đồng hương", lại còn cùng họ, trùng hợp như vậy có khi là gian tế ngoại quốc phái tới không chừng. Hắn cứ thế suy diễn đủ loại thuyết âm mưu, hai mắt nhìn đối phương đầy vẻ nghi ngờ không buồn giấu, rốt cục huých huých người bên cạnh.

Quý Yến Nhiên vào thẳng vấn đề: "Nếu đến từ biên cảnh phía bắc, các hạ có biết về bộ tộc Đông Lưu không?"

"Khụ khụ!" Vân Ỷ Phong bất ngờ đến sặc nước miếng, ho khan nửa ngày không dừng. Sao ngươi không vòng vo một chút, cho ta kịp chuẩn bị tâm lí cái đã.

Nhìn Quý Yến Nhiên vỗ lưng cho hắn nhuận khí, Vân Trung Khách tủm tỉm cười một lát rồi mới lắc đầu: "Chưa nghe bao giờ."

Vân Ỷ Phong tụt hứng, sao lại chưa từng nghe đến, cùng ở trong núi tuyết tu tiên mà chẳng lẽ chưa bao giờ gặp gỡ giao lưu một chút à? Tâm sự mỏng thôi cũng được.

Quý Yến Nhiên mở bao hành lí lấy cho Vân Ỷ Phong túi nước, bên cạnh còn có một chồng bánh hạch đào được xếp rất gọn gàng. Vân Trung Khách tinh mắt nhìn thấy, hỏi: "Kia hình như là thức quà của thảo nguyên Tây Vực nhỉ, hẳn là lão Thái phi tự tay chuẩn bị cho hai người?"

Vân Ỷ Phong quét mắt dò xét đối phương: "Ngươi biết quá nhiều, rất có phong thái gian tế."

Vân Trung Khách bật cười: "Ta chỉ nói những gì cả Đại Lương này đều biết thôi mà, trong thoại bản còn chi tiết hơn nhiều, sao bỗng dưng lại bị quy thành gian tế rồi? Kì thực ta hơi đói bụng nên mới nhiều lời một chút, mong được làm thân với hai người để xin chút đồ ăn."

Vân Ỷ Phong nhếch miệng cười, ném cho hắn một cái bánh rồi tự mình cũng lấy một cái ra ngồi gặm. Hắn mặc nguyên thân đồ trắng, nét ăn tao nhã, cứ rơi ít vụn bánh nào vạt áo là Quý Yên Nhiên lập tức phủi giùm, lại còn nhắc nhở: "Thứ này khó tiêu, không được ăn nhiều quá."

Vân Ỷ Phong miễn cưỡng nghe lời, cố cắn một miếng lớn nhất có thể rồi mới đưa lại cho Quý Yến Nhiên, sau đó quay ra hỏi Vân Trung Khách: "Cuộc sống trên biên cảnh phía Bắc thế nào, có tốt hơn dưới này không?"

Vân Trung Khách lắc đầu: "Cũng không tốt lắm, quanh năm cô quạnh lạnh lẽo, không có khao khát hay mục tiêu, chỉ đứng từ xa dõi theo hồng trần thế tục."

Vân Ỷ Phong nghĩ bụng, chán vậy à.

Vân Trung Khách lại hỏi hắn: "Ở Vương thành thì sao, ta chưa từng đến đó, có thật là nơi nơi phồn hoa rực rỡ như trong sách miêu tả không?"

"Không chỉ rực rỡ." Vân Ỷ Phong chậc lưỡi, "Mà còn sướng hơn tiên nữa kìa."

Mà cụ thể là khi xuân đến tuyết tan, cây cối đâm chồi, các cô nương xinh đẹp xúng xính túm tụm ngoài trời, vạt áo bay bay rực rỡ sắc màu, vô cùng bắt mắt. Rồi hè tới, đi đường đâu đâu cũng thấy sạp bán nước ô mai với vụn đá lốp cốp, uống một ngụm mà mềm cả người, muộn hơn thì lại càng náo nhiệt, một sạp hàng nhỏ một bầu rượu ngon là đủ khiến cho thực khách cười nói vui vẻ suốt đêm. Vào thu ngày đầu tiên, Vương phủ kiểu gì cũng sẽ nấu một nồi thịt dê nóng hổi, nghe không tao nhã cho lắm nhưng ăn ngon mới là quan trọng, được uống cùng với rượu do đích thân lão Thái phi ủ nữa thì quả thật đáng giá ngàn vàng. Mà mùa đông cũng không kém phần thú vị, tháng chạp báo năm mới, giao thừa có sủi cảo, ngày rằm có hoa đăng cùng bầu trời rực rỡ pháo hoa và tinh hà lấp lánh.

Vân Ỷ Phong chống đầu say mê kể lại cuộc sống phồn hoa thịnh thế cho người huynh đệ chưa trải sự đời ở trước mặt, vừa mang chút ý đồ cá nhân. Hắn chỉ nghĩ, nhỡ ngày nào đó Vân Trung Khách gặp được người của bộ tộc Đông Lưu trên biên cảnh phía Bắc, nhỡ đâu người của tộc Đông Lưu cũng biết về mình, thì mong rằng Vân Trung Khách có thể giúp hắn chuyển những lời kể ấy tới thân thích nơi phương xa, cho họ biết mình vẫn đang sống rất tốt.

Vân Trung Khách cảm khái: "Nhân gian quả là náo nhiệt."

"Còn phải nói." Vân Ỷ Phong mân mê ngọn cỏ đuôi chó trong tay, "Huynh đài đang tu tiên nhưng còn chưa thành tiên, trông ngươi trẻ thế này, muốn cảm ngộ được nhân sinh như mấy lão râu bạc thi chắc còn phải ba bốn mươi năm nữa."

Vân Trụng Khách mỉm cười gật gù: "Chí lí." Sau đó lại đổi chủ đề, "Nghe nói trước đây sức khỏe của Vân môn chủ vốn không được tốt, tình cờ ta lại có một viên Hàn Thiên dược ngọc ở đây."

Vân Ỷ Phong giấu tay vào áo, thăm dò: "Ngươi định tặng ta? Ui chà, ý tốt như vậy, làm sao ta từ chối được đây."

Vân Trung Khách không dễ mắc mưu: "Ta không tặng không đâu."

Vân Ỷ Phong cò kè: "Vậy mua cũng được, cho ta xem hàng trước đi."

Vân Trung Khách lấy ta một viên Hàn Ngọc long lanh trong tay áo: "Thứ này không bán. Có điều ta ở trên biên cảnh phía Bắc được nghe danh khinh công tuyệt diệu của Vân môn chủ đã lâu, không biết có thể—"

Lời còn chưa dứt một động tác xé gió đã vụt quá trước mặt. Bởi vậy phải nói khinh công của Phong Vũ môn đúng là tuyệt diệu không thổi phồng, chí ít là lúc cướp bảo bối của người khác thì nhanh hơn trộm rất nhiều lần.

Vân Trung Khách tất nhiên không để cho hắn chạy như vậy, lập tức phi xuống đuổi theo. Hai bóng trắng cùng bay vào thâm cốc, dấy lên cả một màn tuyết bụi trong sương mù.

Quý Yến Nhiên thấy Vân Trung Khách không có ý đồ xấu, cũng để hai người tự do đấu, coi như cho Vân Ỷ Phong giãn gân giãn cốt một chút.

Lần giãn gân cốt này ấy thế mà cũng kéo đến cả mấy trăm chiêu.

Một đụn tuyết rơi xuống từ phía trên, Vân Ỷ Phong chỉ ra chiêu chậm hơn chốc lát nhưng đành trơ mắt nhìn Hàn Ngọc trong tay bị cướp đi. Hắn cũng đã thấm mệt, phất tay nói: "Khỏi đấu nữa, ngươi thắng."

Vân Trung Khách lại ném viên ngọc qua cho hắn: "Cất cho kĩ."

Vân Ỷ Phong đưa tay tiếp được: "Hào phóng thế? Phong Vũ môn ta cũng không muốn chiếm đoạt tài sản của người khác đâu. Nói đi, ngươi muốn dùng gì để trao đổi?"

Vân Trung Khách nói: "Lần này ta đến Trung Nguyên là để tìm con trai."

"Ta còn tưởng ngươi chưa thành thân, thì ra là đã có con rồi." Vân Ỷ Phong bước tới, "Nhìn ngươi còn trẻ như vậy, chắc con cũng chưa lớn là bao, sao lại lưu lạc đến Trung Nguyên, bị bắt cóc hay là bỏ rơi?"

"Chuyện này kể ra rất phức tạp, không nói tới cũng được." Vân Trung Khách quét mắt một lượt, "Nhìn khối ngọc bội bên hông Vân môn chủ cũng không tệ, hay là lấy ra trao đổi được không?"

"Ngọc bội này á? Không được." Vân Ỷ Phong vội vàng che đi, "Cái này đích thân Vương gia khắc, tua dây cũng là lão Thái phi đích thân đan, bảo bối của ta đó."

"Vậy à." Vân Trung Khách đánh mắt nhìn lên đỉnh núi xa xa, "Có vẻ Tiêu vương điện hạ sắp xuống đến nơi rồi."

Vân Ỷ Phong nói: "Ngươi với ta đã đứng đây nói chuyện một lúc, tất nhiên Vương gia phải xuống tìm rồi, muộn nữa nhỡ đâu ta bị ngươi trói đi thì sao."

Ở trong giang hồ đã lâu, hắn rèn ra bản lĩnh ăn nói hàm hồ nhưng lại không khiến người ta chán ghét mà thậm chí còn có phần dễ mến, chí ít là có lão Thái phi thương, người hầu trong Vương phủ quý, và hiện giờ vị khách tu tiên trước mặt có vẻ cũng vậy. Vân Trung Khách cười cười xoa đầu Vân Ỷ Phong, cũng không còn ý định đòi lại ngọc mà chỉ đưa tay huýt sáo, từ xa lập tức truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Vân Ỷ Phong nhìn tuấn mã màu bạc nhảy xuống từ trên cao, buột miệng hô lớn: "Tuyết Phi Ngân Mãng! Thì ra thần mã trong sách cổ là có thật!"

"Thiên hạ rộng lớn muôn màu, ngoài Tuyết Phi Ngân Mãng thì còn nhiều thứ hay ho ngươi chưa từng thấy hay biết đến lắm." Vân Trung Khách trở mình lên ngựa, "Đi đây đó với Tiêu vương điện hạ mà xem, gặp các cao nhân hiệp khách ngoài kia nữa, nhìn thế gian trải qua xuân hạ thu đông rồi lại xuân, uống thứ rượu ngon nhất, ngắm phong cảnh đẹp nhất, sống cuộc đời trọn vẹn nhất. Đã thích hồng trần thì đừng cô phụ hồng trần."

Vân Ỷ Phong nhìn theo bóng lưng đối phương: "Ngươi định đi đâu?"

Giọng Vân Trung Khách sang sảng đáp lại: "Về vùng biên cảnh phía Bắc."

Cùng với thanh âm nhỏ dần, một người một ngựa ngày một xa. Quả nhiên là thần mã trong sách cổ, chạy nhẹ hơn tuyết nhạn, phi nhanh hơn sấm chớp.

Quý Yến Nhiên rảo bước tiến tới: "Không nghe được hết, đang nói chuyện gì mà nhân sinh với cả hồng trần vậy?"

"Quá sức kì quái." Vân Ỷ Phong nói, "Chỉ tình cờ gặp nhau mà hắn lại cho không ta một thứ bảo bối giá trị nhường này, không đòi hỏi gì khác. Mới nói đến Trung Nguyên để tìm con mà câu trước câu sau đã đòi về biên cảnh phía Bắc, thế tức là không đi gặp con trai nữa sao? Trước khi đi còn dặn ta sống cho tốt, uống rượu ngắm hoa đừng cô phụ hồng trần gì đó. Người này cùng lắm cũng chỉ tầm tuổi ta với ngươi, thế mà nói chuyện cứ như cha ta vậy."

Quý Yên Nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn hắn: "Cha ngươi?"

"Không phải, ý là ta đang so—" Vân Ỷ Phong nói được một nửa thì im bặt, sửng sốt như bị sét đánh ngang tai, "Hắn trẻ vậy cơ mà, sao có thể là cha ta?"

Quý Yến Nhiên nhắc nhở: "Bộ tộc Đông Lưu là tộc người khổ tu, võ công tuyệt thế, trẻ mãi không già."

Vân Ỷ Phong không kịp nghĩ nhiều, kéo Quý Yên Nhiên chạy lên đỉnh núi nhưng lúc này chỉ còn thấy một vùng tuyết trắng mênh mông, Vân Trung Khách đã biến mất không còn tăm tích.

-

vtrans by xiandzg

T/N: Tiêu vương mà đã hứa gì là ảnh nhớ ảnh làm cho bằng được đó, hồi mới cạy miệng được Chu Nhi xong là ảnh hứa sau này có thời gian sẽ đưa Vân nhi về tìm người nhà trên Bắc Minh Phong luôn á (cf. c153 nếu ai muốn check var nè)

Sau vài lần lâm sàng thì đây chắc là lần cập nhật cuối cho bộ truyện này rồi. Chúc cả nhà một ngày vui vẻ và cảm ơn vì đã dành tình cảm cho Hàn Hàn <3

(À thì trừ khi tiểu mỹ nổi hứng viết về anh trai đội đấu lạp có hình xăm con bướm nào đó, tôi vẫn chưa bỏ cuộc đâu ;____;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me