Nhat Ky Cham Hoa Xinh Cua Chau M8 Doogem
Phiên tòa xét xử vụ án làm chấn động dư luận mấy hôm nay đã bước vào ngày xử cuối cùng.
Tại phiên tòa đông đúc, mọi người như nín thở khi hai nhân vật đầy quyền uy bước vào phòng xử. "Lưỡi kiếm công lý" Huỳnh Hoàng Hùng - chàng luật sư trẻ tuổi nhưng nổi danh khắp giới với sự sắc bén và quyết đoán, cậu đứng thẳng người, đôi mắt sắc lạnh đầy uy lực. Từng bước chân của cậu mang theo uy lực đáng sợ, một người có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng khí chất lại vô cùng mạnh mẽ, như một lưỡi kiếm sẵn sàng vung lên vì công lý, khiến người đối diện không khỏi bị áp lực.
Phía bên kia, "Bàn tay thép của ngành Luật" - luật sư Đỗ Hải Đăng đứng vững vàng, gương mặt điềm tĩnh và tự tin. Hắn không chỉ là một luật sư lão luyện mà còn nổi tiếng với khả năng bảo vệ thân chủ đến cùng, tựa như một "bàn tay thép" đầy kiên định và không bao giờ lung lay trước khó khăn.
Giữa phòng xử, hắn nở nụ cười nhẹ, ánh mắt dõi theo Hùng Huỳnh với vẻ thách thức ngầm, nhưng cũng chất chứa một tình cảm khó giấu. Một tình cảm mà người ngoài không biết được.Phiên tòa ấy không chỉ là nơi công lý được tìm kiếm, mà còn là nơi "Lưỡi kiếm công lý" và "Bàn tay thép của ngành Luật" sẽ phải đối đầu - hai người luôn được quần chúng xếp lên bàn cân so sánh và luôn mặc định rằng hai người này chẳng ưa nhau. Hải Đăng nhìn thoáng qua Hùng Huỳnh trước khi bắt đầu bài tranh luận của mình.- "Thưa quý tòa," Hải Đăng bắt đầu, giọng nói đầy tự tin
- "Thân chủ của chúng tôi hoàn toàn không có động cơ và không có đủ điều kiện để thực hiện hành vi mà bên bị cáo buộc. Các bằng chứng được đưa ra không thuyết phục và không hợp lý, vì vậy tôi đề nghị quý tòa bác bỏ tất cả các cáo buộc."Ánh mắt sắc lạnh của Hải Đăng dường như thách thức Hùng Huỳnh, khiến mọi người trong phòng xử đều dồn sự chú ý về phía cả hai, vì họ hiểu rằng cuộc đối đầu này sẽ vô cùng căng thẳng bởi Hải Đăng và Hùng Huỳnh trước nay nổi tiếng là không ưa nhau, họ luôn đối đầu nhau trên từng vụ kiện tụng
Nhưng không chút nao núng, Hùng Huỳnh bước lên, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.- "Luật sư Hải Đăng," cậu cất giọng lạnh lùng, không chút nhượng bộ
- "Thân chủ của anh có thể không có động cơ rõ ràng, nhưng không có nghĩa là anh ta vô tội. Các bằng chứng gián tiếp, từ lời khai nhân chứng cho đến các dấu vết tại hiện trường, đã khẳng định một cách rõ ràng rằng thân chủ của anh có liên quan trực tiếp đến vụ án này."Hải Đăng nhếch môi cười nhẹ. - "Thân chủ của tôi chỉ là nạn nhân của những suy đoán không có cơ sở vững chắc. Luật sư Hùng, tôi nghĩ cậu nên nhớ rằng suy đoán không thể thay thế sự thật."Câu nói đó khiến Hùng Huỳnh có chút sững lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu tiến lên phía trước, giọng nói càng thêm chắc chắn.- "Anh nói đúng, suy đoán không thể thay thế sự thật, và sự thật là, thân chủ của anh có những hành động đáng ngờ, có những bằng chứng trực tiếp chứng minh anh ta là thủ phạm. Tôi tin rằng quý tòa sẽ nhận thấy sự thật này và đưa ra phán quyết đúng đắn."Cuộc đối đầu giữa họ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mỗi người đều cố gắng bảo vệ lý lẽ của mình, không để đối phương có cơ hội phản biện.
Cuối cùng, sau nhiều giờ tranh luận căng thẳng, thẩm phán gõ búa, giọng nói uy nghiêm vang lên:- "Sau khi xem xét tất cả các bằng chứng và lập luận của cả hai bên, tòa tuyên bố bị cáo có tội. Tòa tuyên phạt bị cáo..." Tuyên bố của thẩm phán được phát ra đồng nghĩa trận này Hùng Huỳnh thắng.
Tiếng thở dài khe khẽ lan trong phòng khi bản án cuối cùng được đọc lên. Hùng Huỳnh khẽ cúi đầu, lắng nghe từng lời phán quyết với ánh mắt bình tĩnh. Cậu biết mình đã làm hết sức mình để giành lấy công lý cho thân chủ. Nhưng khi ánh mắt thoáng nhìn sang Hải Đăng, cậu chợt thấy chút bất mãn pha lẫn hụt hẫng trong ánh mắt người ấy.Hải Đăng siết chặt tay, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Hắn đưa mắt nhìn sang Hùng Huỳnh, ánh mắt lóe lên chút cay đắng pha lẫn cảm giác thán phục.
Hùng Huỳnh dẫu đã giành chiến thắng, vẫn cảm thấy trong lòng có chút lúng túng trước ánh mắt của Hải Đăng. Cậu là người biết rõ nhất công sức của đối phương đã đặt vào vụ án này và chiến thắng của mình không hoàn toàn là điều khiến anh hài lòng.Kết thúc phiên tòa, khi mọi người đã rời khỏi phòng xử cả hội trường giờ đây chỉ còn 2 người, Hải Đăng vẫn đứng đó, nhìn về phía cậu bạn xinh xinh kia. Hắn bước đến bên cậu, giọng nói có phần bất mãn nhưng cũng lộ vẻ chân thành.- "Cậu đúng là đáng sợ thật" Hải Đăng thở dài, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên nét cười.
- "Tôi đã không thắng được em."Hùng Huỳnh cười nhẹ, ánh mắt dịu lại khi nhìn Hải Đăng.
- "Luật sư Đỗ quá khen, tôi còn cần chỉ bảo nhiều lắm"Rồi 2 người phá lên cười. Đi ra khỏi toà án, bước lên cùng một chiếc xe-"Trên tòa, chúng ta là đối thủ, nhưng khi về, anh là của em mà, phải không?"Hải Đăng mỉm cười, kéo Hùng vào lòng. - "Phải, anh luôn là của em."Có nằm mơ những người so sánh kia cũng chẳng ngờ được "Lưỡi kiếm công lý" và "Bàn tay thép của ngành Luật" - hai người luôn được đồn rằng chẳng ưa nhau lại là hai người yêu của nhau và sống chung dưới một mái nhà. Trên đường về nhà, cả hai người ngồi trong xe, im lặng bên nhau, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng của phiên tòa hôm ấy. Hải Đăng nắm chặt tay Hùng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua, như để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn. Đến khi xe dừng lại, Hùng Huỳnh bất giác cười nhẹ, nhìn người yêu mình với ánh mắt đầy ấm áp.- "Anh lúc nào cũng chăm sóc em như vậy, không thấy mệt sao?" Hùng đùa khẽ.Hải Đăng khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng.
- "Một chút, nhưng anh tình nguyện. Em không biết là em khiến anh lo đến mức nào đâu."Khi về đến nhà, Hải Đăng không ngần ngại bế cục cưng ngồi xuống ghế sofa, rót nước ấm và cẩn thận đưa đến bên cậu.- "Bé ngồi yên ở đây nhé, anh làm gì đó cho em ăn."Hùng Huỳnh cười nhẹ, đôi mắt ánh lên chút thích thú.- "Anh không giận em sao?"
- "Giận? Vì điều gì cơ chứ" Hải Đăng nhíu mày, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm nói tiếp
- "Trên tòa, em là một luật sư tuyệt vời và đó là công việc của em. Còn ở đây, em vẫn là người anh yêu nhất. Anh làm sao giận bé được."Nói rồi, Hải Đăng quay vào bếp, tự mình chuẩn bị từng món ăn yêu thích của bạn nhỏ kia mặc dù anh cũng vừa trải qua một ngày dài mệt mỏi.
Hùng ngồi trên sofa nhìn theo, lòng cậu cảm thấy ấm áp lạ kỳ. Cậu biết người đàn ông này đã luôn yêu thương mình đến mức nào và chính tình yêu đó đã giúp Hùng giữ vững tinh thần sau mỗi lần đối đầu trên tòa. Người yêu cậu và người cậu yêu là "Bàn tay thép của ngành luật", là luật sư trăm trận trăm thắng, là người mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ vì vậy cậu hiểu bản thân mình phải cố gắng nhiều đến mức nào để không phụ lòng người đang đứng trong bếp kia và làm sao để khi mối quan hệ này bị phát giác thì người ta cũng sẽ nói là "mây tầng nào gặp gió từng đó" chứ không nói là hai người không xứng.Bữa tối hôm ấy đơn giản nhưng ấm cúng, Hải Đăng nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Hùng Huỳnh, đôi khi còn trêu chọc cậu khiến cả hai cùng bật cười.
Khi bữa ăn kết thúc, Hải Đăng đưa bạn nhỏ vào phòng, cẩn thận chuẩn bị nước ấm cho cậu ngâm chân, đôi tay anh nhẹ nhàng xoa bóp bả vai Hùng để làm dịu đi sự căng thẳng. Gấu nhỏ nhắm mắt, cảm nhận từng động tác của Hải Đăng, miệng khẽ cười khi nghe thấy giọng dịu dàng của anh vang lên bên tai- "Mai anh sẽ làm bữa sáng, em muốn ăn gì?"- "Anh đừng nuông chiều em quá, em sẽ trở thành 'em bé' mất. Em cười khẽ, nhưng đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc.- "Em vốn là em bé của luật sư Đỗ tôi từ lâu rồi" Hải Đăng mỉm cười, ôm nhẹ cậu vào lòng
- "Trên tòa, có thể em là đối thủ, nhưng ở đây, em là người mà anh muốn yêu thương và chăm sóc suốt cả cuộc đời này."Hùng Huỳnh tựa vào vai Hải Đăng, cảm nhận nhịp đập trái tim của hắn, lòng em dâng lên một cảm giác bình yên không thể tả.
Đêm ấy, họ nằm bên nhau, nắm tay và lặng yên nghe nhịp thở của nhau, để xóa tan đi mọi căng thẳng của cuộc đời luật sư.
Bên nhau, họ tìm được một chốn bình yên, nơi tình yêu trở thành sức mạnh vượt qua mọi thử thách, và họ biết rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, họ vẫn luôn có nhau.Đúng như Hải Đăng nói trên tòa họ có thể là đối thủ có thể không tiếc lập luận để dành phần thắng về mình nhưng khi về đến nhà, Hải Đăng sẽ không tiếc thời gian để chăm sóc em bé của hắn, như một cách để bù đắp lại cho những giây phút căng thẳng trên tòa. Hai người họ ôm nhau thật chặt, không lời nào có thể diễn tả được tình cảm chân thành và mạnh mẽ mà họ dành cho nhau. Trận chiến trên tòa đã khép lại, nhưng tình yêu của họ lại thêm sâu sắc hơn bao giờ hết.----------------
Kem: mẻ kẹo hôm nay có một chủ đề thuộc dạng là một trong những chủ đề mà Kem tâm đắc nhất. 💙✨
Lần đầu Kem thử sức với ngành luật mong rằng mọi người sẽ cho kem nhiều góp ý nha tại sắp tới cũng sẽ có một tới hai mẻ kẹo nữa về chủ đề này. Nhưng yên tâm nó sẽ không trùng lặp đâu 💙✨
mong rằng mọi người sẽ thích mẻ kẹo hôm nay nha 💙✨
À sắp tới kem cũng bước vào kỳ thi giữa kì nên là chắc sẽ không ra kẹo vài ngày, quý khách hàng đáng yêu thông cảm cho Kem nhen 🥺💙 yêu thương và trân quýyyykí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
Tại phiên tòa đông đúc, mọi người như nín thở khi hai nhân vật đầy quyền uy bước vào phòng xử. "Lưỡi kiếm công lý" Huỳnh Hoàng Hùng - chàng luật sư trẻ tuổi nhưng nổi danh khắp giới với sự sắc bén và quyết đoán, cậu đứng thẳng người, đôi mắt sắc lạnh đầy uy lực. Từng bước chân của cậu mang theo uy lực đáng sợ, một người có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng khí chất lại vô cùng mạnh mẽ, như một lưỡi kiếm sẵn sàng vung lên vì công lý, khiến người đối diện không khỏi bị áp lực.
Phía bên kia, "Bàn tay thép của ngành Luật" - luật sư Đỗ Hải Đăng đứng vững vàng, gương mặt điềm tĩnh và tự tin. Hắn không chỉ là một luật sư lão luyện mà còn nổi tiếng với khả năng bảo vệ thân chủ đến cùng, tựa như một "bàn tay thép" đầy kiên định và không bao giờ lung lay trước khó khăn.
Giữa phòng xử, hắn nở nụ cười nhẹ, ánh mắt dõi theo Hùng Huỳnh với vẻ thách thức ngầm, nhưng cũng chất chứa một tình cảm khó giấu. Một tình cảm mà người ngoài không biết được.Phiên tòa ấy không chỉ là nơi công lý được tìm kiếm, mà còn là nơi "Lưỡi kiếm công lý" và "Bàn tay thép của ngành Luật" sẽ phải đối đầu - hai người luôn được quần chúng xếp lên bàn cân so sánh và luôn mặc định rằng hai người này chẳng ưa nhau. Hải Đăng nhìn thoáng qua Hùng Huỳnh trước khi bắt đầu bài tranh luận của mình.- "Thưa quý tòa," Hải Đăng bắt đầu, giọng nói đầy tự tin
- "Thân chủ của chúng tôi hoàn toàn không có động cơ và không có đủ điều kiện để thực hiện hành vi mà bên bị cáo buộc. Các bằng chứng được đưa ra không thuyết phục và không hợp lý, vì vậy tôi đề nghị quý tòa bác bỏ tất cả các cáo buộc."Ánh mắt sắc lạnh của Hải Đăng dường như thách thức Hùng Huỳnh, khiến mọi người trong phòng xử đều dồn sự chú ý về phía cả hai, vì họ hiểu rằng cuộc đối đầu này sẽ vô cùng căng thẳng bởi Hải Đăng và Hùng Huỳnh trước nay nổi tiếng là không ưa nhau, họ luôn đối đầu nhau trên từng vụ kiện tụng
Nhưng không chút nao núng, Hùng Huỳnh bước lên, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.- "Luật sư Hải Đăng," cậu cất giọng lạnh lùng, không chút nhượng bộ
- "Thân chủ của anh có thể không có động cơ rõ ràng, nhưng không có nghĩa là anh ta vô tội. Các bằng chứng gián tiếp, từ lời khai nhân chứng cho đến các dấu vết tại hiện trường, đã khẳng định một cách rõ ràng rằng thân chủ của anh có liên quan trực tiếp đến vụ án này."Hải Đăng nhếch môi cười nhẹ. - "Thân chủ của tôi chỉ là nạn nhân của những suy đoán không có cơ sở vững chắc. Luật sư Hùng, tôi nghĩ cậu nên nhớ rằng suy đoán không thể thay thế sự thật."Câu nói đó khiến Hùng Huỳnh có chút sững lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu tiến lên phía trước, giọng nói càng thêm chắc chắn.- "Anh nói đúng, suy đoán không thể thay thế sự thật, và sự thật là, thân chủ của anh có những hành động đáng ngờ, có những bằng chứng trực tiếp chứng minh anh ta là thủ phạm. Tôi tin rằng quý tòa sẽ nhận thấy sự thật này và đưa ra phán quyết đúng đắn."Cuộc đối đầu giữa họ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mỗi người đều cố gắng bảo vệ lý lẽ của mình, không để đối phương có cơ hội phản biện.
Cuối cùng, sau nhiều giờ tranh luận căng thẳng, thẩm phán gõ búa, giọng nói uy nghiêm vang lên:- "Sau khi xem xét tất cả các bằng chứng và lập luận của cả hai bên, tòa tuyên bố bị cáo có tội. Tòa tuyên phạt bị cáo..." Tuyên bố của thẩm phán được phát ra đồng nghĩa trận này Hùng Huỳnh thắng.
Tiếng thở dài khe khẽ lan trong phòng khi bản án cuối cùng được đọc lên. Hùng Huỳnh khẽ cúi đầu, lắng nghe từng lời phán quyết với ánh mắt bình tĩnh. Cậu biết mình đã làm hết sức mình để giành lấy công lý cho thân chủ. Nhưng khi ánh mắt thoáng nhìn sang Hải Đăng, cậu chợt thấy chút bất mãn pha lẫn hụt hẫng trong ánh mắt người ấy.Hải Đăng siết chặt tay, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Hắn đưa mắt nhìn sang Hùng Huỳnh, ánh mắt lóe lên chút cay đắng pha lẫn cảm giác thán phục.
Hùng Huỳnh dẫu đã giành chiến thắng, vẫn cảm thấy trong lòng có chút lúng túng trước ánh mắt của Hải Đăng. Cậu là người biết rõ nhất công sức của đối phương đã đặt vào vụ án này và chiến thắng của mình không hoàn toàn là điều khiến anh hài lòng.Kết thúc phiên tòa, khi mọi người đã rời khỏi phòng xử cả hội trường giờ đây chỉ còn 2 người, Hải Đăng vẫn đứng đó, nhìn về phía cậu bạn xinh xinh kia. Hắn bước đến bên cậu, giọng nói có phần bất mãn nhưng cũng lộ vẻ chân thành.- "Cậu đúng là đáng sợ thật" Hải Đăng thở dài, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên nét cười.
- "Tôi đã không thắng được em."Hùng Huỳnh cười nhẹ, ánh mắt dịu lại khi nhìn Hải Đăng.
- "Luật sư Đỗ quá khen, tôi còn cần chỉ bảo nhiều lắm"Rồi 2 người phá lên cười. Đi ra khỏi toà án, bước lên cùng một chiếc xe-"Trên tòa, chúng ta là đối thủ, nhưng khi về, anh là của em mà, phải không?"Hải Đăng mỉm cười, kéo Hùng vào lòng. - "Phải, anh luôn là của em."Có nằm mơ những người so sánh kia cũng chẳng ngờ được "Lưỡi kiếm công lý" và "Bàn tay thép của ngành Luật" - hai người luôn được đồn rằng chẳng ưa nhau lại là hai người yêu của nhau và sống chung dưới một mái nhà. Trên đường về nhà, cả hai người ngồi trong xe, im lặng bên nhau, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng của phiên tòa hôm ấy. Hải Đăng nắm chặt tay Hùng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua, như để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn. Đến khi xe dừng lại, Hùng Huỳnh bất giác cười nhẹ, nhìn người yêu mình với ánh mắt đầy ấm áp.- "Anh lúc nào cũng chăm sóc em như vậy, không thấy mệt sao?" Hùng đùa khẽ.Hải Đăng khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng.
- "Một chút, nhưng anh tình nguyện. Em không biết là em khiến anh lo đến mức nào đâu."Khi về đến nhà, Hải Đăng không ngần ngại bế cục cưng ngồi xuống ghế sofa, rót nước ấm và cẩn thận đưa đến bên cậu.- "Bé ngồi yên ở đây nhé, anh làm gì đó cho em ăn."Hùng Huỳnh cười nhẹ, đôi mắt ánh lên chút thích thú.- "Anh không giận em sao?"
- "Giận? Vì điều gì cơ chứ" Hải Đăng nhíu mày, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm nói tiếp
- "Trên tòa, em là một luật sư tuyệt vời và đó là công việc của em. Còn ở đây, em vẫn là người anh yêu nhất. Anh làm sao giận bé được."Nói rồi, Hải Đăng quay vào bếp, tự mình chuẩn bị từng món ăn yêu thích của bạn nhỏ kia mặc dù anh cũng vừa trải qua một ngày dài mệt mỏi.
Hùng ngồi trên sofa nhìn theo, lòng cậu cảm thấy ấm áp lạ kỳ. Cậu biết người đàn ông này đã luôn yêu thương mình đến mức nào và chính tình yêu đó đã giúp Hùng giữ vững tinh thần sau mỗi lần đối đầu trên tòa. Người yêu cậu và người cậu yêu là "Bàn tay thép của ngành luật", là luật sư trăm trận trăm thắng, là người mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ vì vậy cậu hiểu bản thân mình phải cố gắng nhiều đến mức nào để không phụ lòng người đang đứng trong bếp kia và làm sao để khi mối quan hệ này bị phát giác thì người ta cũng sẽ nói là "mây tầng nào gặp gió từng đó" chứ không nói là hai người không xứng.Bữa tối hôm ấy đơn giản nhưng ấm cúng, Hải Đăng nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Hùng Huỳnh, đôi khi còn trêu chọc cậu khiến cả hai cùng bật cười.
Khi bữa ăn kết thúc, Hải Đăng đưa bạn nhỏ vào phòng, cẩn thận chuẩn bị nước ấm cho cậu ngâm chân, đôi tay anh nhẹ nhàng xoa bóp bả vai Hùng để làm dịu đi sự căng thẳng. Gấu nhỏ nhắm mắt, cảm nhận từng động tác của Hải Đăng, miệng khẽ cười khi nghe thấy giọng dịu dàng của anh vang lên bên tai- "Mai anh sẽ làm bữa sáng, em muốn ăn gì?"- "Anh đừng nuông chiều em quá, em sẽ trở thành 'em bé' mất. Em cười khẽ, nhưng đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc.- "Em vốn là em bé của luật sư Đỗ tôi từ lâu rồi" Hải Đăng mỉm cười, ôm nhẹ cậu vào lòng
- "Trên tòa, có thể em là đối thủ, nhưng ở đây, em là người mà anh muốn yêu thương và chăm sóc suốt cả cuộc đời này."Hùng Huỳnh tựa vào vai Hải Đăng, cảm nhận nhịp đập trái tim của hắn, lòng em dâng lên một cảm giác bình yên không thể tả.
Đêm ấy, họ nằm bên nhau, nắm tay và lặng yên nghe nhịp thở của nhau, để xóa tan đi mọi căng thẳng của cuộc đời luật sư.
Bên nhau, họ tìm được một chốn bình yên, nơi tình yêu trở thành sức mạnh vượt qua mọi thử thách, và họ biết rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, họ vẫn luôn có nhau.Đúng như Hải Đăng nói trên tòa họ có thể là đối thủ có thể không tiếc lập luận để dành phần thắng về mình nhưng khi về đến nhà, Hải Đăng sẽ không tiếc thời gian để chăm sóc em bé của hắn, như một cách để bù đắp lại cho những giây phút căng thẳng trên tòa. Hai người họ ôm nhau thật chặt, không lời nào có thể diễn tả được tình cảm chân thành và mạnh mẽ mà họ dành cho nhau. Trận chiến trên tòa đã khép lại, nhưng tình yêu của họ lại thêm sâu sắc hơn bao giờ hết.----------------
Kem: mẻ kẹo hôm nay có một chủ đề thuộc dạng là một trong những chủ đề mà Kem tâm đắc nhất. 💙✨
Lần đầu Kem thử sức với ngành luật mong rằng mọi người sẽ cho kem nhiều góp ý nha tại sắp tới cũng sẽ có một tới hai mẻ kẹo nữa về chủ đề này. Nhưng yên tâm nó sẽ không trùng lặp đâu 💙✨
mong rằng mọi người sẽ thích mẻ kẹo hôm nay nha 💙✨
À sắp tới kem cũng bước vào kỳ thi giữa kì nên là chắc sẽ không ra kẹo vài ngày, quý khách hàng đáng yêu thông cảm cho Kem nhen 🥺💙 yêu thương và trân quýyyykí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me